Chương 97: Giải Quyết Riêng

Thiên Phú

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ phòng theo dõi đi đến bọn Tô Giản cũng chậm một chút. Chờ bọn họ hổn hển đuổi tới phòng này, nhìn thấy cũng là kết cục đã định. Thậm chí ba tên côn đồ Thi Tiểu Tiên tìm tới cũng thừa dịp mọi người không chú ý chuồn mất.


Chu Cẩn cũng giống như Đàm Phượng, lao đến bên cạnh Diệp Noãn.


Tô Giản nhăn mày: “Phát sinh chuyện gì?”


Cung Ngạn Vũ không nói gì, chuyện làm thương tổn đến Diệp Noãn, anh chính là dùng miệng cũng nói không ra lời.


Lâm Uyển Uyển và Thi Tiểu Tiên, ở trong giới giải trí cũng coi như là đứng trên đỉnh cao, giờ phút này hai người đều có chút chật vật đứng ở trong phòng.


Nghê Thiên gắt một cái: “Xem ra, cô ta nghĩ muốn hủy đi trong sạch của A Noãn.”


Thật không thể ngờ, hai người phụ nữ này, lớn lên cũng xinh đẹp lại có thể làm ra chuyện lòng dạ ác độc này, Diệp Noãn quan hệ trực tiếp đến hai người hắn để ý nhất, nếu cô xảy ra chuyện, Nghê Thiên nghĩ không ra Cung Ngạn Vũ và Đàm Phượng sẽ thương tâm, khổ sở như thế nào.


Quá ác liệt! Vân Oanh kinh ngạc che miệng.


“Hai người đi ra.” Tô Giản áp chế cơn tức, “Về sau tôi không muốn nhìn thấy hai người lại xuất hiện trước mặt A Noãn.”


Ở trong này, cho dù đánh mấy cô ta một trận cũng không thể hết giận, liền chờ thu nợ sau đi!


Cung Ngạn Vũ vẫn im lặng không nói câu nào.


Lâm Uyển Uyển cùng Thi Tiểu Tiên liếc nhau, liền nhanh chóng bay ra ngoài.


Cửa bị đóng lại, trong phòng là một mảnh im lặng.


Cuối cùng vẫn là Diệp Noãn từ trong ngực Cung Ngạn Vũ mở miệng trước: “Mọi người yên tâm, tớ vẫn chưa chịu thiệt thòi gì.”


Chu Cẩn không biết nói sao cho phải, cô nhặt di động và máy quay rơi vãi dưới đất lên.


“Di động là của A Noãn.” Đàm Phượng tiếp nhận, lại quay đầu hỏi Diệp Noãn, “Cái máy quay này là của ai?”


Diệp Noãn a một tiếng: “Của Thi Tiểu Tiên.”


Thời điểm vừa rồi kẹp bên Thi Tiểu Tiên làm máy quay trong tay cô ta trượt văng ra ngoài, sau đó tình huống quá mức hỗn loạn, thần kinh buộc chặt, mấy người đều quên mất sự tồn tại của nó.


Tô Giản cầm lấy máy quay từ tay Đàm Phượng, trong phòng trải thảm dày, bị rớt như vậy nhưng không bị hư, đến bây giờ vẫn còn quay. Hắn lập tức hiểu được ý đồ của Thi Tiểu Tiên: “Cô ta thế nhưng còn muốn quay lại?”


“Như vậy rất tốt,” Chu Cẩn nói, “Chứng cớ cũng đều có.”


Diệp Noãn có chút mỏi mệt: “Muốn xem thì chúng ta đổi qua phòng khác rồi xem, tớ không muốn tiếp tục ở chỗ này.”


“Tốt.” Cung Ngạn Vũ rốt cuộc cũng nói chuyện, “Chúng ta lập tức đổi phòng khác.”


Nghê Thiên gọi điện thoại, hiệu suất rất tốt, đoàn người liền đổi lên phòng tầng trên. Phục vụ phòng còn đem máy quay kết nối với TV.


“Có thể không xem được không?” Đàm Phượng nhỏ giọng hỏi Diệp Noãn.


“Không có việc gì,” Diệp Noãn trả lời, “Xem đi.” Dù sao Thi Tiểu Tiên vừa vẹn đều quay được, cho dù là lo lắng hay nghi ngờ, dứt khoát xem hết, xem xong thì mọi thứ đều tiêu trừ.


