Đăng vào: 12 tháng trước
Khi cô ta đến chỗ quay phim, đạo diễn đã bắt đầu quay.
Hôm nay, có lẽ bởi vì cô ta không cần biểu diễn cùng với Nghiêm Ninh, tình trạng của Chu Như Ngọc rất tốt, diễn xuất của cô ta cũng không tệ lắm.
Mặc dù hai bên là kẻ thù, nhưng Đường Nhã Phương vẫn phải đồng ý là hôm nay Chu Như Ngọc biểu diễn rất tốt, không giống hôm qua...!
Vì vậy cô lập tức giơ máy ảnh lên, chụp mấy tấm hình, toàn là hình ảnh của Chu Như Ngọc.
Cô định dùng những bức ảnh này làm tư liệu thực tế để viết tin.
Một cảnh phim đã hoàn thành, các diễn viên lập tức được nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn, đợi người tiếp theo quay những cảnh kế tiếp.
Mà nhân cơ hội này, Đường Nhã Phương cũng chạy chậm đến chỗ Chu Như Ngọc.
Chu Như Ngọc đang trang điểm lại, thấy Đường Nhã Phương đi về phía mình, cô ta lập tức để thợ trang điểm ra ngoài trước.
"Đường Nhã Phương! Cô còn nhớ là mình vẫn có công việc phải làm hả?"
Khi Đường Nhã Phương bước vào phim trường trì Chu Như Ngọc đã lập tức nhìn thấy cô.
Cô ta cũng chú ý đến việc cô chụp ảnh nên nằm lấy cơ hội giễu cợt cô.
"Tất nhiên tôi vẫn nhớ Nhưng cô cũng biết rồi đấy, công việc của tôi rất khó khăn.
Tôi cũng không thể hoàn thành một công việc có độ khó cao như vậy chỉ trong chốc lát Sao Chu Như Ngọc có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của cô? Cô ta chỉ nhếch môi cười nhạt "Vậy thì đúng là cô rất vất vả rồi!" Đường Nhã Phương tươi cười: "Cô cũng biết vậy là được rồi!
Nghe vậy, sắc mặt Chu Như Ngọc trở nên hơi khó coi.
Cô ta vừa định mở miệng đáp trả, lại đột nhiên chú ý đến người đàn ông kia cũng không đi theo Đường Nhã Phương.
Đôi mắt được trang điểm xinh đẹp, tỉ mỉ lập tức híp lại, một tia sáng nhanh chóng lướt qua trong mắt cô ta.
Cô ta lập tức thay đổi một về mặt khác, cười khanh khách một cách nhạt nhẽo rồi nói: "Hôm nay, lịch diễn xuất của tôi đã được xếp đầy.
Tôi tin chắc là hôm nay cô sẽ có thu hoạch lớn!"
Đường Nhã Phương hơi ngạc nhiên, vì cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy? Sau đó cô cũng nở một nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa: "Tôi hy vọng siêu sao Như Ngọc sẽ không để tôi phải thất vọng "Tôi chắc chắn là cô sẽ không phải thất vọng" Chu Như Ngọc vẫn tươi cười.
Nếu người nào không biết đến mâu thuẫn giữa hai người, lại nhìn thấy cảnh này thì ai cũng cảm thấy nụ cười hai người đều rất rực rỡ, bầu không khí khả êm dịu, hòa thuận.
Nhưng trong lòng Đường Nhã Phương và Chu Như Ngọc đều vô cùng rõ ràng, đây chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
"Cảnh thứ hai, Action!" Đi đôi với tiếng bảng clapper board, đoàn làm phim lại tiếp tục một lượt bận rộn quay phim.
Đường Nhã Phương chỉ đứng ở phía ngoài, nhìn hai người phụ nữ đang biểu diễn bên trong.
Một người là Chu Như Ngọc còn một người là một diễn viên mới.
"Đồ hèn hạ! Với gương mặt hồ ly tinh của cô, cả hậu cung này sẽ không tha cho cô!" "Tỉ tỉ! Muội..." "Bop!"
