Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi Chu Kiến Quốc đưa xong cơm hộp về đã hơn 10 giờ.Lúc này anh mới có thời gian nói với La Bối những chuyện xảy ra trong phòng Trần Lan.
Hai người ngồi trong một cái đình nhỏ ở thôn Thành Trung.Lúc đầu La Bối muốn mời anh ăn bữa khuya nhưng anh nói ăn bữa không tốt đối với cơ thể, hơn nữa anh cũng không đói vì thế cô chỉ mua hai chai nước khoáng.
"Tôi cảm thấy Trần tiểu thư ở cạnh phòng cô có khả năng nhốt con trai cô ta ở trong phòng." Chu Kiến Quốc miêu tả tình hình anh nhìn thấy:
"Nhưng có lẽ Trần tiểu thư không ngược đãi về mặt thân thể với bé."
"Sao anh lại nghĩ vậy?" La Bối tò mò hỏi.
"Là vì tôi nhìn thấy trên bàn trà có một phần cơm hộp.Lúc tôi đến cũng là lúc cô ta nhận cơm,cô còn chia làm hai phần, nếu trong nhà chỉ có cô ta và đứa bé,vậy thì một phần kia chắc chắn của con trai cô ta.Cô cũng từng nói với tôi, Trần Lan không sợ cô tìm cảnh sát bởi vì cô ta tự tin cảnh sát sẽ không tìm thấy dấu hiệu ngược đãi trên người của bé,chuyện này tôi chắc chắn,nhưng......" Chu Kiến Quốc lo lắng nói:
"Có một loại ngược đãi so với đánh chửi càng tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng hơn đó là ngược đãi về mặt tinh thần.Tôi nhìn trên ban công chỉ thấy phơi quần áo của phụ nữ không có trẻ con.Vì vậy tôi có một suy đoán từ sau khi Trần Lan đưa bé về nhà,cô ta vẫn luôn nhốt bé trong phòng, không bật đèn cũng không nói chuyện với bé nhưng vẫn cho bé ăn cơm để bé không chết đói thôi?"
Sắc mặt Chu Kiến Quốc trở nên vô cùng nghiêm túc.
La Bối khi còn nhỏ không có kinh nghiệm bị nhốt trong phòng tối nhưng cô có người bạn đã đã từng trải qua, đối với trẻ con mà nói, một hai lần thì cũng không có gì nhưng nếu thời gian dài, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến tâm lý,cô cũng không dám nói.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện cô không có năng lực giúp đỡ người khác nhưng chuyện này phát sinh ngay dưới mí mắt cô, chẳng lẽ cô lại làm như không nhìn thấy sao?
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" La Bối theo bản năng hỏi.
Chu Kiến Quốc thật sự cho người ta một loại cảm giác thực đáng tin cậy nên cô theo phản xạ nhờ anh trợ giúp.
"Tôi nhớ trên hợp đồng có số điện thoại để liên hệ khi khẩn cấp, nếu Trần Lan viết số người nhà cô ta,cô có thể phản ánh lại tình huống này cho người nhà cô ta.Tất nhiên cô cũng phải tính đến trường hợp người nhà cô ta sẽ không quan tâm chuyện này.Mặt khác, tôi cho rằng chuyện này rất gấp gáp, tuy cảnh sát tới phát hiện đứa bé không bị thương sẽ không giải quyết được gì nhưng cô có thể thử xem ít nhất có thể dọa sợ Trần Lan." Chu Kiến Quốc suy nghĩ nói:"Cuối cùng,trọng tâm vấn đề nằm ở Trần Lan,cô có thể nói chuyện với cô ta."
La Bối gật đầu rồi cảm ơn Chu Kiến Quốc: "Hôm nay cảm ơn anh nhé."
Chu Kiến Quốc cười cười:
"Không có gì,chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi."
La Bối cảm thấy khách thuê mới này rất nhiệt tình và tốt bụng.
***
Về đến nhà, nhớ tới suy đoán của Chu Kiến Quốc, La Bối bắt đầu hối hận ngày đó không ngăn cản Trần Lan.Nếu chuyện này là thật thì Trần Lan này...
Kể cả đem người trưởng thành như cô nhốt trong phòng, buổi tối không bật đèn, không cho ra ngoài, không cho nói chuyện với ai,có khi cũng không chịu được mấy ngày chứ đừng nói là một đứa bé đang tuổi ăn tuổi chơi như vậy.