Tô Giản điều chỉnh TV, những người khác đều ngồi trên sô pha.


Cung Ngạn Vũ vẫn vươn tay ôm lấy Diệp Noãn, Diệp Noãn vẫn dựa vào trong ngực anh, cảm giác chính mình không có sức lực gì làm cô vẫn bị dọa.


Vừa rồi, thời điểm mới đi vào trong phòng rất sợ hãi, sau đó bất chấp tất cả, nhưng hiện tại nghĩ lại vẫn thấy sợ. Chung quy cũng có suy nghĩ được ăn cả ngã về không. Cô có thể làm cho Lâm Uyển Uyển và Thi Tiểu Tiên cùng cô xuống địa ngục, tuy là hết giận, nhưng mà những gì cô từng có cũng sẽ mất đi.


Cũng may không có gì phát sinh cả, Cung Ngạn Vũ đến rất nhanh, bọn Tô Giản cũng vậy.


Nghĩ đến đây, Diệp Noãn đột nhiên có chút nghi hoặc đi hỏi Chu Cẩn: “Mọi người sao biết được tớ ở chỗ đó?”


Thật ra trong lòng Chu Cẩn đã tự trách mình, chung quy là đám người Lâm Uyển Uyển dùng danh nghĩa của cô đi lừa Diệp Noãn: “Tớ…” Nhưng mà nhất thời cô cũng không biết giải thích thế nào.


“Là Vân Oanh phát hiện.” Tô Giản chỉnh TV tốt liền trở lại ngồi bên cạnh Vân Oanh, ôm bả vai bạn gái, “Trước đó em nói A Cẩn tìm em, nhưng mà sau đó bọn anh nhìn thấy A Cẩn, cho nên Vân Oanh cảm thấy có chút không thích hợp.”


Diệp Noãn gật đầu, ít nhất trước lúc đi có nói chi tiết cho Vân Oanh biết.


“Cám ơn cô.” Cô nhìn Vân Oanh, vô cùng thành tâm nói cảm ơn với cô, nói là chính mình vẫn là còn may mắn, mấy người Tô Giản xem như là bộ ba bảo hộ của cô. Liền tính hôm nay cô tự cứu mình thất bại, cũng còn có bạn trai và bạn bè đến cứu cô.


“Không cần cảm ơn.” Vân Oanh đỏ mặt đứng lên, đem chuyện lúc ấy nói ra thì liền hiểu được, là cô hoài nghi tâm tư Diệp Noãn. Quả nhiên, so với mình, Diệp Noãn vẫn quang minh chính đại hơn nhiều.


“Di động tớ bị mất.” Chu Cẩn nói xin lỗi với Diệp Noãn, “Tìm hồi lâu, nếu là sớm một chút, kế sách của mấy cô ta có lẽ cũng sẽ không thành công.”


Diệp Noãn cười cười: “Kế sách của đám cô ta vốn là không có thành công. Di động của cậu cũng khẳng định không phải vô cớ bị mất, lên kế hoạch thật tốt, chúng ta không biết trước khẳng định là không phòng được.”


Chu Cẩn giữ chặt tay Diệp Noãn, tức giận: “Tớ thật là hận chết Lâm Uyển Uyển và Thi Tiểu Tiên.”


Ngồi ở đây có ai là không hận mấy cô ta.


“Có điều,” Đàm Phượng nói, “Hôm nay ngược lại Cát Phương Phỉ không có xuất hiện sao?”


Cung Ngạn Vũ nói: “Chung quy là cô ta đã trải qua, lại không dám đối mặt với hậu quả này đâu.”


Trên TV đã hiện ra đoạn video. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh gian phòng vừa rồi, không có người xuất hiện nhưng lại quay đặc tả cái giường đôi.


“Có cái này, đời này của Diệp Noãn cũng đừng nghĩ mà nổi lên được.” Âm thanh đắc ý của Thi Tiểu Tiên truyền tới.


Lâm Uyển Uyển bên cạnh nhắc nhở: “Diệp Noãn rất nhiều âm mưu, cậu cần cẩn thận một chút, đừng để lại dấu vết gì.”