Trong nháy mắt mà diễn viên mới giơ tay lên, Đường Nhã Phương nhanh chóng giơ máy ảnh lên, hướng về phía hai người.
Trong ống kính, gương mặt của Chu Như Ngọc bị đánh lệch sang một bên.
Cái tát đó rất vang dội, có thể nghe thấy tiếng vang rất lớn, nên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng là trên mặt cô ta từ từ hiện lên dấu năm ngón tay.
Đường Nhã Phương cũng không nhịn được, phải hít một hơi lạnh.
Cô chỉ nhìn mà cũng thấy đau rồi.
Vì cái tát này, cảnh tiếp theo cũng khá thuận lợi, vì vậy việc quay chụp cũng nhanh chóng kết thúc.
Mà Đường Nhã Phương cũng chụp được tư liệu thực tế mà cô muốn.
Nếu đã chụp xong, vậy cô cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.
Vì thế cô xoay người, định rời đi ngay.
Nhưng vào lúc này, cô lại nghe thấy có người đang gọi tên cô.
Cô quay đầu, chỉ nhìn thấy Chu Như Ngọc đang ngồi trong một phía phim trường, ngoắc ngoắc tay với cô, có ý bảo cô qua đó.
Có vẻ không có chuyện tốt đẹp gì.
Đường Nhã Phương nhưởng mày, nhìn nhân viên đoàn làm phim đang bận rộn xung quanh, cô nghĩ rằng nơi này nhiều người như vậy, Chu Như Ngọc cũng không có gan làm gì cô.
Vì thế cô từ từ lại gần Chu Như Ngọc.
Khi cách cô ta vài bước, cô lập tức ngừng lại.
"Có chuyện gì không?" Cô hỏi một cách lạnh lùng.
Chu Như Ngọc cầm khăn tay đang bọc một quả trứng gà, nhẹ nhà lăn trên gò má vừa bị đánh sưng.
Cô ta không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Cô chụp ra sao rồi?" "Cũng tạm được!" "Cô lấy ra đi, tôi xem thử thế nào!" "Không cần!" Đường Nhã Phương từ chối cô ta một cách dứt khoát: "Nếu cô không có việc gì khác, tôi đi trước đây!"
Cô nói xong, định xoay người đi ngay.
"Đường Nhã Phương!"
Chu Như Ngọc lại gọi cô lại, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn về phía cô ta.
Cô chỉ thấy cô ta đặt trứng gà xuống, không lặn mặt nữa, chân mang giày thêu hoa, bước về phía cô.
Đường Nhã Phương nhíu mày, nhìn cô ta một cách đề phòng.
"Đưa đây!" Chu Như Ngọc đưa tay ra.
"Đưa cái gì chứ?" Chân mày Đường Nhã Phương càng nhíu chặt hơn.
"Tất nhiên là máy ảnh chứ còn cái gì nữa." Hóa ra cô ta vẫn muốn lấy được video đã quay à.
Đường Nhã Phương vẫn tiếp tục từ chối: "Không được! Sau này cô có thể xem video trên mạng" "Không được! Tôi muốn xem ngay bây giờ! Ai biết cô sẽ chụp tôi thành kiểu gì?"
Chu Như Ngọc rất kiên quyết, dứt khoát giơ tay cướp lấy máy ảnh trên cổ cô.
Theo bản năng tự bảo vệ mình, Đường Nhã Phương giơ tay ngăn cản cô ta.
Nhưng Chu Như Ngọc cướp cho bằng được.
cứ không chịu bỏ qua, phải
Hai người liên tục lôi lôi kéo kéo.
Đột Nhiên, Chu Như Ngọc không đứng vững, chân bị trật một chút, thân hình cô ta lung lay, cô ta thét to một tiếng rồi ngả về phía sau.
Đường Nhã Phương phản ứng rất nhanh, vội vàng giơ tay kéo lại nhưng đã chậm rồi.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Như Ngọc đập mạnh xuống đất.
