Đăng vào: 12 tháng trước
Mồng một đầu năm, bốn người Diệp Noãn ở trong khách sạn đánh bài nguyên một ngày. Trong lúc bước qua năm mới, cũng không biết có người nào còn có thể suy sút hơn bọn họ.
Ở trong khách sạn giải quyết cơm chiều, Đàm Phượng và Nghê Thiên nói muốn ra ngoài đi dạo. Diệp Noãn lười nhúc nhích, bởi vậy Cung Ngạn Vũ theo cô trở lại trong phòng.
Trong thang máy, Cung Ngạn Vũ chê cười cô: “Nhìn không ra em cũng có mặt lười như vậy a.”
Từ lúc biết cô tới nay, cô vẫn rất khắc khổ chăm chỉ, thời điểm lười biếng như vậy quả thực rất ý khi gặp.
“Ngày nghỉ đương nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt,” Diệp Noãn nói: “Hơn nữa đi ra ngoài cũng phải trốn trốn tránh tránh, còn không bằng tự do ở trong khách sạn.”
Nghĩ lại đúng như vậy, thật sự Cung Ngạn Vũ cũng không phải là đặc biệt muốn ra khỏi cửa.
Hai người về đến phòng, liền ngồi ở phòng khách bắt đầu coi TV.
Diệp Noãn lười biếng tựa vào vai Cung Ngạn Vũ, cầm di động trả lời tin nhắn các bạn bè chúc mừng năm mới trong hai ngày này. Không có đặc biệt tìm từ đẹp đẽ, chính là mỗi tin nhắn đến đều đơn giản trả lời một cái: Năm mới vui vẻ.
Trả lời cho Tô Giản chưa tới một phút, hắn liền gọi điện thoại lại.
“Anh còn tưởng rằng em mất tích,” Tô Giản hỏi cô, “Em ở đâu?”
“Em ở Hồ Nam.”
“Hồ Nam?” Tô Giản nghĩ ngợi, liền hiểu, “Hôm qua diễn xong em liền không nhúc nhích?”
“Chính là ý này.”
“Không về Bắc Kinh với bạn trai?”
“Bạn trai cùng em tới Hồ Nam.”
Âm lượng di động không thấp, Cung Ngạn Vũ cũng nghe được đối thoại của bọn họ.
Bên kia Tô Giản trầm mặc vài giây, cười rộ lên: “Muốn anh đến tìm hai người đi chơi không?”
“Không cần,” Diệp Noãn trả lời, “Ngày mai chúng ta liền trở về, đi trở về rồi gặp sau.”
“Được.” Tô Giản cũng không nói thêm cái gì, “Vậy thì chờ hai người trở lại rồi hẳng nói.”
Diệp Noãn gác điện thoại, Cung Ngạn Vũ nhìn cô.
“Anh muốn hỏi gì sao?” Diệp Noãn nói.
Cung Ngạn Vũ lắc đầu: “Không.”
Diệp Noãn cuối thấp đầu, lại trả lời một tin nhắn, rốt cuộc cũng trả lời xong hết, cô cầm điện thoại ném qua một bên, chuyên tâm xem TV với Cung Ngạn Vũ.
Cung Ngạn Vũ duỗi tay, ôm cô vào trong ngực.
Tiết mục đón năm mới đều rất vui vẻ náo nhiệt.
Hai người coi tin tức giải trí, xuất hiện trên màn hình đa phần là những người hai bọn họ đều quen biết. Hai người vô cùng thích thú nhìn đến ai xuất hiện liền chia sẻ một ít tin đồn hoặc chuyện cũ về người này, một bên trò chuyện một bên nhìn, nồng đậm hứng thú.
Phía dưới màn hình đột nhiên xuất hiện một phụ đề. Nền trắng chữ đen, bên trên viết: Viếng người đã khuất, phát hiện siêu sao quốc tế Hách Ngọc Linh tự sát trong nhà họ Vu, hưởng dương bốn mươi bảy tuổi.
Hiển nhiên là vừa phát hiện, cũng không kịp biên tập thành tin tức, chỉ có thể dùng phương thức này công bố trước.