Thi Tiểu Tiên giống như không để trong lòng, lại giơ máy quay đặc tả hai tên đàn ông đứng ngay cửa.


Cái này chắc là cảnh trước khi Diệp Noãn vào phòng.


Trong phòng thật im lặng, nghe âm thanh của hai người đàn bà này, nghĩ đến chuyện mấy cô ta muốn làm, mọi người đều tức muốn chết. Diệp Noãn đã biết hết sự tình thì ngược lại tâm tình rất bình tĩnh.


Mọi chuyện chính là như vậy, Thi Tiểu Tiên còn quay rất rõ, Diệp Noãn bị lôi vào phòng, ba người đối thoại, Diệp Noãn bị Thi Tiểu Tiên xáng một bạt tai, Lâm Uyển Uyển đi ra ngoài, sau đó Thi Tiểu Tiên bị chế phục.


Thời điểm Cung Ngạn Vũ vào phòng là thấy một cảnh này, những người còn lại đều không nghĩ tới sau đó sẽ phát sinh biến chuyển như vậy. Ngoại trừ một cái tát kia, thì Diệp Noãn thật sự không chịu thua thiệt gì.


Hoàn hảo là không chống đối với cô ấy, trong lòng Vân Oanh thầm nghĩ như vậy, mấy câu nói hiện tại nghĩ lại trong lòng còn cảm thấy có chút thâm trầm. Nếu là chính mình gặp phải cục diện như thế, nên là cái gì bây giờ? Hẳn sẽ… cầu xin tha thứ đi. Tóm lại là chịu thua, không có khả năng lấy cứng đối cứng như vậy.


Sau đó máy quay rớt xuống đất, chủ chụp được bước chân tán loạn của mọi người, nhưng âm thanh vẫn ghi lại trọn vẹn. Câu nói kết thúc của Tô Giản thế nhưng vẫn còn ghi lại được.


“Cái này…” Tô Giản mở miệng lần nữa, muốn hỏi Diệp Noãn một chút giải quyết chuyện này như thế nào, “Chúng ta là đưa ra giải quyết chung hay là vẫn giải quyết riêng.”


Báo nguy, vẫn là sẽ dùng thủ đoạn khác để chỉnh mấy cô ta.


“Giải quyết riêng.” Cung Ngạn Vũ nói. Đưa ra giải quyết chung những lời nói của Diệp Noãn có thể bị đem ra mổ xẻ, chuyện này không nhiều thì cũng ít sẽ có ảnh hưởng đến hình tượng của cô. Giải quyết riêng, vẫn có nhiều biện pháp làm Thi Tiểu Tiên và Lâm Uyển Uyển khổ nói không nên lời.


“Cái kia…” Đàm Phượng ngạc nhiên chỉ TV.


Hóa ra đoạn video này phát hết, trên TV trực tiếp nhảy qua video khác trong máy.


Tiếng phụ nữ thở gấp vang lên. Mọi người nhìn qua TV, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên. Chung quy một đám người ngồi chung một chỗ xem hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ như vậy, trong lòng vẫn sẽ có cảm giác quái dị.


Người phụ nữ vừa rồi giơ máy quay, giờ phút này đang nằm trên giường, đóng vai nữ chính, không mảnh vải che thân bày ra các loại tư thế khó coi.


Vai nam chính một thân thịt mỡ, cũng không phải là người xa lạ, chính là kim chủ hiện tại của Thi Tiểu Tiên.


Hành động còn quay phim lại, hai người này cũng rất có tình thú.


“Nga…Cái này rất không sai,” lúc này lại là Diệp Noãn mở miệng trước, “Quả thực là không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”


Tô Giản ho khụ một tiếng, tắt TV, đi qua cầm lấy máy quay: “Chuyện này liền giao cho anh làm đi.”


Cung Ngạn Vũ cũng mở miệng: “Chuyện này…” Cô là bạn gái anh, đương nhiên phải là anh làm.


Tô Giản cắt đứt: “Cùng nhau làm đi, A Noãn là bạn bè của tớ, xảy ra chuyện như vậy, tớ có thể xuất lực, không thể khoanh tay đứng nhìn, phải làm thế nào, chúng ta tìm thời gian thương lượng một chút.”


