Đăng vào: 12 tháng trước
La Bối và Chu Kiến Quốc trở về nhà.Vì mới mùng bốn nên trên đường cao tốc không đông như lúc đi,lúc đi mất 12 giờ còn lúc này nếu may mắn không gặp sự cố gì trên đường thì chắc chỉ mất 7 hoặc 8 giờ thôi.
Trải qua hai ngày giảm xóc,bây giờ khi Chu Kiến Quốc nhớ đến giấc mộng kia đã không còn kích động như lúc đầu.
Nhưng nhiều lúc anh không tự chủ được mà nhìn về phía La Bối, số lần cũng nhiều hơn bình thường. Chu Kiến Quốc tự an ủi mình là do người lái xe bên cạnh mình quá xinh đẹp,chỉ cần là đàn ông bình thường thì sẽ không nhịn được chú ý đến cô cho nên anh không cần quá sợ hãi.
La Bối cũng cảm thấy mấy ngày nay Chu Kiến Quốc không được bình thường nhưng vốn dĩ anh đã rất kỳ quái.Cô quan tâm hỏi anh vài lần nhưng anh không nói nên cô cũng không hỏi nữa.
Hai người ăn cơm trưa ở trạm nghỉ,không ăn thức ăn nhanh mà mua hai hộp mì tôm ở siêu thị thêm trứng và rau cải.Mì tôm là thứ chỉ có thể thỉnh thoảng ăn chứ nếu ăn thường xuyên thì sẽ không nuốt được.
Chu Kiến Quốc nghĩ biện pháp để dời đi lực chú ý do đó dọc theo đường đi anh nói chuyện liên tục với La Bối nhưng tất nhiên lúc này phải tránh đi đề tài tình cảm, chủ yếu nói về vấn đề kinh doanh,kế hoạch mua nhà,mua xe.
"Tôi xin đốc công ở công trường cho nghỉ việc nhưng đốc công yêu cầu tôi làm thêm một tuần nữa, tôi cũng đáp ứng rồi, rốt cuộc một tuần cũng vẫn có thể kiếm thêm tiền.Sau khi nghỉ việc ở công trường,tôi sẽ đi làm ở tiệm sửa xe oto ngay.Tôi sẽ vừa học hỏi cách thức vận hành vừa điều tra thị trường."Phương pháp này có vẻ hữu dụng, ít nhất lúc này Chu Kiến Quốc không còn nhìn La Bối với ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ nữa, "Vừa lúc chúng ta cũng có xe,cô thử đi tìm hiểu mấy tiệm sửa xe phụ cận xem thẻ hội viên ở đó có những hạng mục bảo dưỡng như thế nào và điều kiện làm thẻ hội viên như thế nào."
La Bối đương nhiên không có ý kiến, hiện tại lợi nhuận của cửa hàng không người càng ngày càng cao, đặc biệt là vào ngày Thất Tịch,lượng tiêu thụ đột phá đến cực đỉnh.
Không bao lâu nữa lại đến lễ độc thân rồi lễ Giáng Sinh,qua năm còn có lễ Tình Nhân,bọn cô sẽ bán đồ người lớn kết hợp luôn cả nội y tình thú,cô có thể dự đoán được lợi nhuận cao như thế nào rồi.
La Bối vẫn luôn biết Chu Kiến Quốc muốn làm thêm ngành khác.Anh cũng không muốn ở công trường thượng làm khuân vác suốt đời,cửa hàng không người thì không cần anh trông coi vậy tất nhiên anh muốn làm một loại kinh doanh mà anh có thể làm chủ, La Bối có thể hiểu được đồng thời cô cũng ủng hộ anh, rốt cuộc Chu Kiến Quốc là một người không chịu được nhàn rỗi.
"Đến khi mở cửa hàng này có lẽ vẫn nên tuyển thêm người có tay nghề." Chu Kiến Quốc thở dài một hơi, "Cái này không giống cửa hàng không người, chúng ta có thể vừa làm vừa tích lũy kinh nghiệm cũng không cần nhân viên có kỹ thuật, La Bối,tôi rất có tin tưởng nhưng không biết cô có dám cùng tôi đánh cuộc một lần không?"
"Làm buôn bán không phải là đánh cuộc sao? Trên đời này nào có việc buôn bán gì ổn định chỉ có thu vào chứ?"
La Bối đã nghĩ kỹ rồi, vốn dĩ cô chỉ có hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp.Vốn kinh doanh lúc đầu cũng là tiền trúng vé số,kể cả có mất hết thì cũng không ảnh hưởng đến cô.Vậy thì còn gì phải suy nghĩ chứ,cô còn trẻ cũng nên đương đầu với thử thách.
Bà nội nói sau khi hợp tác với Chu Kiến Quốc,cô trở nên không còn giống ngày trước,chính bản thân cô cũng cảm thấy được sự thay đổi của mình.
Trước kia tuy rằng cô cũng có mục tiêu,có phấn đấu nhưng sinh hoạt trong một khuôn khổ.Hiện tại mới là cô chân chính bước vào cuộc đời.