Hách Ngọc Linh là một nữ nghệ sĩ vô cùng có thành tựu trong nước, từ bốn chữ trước tên cô ấy liền có thể nhìn ra, ở Trung Quốc có thể nói không người nào không biết, không người nào không hiểu cô là ai. Thời điểm mới vào nghề, cô còn mang danh hiệu đệ nhất mỹ nhân giới giải trí.
Đứng từ góc độ người bên cạnh, Hách Ngọc Linh không thiếu gì cả, sắc đẹp, danh vọng, tiền tài, cúp. Chỉ sợ sẽ có rất nhiều người nghĩ không ra, một người như vậy, vì sao cuối cùng lại lựa chọn tự sát.
Nhưng mà Diệp Noãn có thể hiểu được cô ấy, người như các cô, thấy được chuyện ở phía sau lưng, giống như thế, bị lừa dối, đó lại là điều mà nhiều tiền hay danh tiếng cũng không thể bồi đắp vào được.
Một tin tức, cắt đứt thời gian cười đùa của Cung Ngạn Vũ và Diệp Noãn. Tuy rằng cũng không quen thuộc vị tiền bối lớn này, nhưng mà hai người cũng không có tâm tư lớn đến mức nhìn thấy loại tin tức này xong còn có thể tiếp tục trêu chọc lẫn nhau.
Diệp Noãn ngoại trừ tiếc hận, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Cô đột nhiên rất tò mò, từ lúc tin tức cô ấy tự sát truyền ra, mọi người sẽ nghĩ cô ấy như thế nào, có thể cũng cảm thấy tiếc hận hay không. Nhất là người ở bên cạnh cô ất, lúc ấy sẽ có tâm tình như thế nào.
“A Vũ,” cô hỏi anh, “Nếu là em, em cũng…”
“Em đừng nói lung tung.” Cung Ngạn Vũ cau mặt cắt ngang. “Anh sẽ không vui.”
Được rồi, năm mới mà đem chuyện này hướng lên người mình thì đúng là có chút xui.
Diệp Noãn cười cười, lại hướng về TV, có chút cảm khái: “Thiên sinh lệ chất, hồng nhan bạc mệnh.”
Cung Ngạn Vũ đổi tay xoa lên mặt cô: “Lại nói lung tung, vế sau thiên sinh lệ chất phải là nan tự khí, không có nghe qua những lời này sao?”
Thiên sinh lệ chất nan tự khí*.
*Thiên sinh lệ chất nan tự khí: có dung nhan xinh đẹp là ân huệ của trời đất, không nên dễ dàng buông tha vẻ đẹp và sinh mạng của chính mình.
“Đương nhiên nghe qua.” Diệp Noãn tựa vào trong ngực anh.
“Có dung nhan xinh đẹp, đây là ân huệ của trời đất, không nên dễ dàng buông tha chính mình.” Ý tứ này hẳn là cô sẽ hiểu, Cung Ngạn Vũ cũng không biết tại sao mình lại phải giải thích lần nữa cho cô, nhưng mà cái giả thiết không nói ra miệng vừa rồi của cô, làm cho anh hoảng hốt.
Biết chỉ là giả thiết, nhưng mà vẫn làm cho anh rất hoảng hốt.
“A Noãn.”
“Hử?”
“Giả thiết vừa rồi của em làm cho anh rất sợ hãi.” Giọng điệu của anh có chút lạc âm, mặc dù chính anh cũng không biết cái lạc âm này từ đâu mà đến.
Diệp Noãn xoay người ôm lấy mặt của anh: “Anh cũng nói là giả thiết, có cái gì mà sợ hãi?”
“Mặc dù là giả thiết cũng sợ,” Cung Ngạn Vũ miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Thật ra bạn trai em lá gan nhỏ lắm.”
“Không có việc gì.” Diệp Noãn ôm lấy anh, “Chúng ta sẽ tốt mà.”
Cô sẽ không làm lại việc ngốc đó. Anh nói không sai, dù cho cô không có rất nhiều thứ, nhưng mà ông trời cũng đã ban cho cô không ít. Ít nhất, cho cô dung nhan xinh đẹp, cũng cho cô sống lại lần nữa để có cơ hội gặp gỡ anh.
Làm ở chung trôi qua đặc biệt nhanh. Mùng hai, sáng sớm Cung Ngạn Vũ liền bay trở về Bắc Kinh. Diệp Noãn chậm hơn một chút, buổi trưa mới lên máy bay về Bắc Kinh.