Nói như vậy làm Cung Ngạn Vũ không biết phải ý kiến như thế nào, anh cúi đầu đi hỏi Diệp Noãn: “Em cảm thấy thế nào?”


“Hai anh xem rồi làm đi.” Diệp Noãn hơi chút trở lại như bình thường, “Chuyện cô ta lúc này thật nóng hổi nha.”


Cung Ngạn Vũ vỗ nhè nhẹ sau lưng cô.


Diệp Noãn lại nhắc nhở một câu: “Trước đừng đụng tới Lâm Uyển Uyển.”


Tô Giản không rõ: “Vì cái gì?”


Diệp Noãn không nghĩ giải thích: “Dù sao trước đừng đụng đến cô ta.”


Cô làm như vậy nhất định có lý do của cô, Tô Giản liền không truy vấn nữa.


“Hiện tại chúng ta đi về nhà?” Cung Ngạn Vũ hỏi.


“Ừ, trở về đi.” Tiệc rượu phía dưới vẫn còn đang tiến hành, nhưng mà Diệp Noãn một chút cũng không muốn trở lại.


Những người khác cũng giống vậy, tạm biệt mọi người xong đều phân tán đi ra.


Cung Ngạn Vũ tự mình lái xe đưa Diệp Noãn về nhà, không để Đàm Phượng và Nghê Thiên đi cùng. Nhưng mà hiện tại hai người Đàm Phượng và Nghê Thiên cũng không có tâm tư nói chuyện yêu đương, hai người tự đi về công ty mình.


Hôm nay Quý Thu không đi tiệc rượu với Diệp Noãn, cô ở trong công ty xử lý việc khác. Đàm Phượng rời khỏi Diệp Noãn nhất thời cũng không biết nên làm cái gì mới tốt, dứt khoát tới đây tìm cô ấy.


Chuyện cần thiết nói cho Quý Thu, khả năng vẫn là mặt đối mặt nói là tốt nhất.


Trước mặt Quý Thu là một chồng kịch bản và tư liệu, ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Phượng một cái, thất sắc mặt cô không tốt, liền hỏi: “Làm sao vậy?”


Đàm Phượng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cô, lôi ghế ngồi xuống, đem mọi chuyện kể từ đầu đến cuối một lần.


“Mấy cô ta sao dám?” Quý Thu thiếu chút nữa đem bút trong tay bẻ gãy.


Cô đi vào đường này hoàn toàn là nhận sự ảnh hưởng từ cha. Cha Quý Thu cũng là một người đại diện xuất sắc, từng sống ở Hong Kong vài năm. Vòng luẩn quẩn bên kia, ngoại trừ người trong nghề lục đục đấu tranh, mặt khác còn muốn liên quan đến xã hội đen. Cha cô nói qua cho cô một vài chuyện, cũng nhắc nhở cô tốt nhất không cần đi Hong Kong. Nhưng mà hiện tại cô ở trong nước, thế nhưng cũng có thể gặp chuyện thô bạo hoang đường này.


Quy Thu cảm thấy đầu óc của Thi Tiểu Tiên có phải là bị kẹp cửa hay không? Rõ ràng biết có Năm Ánh Sáng, rõ ràng biết có Cung Ngạn Vũ, còn dám lấy thân mạo hiểm?


Có điều chiêu này của cô ta vẫn rất tuyệt. Nếu là Diệp Noãn thật sự xảy ra chuyện gì. Coi như là người bị hại thì danh tiếng của cô cũng sẽ không tốt như trước nữa. Đến thời điểm đó công ty đối với cô như thế nào, Cung Ngạn Vũ nhìn cô như thế nào cũng chưa biết được.


Vừa nghĩ tới Thi Tiểu Tiên dám hủy nghệ sĩ của cô như vậy, Quý Thi giận đến nghiến răng, cô hỏi Đàm Phượng: “Chuyện này, A Noãn nói như thế nào? Định xử lý như thế nào?”


Đàm Phượng nói: “Xem ra là xử lý giao cho A Vũ và Tô Giản, Diệp Noãn chỉ nói trước mắt không đụng tới Lâm Uyển Uyển.”


“Trước không đụng tới Lâm Uyển Uyển sao?” Quý Thu nheo mắt, “Tốt, nghe theo A Noãn phân phó.”


End chapter 97.