La Bối nhìn vào mắt Chu Kiến Quốc,nghiêm túc nói: "Nói thật,tôi phải cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh,tôi sẽ không bao giờ biết mình có thể làm nhiều việc như vậy.Tôi vẫn luôn nghĩ chỉ cần tìm một công việc ổn định,chăm chỉ làm việc, chờ trả hết nợ thì lại tiếp tục cố gắng tiết kiệm trả tiền đặt cọc mua một căn hộ.Bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy rất xấu hổ việc hài lòng với suy nghĩ như vậy.Nói câu này hơi buồn nôn nhưng nhờ có anh mà tôi biết mình có thể làm những việc này và cũng có thể sống một cách rực rỡ như vậy."
Từ trước đến nay vốn dĩ cô đã không phải một người mạo hiểm.
Nếu là trước kia,chắc chắn Chu Kiến Quốc sẽ lại giáo dục cho cô một bài nhưng giờ bị cô nhìn chăm chú còn nghe cô nói những lời này,tư vị trong lòng không còn giống trước kia nữa.
Trước kia nhìn cô giống một đứa ngốc toàn tâm tín nhiệm anh,anh chỉ thấy mình mang trên lưng một trách nhiệm trọng đại.
Còn giờ anh lại cảm thấy ngại ngùng,vô thố.
Anh thay đổi quá nhanh hơn cả con gái trở mặt,chính bản thân anh cũng không chấp nhận được, may mắn đây là ở khu phục vụ nên anh nhanh chóng xuống xe,suy nghĩ chả lẽ anh bị chơi ngải?
Nói đến nói đi, vẫn không thoát được quan hệ với giấc mộng kia.
Nhưng Chu Kiến Quốc cũng biết rõ anh là một người đàn ông trưởng thành, cho dù là một đứa trẻ cũng không bị một giấc mộng ảnh hưởng sâu như vậy.
Nếu anh không thể khống chế được suy nghĩ như vậy đối với La Bối thì nên làm sao đây?Lúc chia lợi nhuận,anh còn có thể phân định rạch ròi không?
Hiện tại cửa hàng cô đứng tên,tiền kiếm được cũng đều đưa vào tài khoản của cô, về sau tiệm sửa xe oto chắc chắn cũng đứng tên cô.Nếu thật sự yêu nhau thì chẳng lẽ anh mệt mỏi làm nhiều việc như vậy là làm công cho bạn gái sao? Chu Kiến Quốc chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy chua loét.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, Chu Kiến Quốc quyết định có đánh chết cũng không được phát sinh tình cảm nam nữ với La Bối.
Cần thiết phải như vậy.
Người trong cuộc La Bối đương nhiên không nghĩ tới cuộc đấu tranh trong nội tâm của Chu Kiến Quốc,thậm chí còn nghĩ đến cả vấn đề phân chia tiền nong khi yêu đương rồi có mâu thuẫn thì làm sao để tiếp tục kinh doanh,hoạch định hướng đi cho từng tình huống có thể xảy ra.Cô chỉ cảm thấy Chu Kiến Quốc không quá giống bình thường.
"Mấy ngày nay anh làm sao vậy?" La Bối lo lắng hỏi, "Tôi cảm thấy anh hơi kỳ lạ,lúc nào cũng trong trạng thái hoảng hốt."
Chu Kiến Quốc: "......"
Anh bình tĩnh uống một ngụm nước, thản nhiên nói với La Bối: "Không có gì,tôi đang phải đưa ra lựa chọn tốt nhất cho một vấn đề. Yên tâm đi,tôi không sao."
"Vậy à."
***
Phương pháp tự ám chỉ này rất có tác dụng,mỗi khi Chu Kiến Quốc muốn nhìn La Bối thì sẽ nghĩ đến lúc chia tiền,vậy thì anh sẽ tỉnh lại rất nhanh.
Hai người vẫn giống như trước,thỉnh thoảng sẽ cùng đi cửa hàng không người để bổ sung thêm hàng,cùng nhau đi nhập hàng.Khi hai người đều rảnh sẽ chạy xe điện ba bánh đi bán trái cây,so với trước không có gì khác nhau.Ngẫu nhiên có rảnh cũng sẽ cùng nhau đi ăn bữa khuya hoặc đi ăn cơm thương thảo công việc kinh doanh.
Nhưng mà, Chu Kiến Quốc vẫn biết anh không thể quay về như lúc đầu.
Như lúc bán trái cây,nếu khách hàng nam nhìn La Bối nhiều một cái hoặc muốn thêm WeChat,tuy mặt ngoài Chu Kiến Quốc khá bình tĩnh, nhưng trong lòng đã mắng mười tám đời tổ tông của hắn ta rồi.
Anh đang đi vào một cái ngõ cụt.
Lý trí nói cho anh không thể có tình cảm vượt qua mức bạn bè với La Bối nhưng về mặt tình cảm thì anh lại không thể ngừng chú ý tới La Bối.