La Bối tìm hợp đồng của Trần Lan,tìm được số điện thoại liên hệ, Trần Lan ghi quan hệ là mẹ con,chắc là bà ngoại Phương Cảnh Châu.
Bây giờ cô phải làm đồng thời cả hai việc,vừa muốn liên hệ với bà ngoại Phương Cảnh Châu vừa phải báo lại với chính quyền.
Nếu mẹ Trần Lan là một người bình thường thì sẽ không mặc kệ, ít nhất trong nhà còn một người khác, Trần Lan sẽ không dám làm gì Phương Cảnh Châu.Còn bên chính quyền, La Bối cũng không ôm quá nhiều hy vọng,kể cả Trần Lan đánh Phương Cảnh Châu cô ta làm mẹ cũng có thể tìm được lý do đứa trẻ không nghe lời, không hiểu chuyện quá nghịch ngợm, chỉ cần không tạo thành thương tổn nghiêm trọng,hầu như mọi người đều không quản loại "chuyện nhà " này.
Lãnh đạo khu nhà cũng quen biết La Bối, La Bối vừa kể rõ tình huống lập tức có người lại đây để điều giải mâu thuẫn.
Người đến là một nam một nữ,nói là nhận được thư nặc danh nói Trần Lan có khuynh hướng ngược đãi con trai nên bọn họ muốn xác định có phải sự thật hay không.
Trần Lan đang ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa xem TV.Chỉ mới mấy ngày,cô ta đã không trang điểm xinh đẹp giống như lúc trước, tùy ý mặc áo ngủ, cũng không trang điểm,màu da thì xám xịt.Cô ta dựa vào cửa,nhìn La Bối cười lạnh một tiếng:
"Còn tưởng chuyện gì, muốn xem tôi có đánh đập nó không thì đi xem đi,ở trong phòng kia kìa."
La Bối làm chủ nhà, lúc này có đầy đủ lý do,cô đi theo sau hai nhân viên vào phòng.Khi mở cánh cửa kia ra lập tức hốc mắt cô đỏ lên.
Phương Cảnh Châu một người cuộn tròn trên giường,thân hình nho nhỏ nhìn rất gầy yếu.
Đèn trong phòng tắt hết, cửa sổ cũng đóng, trên mặt đất có túi khoai lát và cơm hộp,mùi vị rất hỗn tạp,khó ngửi......
Giống như Chu Kiến Quốc suy đoán,trên người Phương Cảnh Châu không có vết thương do con người tạo thành,bé cũng không bị đói, có cơm ăn, cũng có đồ ăn vặt ăn.Chẳng qua Trần Lan hạn chế tự do của bé,giam cầm bé trong phòng nhỏ vài ngày.
Khi cán bộ dò hỏi nguyên nhân, Trần Lan bắt đầu giả đáng thương, La Bối cũng không biết kỹ thuật của cô ta lại tốt như vậy.
"Tôi chỉ là một người mẹ đơn thân, mang theo đứa bé cũng không dễ dàng,tôi sinh nó ra, cho nó ăn cho nó mặc.Dù có bao nhiêu khổ hay mệt tôi cũng cảm thấy đáng giá, chỉ cần đứa bé này về sau có thể trưởng thành,tôi làm mẹ,còn có gì là không thể trả giá .Nhưng nó thì ngược lại, học người ta nói dối, còn trộm tiền của tôi,khi còn nhỏ trộm tiền, về sau lớn lên có khi còn thành kẻ gây nguy hiểm cho xã hội ấy chứ?Dù sao cũng là cốt nhục của tôi,tôi làm sao xuống tay đánh được chứ.Nhưng đứa bé này dạy bảo cũng không nghe nên tôi cũng chỉ có thể nhốt nó vào trong phòng cho nó tự sám hối." Trần Lan khóc lóc than thở:
"Tôi không cần nó về sau có sự nghiệp lớn gì, chỉ cần đừng làm gánh nặng cho xã hội, đừng trở thành người bị toàn xã hội phỉ nhổ là được rồi.Là tôi không dạy con tốt!"
La Bối tức giận đến phát run, Phương Cảnh Châu ôm chặt chân cô,cô hỏi: "Cảnh Châu,em nói dối hay trộm tiền không?"