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng thét chói tai, đều vội vàng chạy đến nơi này.
Bọn họ vừa đến lập tức nhìn thấy cảnh Chu Như Ngọc té xuống đất, đồng thời Đường Nhã Phương ngơ ngác đứng bên cạnh.
"Chị Như Ngọc!" Nguyễn Hương Giang vừa kêu to vừa vội vã chạy đến.
"Nguyễn Hương Giang! Bụng...!Bụng tôi...!Thật sự rất đau...!Tôi đau quá!" Chu Như Ngọc run rẩy mở mắt ra, cả khuôn mặt đều trắng bệch như giấy vì đau đớn.
"Máu...!Có máu kìa!"
Ở hiện trường, không biết ai đã giật mình hỗ to, mọi người lo lắng nhìn nhìn dưới thân Chu Như Ngọc, chỉ thấy máu tươi chậm rãi chảy từ nửa thân dưới cô ta xuống đất.
"Nhanh...!Gọi xe cấp cứu...!
Nhanh lên!
Hiện trường lập tức rối loạn, Đường Nhã Phương vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, dù bị người khác đụng phải cô cũng không cảm giác được.
Nghe thấy tiếng ồn, Nghiêm Ninh đi tới.
Anh ta liếc mắt đã thấy Đường Nhã Phương đang ngơ ngác đứng đó.
Anh ta nhíu mày, giơ tay kéo lại một nhân viên đang hoàng mang lộn xộn, chạy tới chạy lui.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Anh ta hỏi.
"Chu Như Ngọc bị thương rồi!"
Chu Như Ngọc ư? Chân mày Nghiêm Ninh càng nhíu chặt hơn.
Anh ta thả nhân viên kia ra, cũng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi vào hiện trường.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Khuôn mặt Đường Nhã Phương ngơ ngác, cô đờ đẫn nhìn một vùng đất đỏ sầm đầy máu.
Toàn thân cô lạnh như băng, giống như vừa bị người ta tưới một thùng nước đá, thân thể đều đang run rẩy.
Đột nhiên, có người đụng mạnh vào cô, cô đang mất hồn, đợi đến lúc cô kịp phải ứng thì thân thể đã ngã ra sau.
Ngay khi cô cho rằng mình cũng sẽ ngã trên đất như Chu Như Ngọc, eo cô đột nhiên bị ai đó giữ chặt, có người đã ôm cô rất vững vàng.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen láy, tràn đầy vẻ lo lắng.
Cô bật thốt lên theo bản năng: "Đình Vỹ!"
Ánh mắt Nghiêm Ninh hơi lấp lỏe.
Sau khi đỡ cô đứng vững, anh ta dùng ánh mắt sắt bén nhìn về phía người đã đụng ngã cô.
Thật bất ngờ! Người kia là Nguyễn Hương Giang, Trợ lý của Chu Như Ngọc.
Mọi người chỉ thấy cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Phương, vẻ oán hận trong mắt cũng sắp tràn ra ngoài.
"Nếu cô không muốn chết thì lập tức cút đi cho tôi!
Thân thể Nguyễn Hương Giang cứng đờ.
Cô ta biết là Nghiêm Ninh không dễ trêu chọc.
Lúc này anh ta lại hành động như vậy, rõ ràng anh ta đang bảo vệ Đường Nhã Phương.
Cô ta không cam lòng, cắn răng nghiến lợi chỉ vào Đường Nhã Phương, oán hận hét ầm lên: "Cô ta là hung thủ giết người.
Chính cô ta đã đẩy chị Ngọc ngã xuống!"
Lời này vừa thốt ra, xung quanh đều ồn ào xôn xao.
Mọi người đều nhìn Đường Nhã Phương bằng ánh mắt không dám tin.
Một cô gái có vẻ yếu ớt, có văn hóa như thế này, tạo sao lại có trái tim độc ác như vậy chứ?.