Chu Kiến Quốc không biết trước khi mất trí nhớ anh đã từng yêu đương chưa, thậm chí anh cũng không biết tại sao lại thay đổi tình cảm với La Bối nhưng anh lại biết mình có sự chú ý đặc biệt với cô,sau đó sẽ biến thành chiếm hữu dục cuối cùng thành tình yêu sâu sắc.
Kịch bản này anh rất quen thuộc vì trên phim truyện đều vậy nhưng chính vì như vậy nên anh lại càng hoảng loạn.
Chu Kiến Quốc rất hối hận vì đã đi theo La Bối đi thăm Phương Cảnh Châu.Nếu anh không đi thì có lẽ anh sẽ không có giấc mơ đó, nếu không có giấc mơ đó,có lẽ anh sẽ chú ý đến La Bối muộn hơn một chút.
Nếu muộn một chút đến lúc đó La Bối đã có bạn trai,hoặc sau khi Tiểu Giang thông suốt cùng La Bối ở bên nhau, như vậy anh cũng có thể thản nhiên mà tự mình tiêu hóa tình cảm này.
Anh tự tiến hành phiên tòa thẩm vấn linh hồn,phân tích đạo đức, cuối cùng xác định hiện tại anh chỉ mới chú ý đến La Bối còn chưa đến mức yêu cô, cái này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng rất tuyệt vọng.
Anh quá hiểu rõ tính cách của mình,chú ý đồng nghĩa với việc gì?
Chỉ cần La Bối không biến trở thành một cô gái làm trời làm đất,làm mọi người đều phải tránh xa thì sự chú ý này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành tình yêu.
Haiz,nếu anh là người ngu ngốc thì tốt quá,vì sao anh lại thông minh,nhìn thấu mọi chuyện như vậy chứ?
Chu Kiến Quốc bắt đầu hâm mộ Giang Tư Hàn.
Anh rất muốn giống cậu ta,thật tốt khi thích một người mà không tự biết.
***
Cách lễ độc thân càng ngày càng gần.
La Bối cùng Chu Kiến Quốc cũng bận rộn hơn.Nói là lễ độc thân nhưng thật ra là biến tướng của lễ mua sắm và lễ Tình Nhân,không có quan hệ gì với lễ độc thân, vừa dạo quanh vòng bạn bè đã toàn thấy khoe quà tặng và chuyển tiền hoặc tranh đoạt hàng giảm giá,chính La Bối cũng đã từng thức canh đến tận rạng sáng để mua đồ.
Lễ độc thân vào thứ bảy, mấy ngày trước đó, La Bối cùng Chu Kiến Quốc đã đi cửa hàng không người để bổ sung hàng còn thêm một vài sản phẩm mới cho cửa hàng, thuận tiện cũng đi xem mấy khách sạn đang hợp tác.Hai người tin tưởng thừa dịp ngày lễ này,lợi nhuận sẽ tăng cao.
Từ đầu La Bối không nghĩ đến mức tiêu thụ và lợi nhuận của cửa hàng sẽ cao như vậy, rốt cuộc bọn họ đầu tư không nhiều,mới qua vài tháng đã sắp kiếm đủ tiền vốn.Sau khi đủ vốn thì tiền lời kiếm được sẽ cao hơn tiền lương của cô.
Hai người từ khách sạn đi ra, La Bối thấy bộ dáng trầm tư của Chu Kiến Quốc thì nhắc nhở anh cẩn thận bậc thang không ngã.
Đến tận khi ngồi lên xe, Chu Kiến Quốc mới đột nhiên mở miệng nói: "La Bối,hiện tại chúng ta đang hợp tác với mấy khách sạn?"
La Bối ngơ ngẩn trả lời: "Bốn,sắp tới là năm. Làm sao vậy?"
"Chúng ta không có điều kiện mở khách sạn nhưng khách sạn là nơi rất dễ buôn bán." Chu Kiến Quốc nhìn về phía La Bối, "Mấy ngày nay chúng ta phải nắm chặt thời gian liên hệ giám đốc của những khách sạn này,tôi muốn cung ứng đồ dùng một lần cho mấy khách sạn này."
"Được đấy." La Bối phục hồi tinh thần rồi lập tức gật gật đầu,bây giờ cô cũng có thể coi như theo kịp suy nghĩ của anh, "Vừa lúc lần trước bà chủ cho tôi mấy vé đi suối nước nóng, nếu không thì đưa cho bọn họ đi."
Thời tiết đang bắt đầu chuyển lạnh, đi tắm suối nước nóng là một lựa chọn thích hợp.
Chu Kiến Quốc nhìn La Bối với ánh mắt tán thưởng,trong lòng anh cực kỳ đắc ý, nhìn đi,mặc kệ anh muốn làm cái gì,từ trước đến nay cô đều tin tưởng anh không điều kiện.
Tuy có đôi khi sự tín nhiệm này là một loại gánh nặng nhưng anh vẫn hoàn toàn có thể thừa nhận được.