Phương Cảnh Châu không tắm rửa vài ngày, trên người có mùi lạ, tóc cũng đầy dầu,bé ôm La Bối chặt chân,giống một con động vật nhỏ nức nở: "Em không! Bối Bối,em không trộm!"
"Mọi người nhìn đi,bây giờ nó còn không nhận sai,tiền lẻ tôi đặt trong ví đều không thấy.Hôm đó tôi lục túi quần của nó thì mới phát hiện là nó lấy." Trần Lan sờ sờ mặt "Tôi cũng chỉ muốn cho nó nhận sai, chỉ cần nó biết chính mình sai, thừa nhận mình trộm tiền là được.Tôi là mẹ nó chẳng lẽ còn muốn gọi người bắt nó hay sao?Tôi tức giận vì hành vi làm sai nhưng không nhận này của nó đấy."
Cán bộ của khu kiểm tra kỹ càng khắp người Phương Cảnh Châu, xác định không có vết thương, cũng không bị đói, trên quần áo bé còn toàn khoai lát đã chứng minh bé có được ăn.
Vậy thì có thể làm gì chứ?
Không đánh đứa bé cũng không bỏ đói nó,chỉ nhốt bé trong phòng để giáo dục.Kể cả đưa đến đồn công an cũng không thể nói Trần Lan có tội.
Chờ sau khi cán bộ khu vừa đi, Trần Lan liền khôi phục lại tính tình,cô ta ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân, bật lửa đốt thuốc lá:
"La Bối, tôi đã nói với cô đừng xen vào việc của người khác, đây là con tôi,tôi muốn làm như thế nào thì làm,kể cả có là Ngọc Hoàng đến, chẳng lẽ còn nói tôi làm mẹ mà không được dạy con mình à?"
La Bối sờ mặt Phương Cảnh Châu, phát hiện bé đang khóc thút thít.
Cô nói với Trần Lan: "Bé đúng là con trai cô sao? Nếu là con trai cô thì vì sao trước mặt người khác,cô lại đổ cho bé là ăn trộm.Cô có thể nói bé không ngoan, không hiểu chuyện, nhưng cô không thể nói bé trộm tiền.Đây là làm nhục nhân cách của bé.Cô còn buộc bé thừa nhận chuyện bé không làm.Cô không biết nói con trai mình là ăn trộm,sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với bé sao?Bé không phải vật nuôi,bé là một con người,năm nay đã năm tuổi cũng có suy nghĩ của mình. Trần Lan,bé không làm chuyện gì có lỗi với cô.Cuộc sống của cô biến thành như bây giờ,không có liên quan gì đến bé,bé vô tội."
Nói xong,cô cũng không nhìn phản ứng của Trần Lan mà ngồi xổm xuống mặt đối mặt nhìn Phương Cảnh Châu, chậm rãi nói: "Cảnh Châu,chị biết em không nói dối cũng không trộm tiền.Em là một đứa trẻ ngoan,chị tin tưởng em, Bối Bối tin tưởng em."
Phương Cảnh Châu ôm cô gào khóc, khóc vô cùng thương tâm và khổ sở.
Trần Lan thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả.
La Bối lấy ra khăn giấy từ trong túi cho Phương Cảnh Châu lau mặt.Cô đứng dậy, nắm tay Phương Cảnh Châu, nhìn về phía Trần Lan: "Bé là con trai cô nhưng Trần Lan, tôi nghĩ trước kia biểu hiện của tôi quá hiền lành nên cô mới dám ở địa bàn của tôi làm chuyện như vậy.Hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn nhốt Cảnh Châu lại, tôi sẽ làm cô cũng cảm nhận thế nào mới là thống khổ,không tin cô có thể thử xem.Tôi mười lăm tuổi đã bắt đầu quản lý khu nhà này, nếu cô không tin có thể ra ngoài hỏi một chút, làm chủ nhà này là ai,khách thuê thôn Thành Trung rốt cuộc phải nể mặt ai......"
Sắc mặt Trần Lan biến đổi.
"Bắt nạt một đứa bé thì vẻ vang lắm đúng không?Tôi nói cho cô biết,cô còn chưa gặp được người ác đâu còn tôi đã thấy, cho nên đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.Đây là nhà tôi thì luật chơi phải do tôi đặt ra.Nếu cô không tuân theo thì cũng đừng trách tôi phải làm người ác cho cô thêm kiến thức."