Khắp nơi đều là tin tức Hách Ngọc Linh qua đời.
Đàm Phượng ngồi trên máy bay cũng cảm khái nói: “Một người tốt như vậy, như thế nào liền tự sát vậy chứ?”
Diệp Noãn cũng không có ý trò chuyện với cô về đề tài này.
Đàm Phượng cũng không để ý, cứ tự thao thao bất tuyệt nói: “Người của cô ấy chắc đau buồn nhiều hơn… Còn có người đại diện của cô ấy… Đang kiếm tiền tốt, hẳn là, ai nha, đáng tiếc…”
Diệp Noãn liếc cô một cái.
“Như thế nào?” Đàm Phượng chống lại ánh mắt của cô, “Tớ nói sai?”
Diệp Noãn đeo chụp mắt vào, ngủ.
Lúc hai người xuống máy bay, Cung Ngạn Vũ với Nghê Thiên đã ai về nhà nấy.
Diệp Noãn qua chúc tết bà Lưu sau đó mới về nhà. Đến khi cô về đến nhà, thế nhưng Cung Ngạn Vũ còn nhanh hơn cô, liền trực tiếp đem cô về nhà mình.
Cung Ngạn Vũ mua chung cư riêng, cách chỗ ở Diệp Noãn không xa, có điều đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Noãn đến.
Chỗ ở của con trai độc thân rất đơn giản, vừa xem liền hiểu ngay. Không có đồ đạc ngổn ngang, nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ.
“Rất sạch sẽ.” Diệp Noãn khen một câu.
“Mỗi tuần người giúp việc sẽ lau dọn hai lần.” Cung Ngạn Vũ trả lời.
“Năm mới cũng không cho người ta nghỉ?”
“Cho nên cái này chỉ có một lần.” Cung Ngạn Vũ cầm đôi dép lê mới màu tím đưa cho cô.
Cũng không biết anh chuẩn bị lúc nào.
Diệp Noãn mang dép lê đi vào phòng.
“Em muốn uống cái gì?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Ừm,” Diệp Noãn nghiêng đầu, lại muốn làm khó anh, “Muốn uống sữa.”
Cung Ngạn Vũ đến chân mày cũng không nhíu lại: “Được, anh để anh Tiểu Thiên đi mua.”
“Đừng gọi,” Diệp Noãn cười nói, “Để Phượng Nữ biết lại thầm oán em sai bảo bạn trai cô ấy.”
“Anh Tiểu Thiên có mấy trợ lý nhỏ làm thuộc hạ, mới sẽ không tự mình chạy đi.” Cung Ngạn Vũ móc điện thoại di động ra, “Ngoại trừ sữa còn muốn cái gì?”
Diệp Noãn nghĩ ngợi: “Nếu như vậy, mua thêm chút đồ ăn, tự chúng ta làm ăn đi?”
Cung Ngạn Vũ cảm thấy kinh ngạc: “Em biết nấu ăn?”
Diệp Noãn khiêm tốn nói: “Biết một chút.”
“Được a,” Cung Ngạn Vũ giật đầu mạnh mẽ, “Hôm nay chúng ta liền tự nấu tự ăn.”
Hai người ngồi trên bàn ăn viết menu. Kết quả Diệp Noãn phát hiện, xoong nồi chén bát gì cũng phải mua.
“Bình thường anh không nấu cơm ở nhà sao?” Cô hỏi.
“Có một mình nên không có ý nấu cơm,” Cung Ngạn Vũ trả lời, “Thật ra thời điểm anh còn chưa ở lại phòng ghi âm nhiều thì nơi này không khác biệt với chỗ ngủ là mấy.”
Chỗ ngủ, loại suy nghĩ này làm cho Diệp Noãn có chút dau lòng. Chỉ là suy nghĩ lại, đi quay một bộ phim, chính cô và Đàm Phượng cũng không có thời gian và sức lực để tổ chức bữa ăn tập thể ở nhà.
Viết xong danh sách mua sắm, Cung Ngạn Vũ gửi cho Nghê Thiên, sau đó cùng Diệp Noãn ngồi trên sô pha xem TV, nói chuyện phiếm.
Một giờ sau chuông cửa vang lên, Cung Ngạn Vũ đi mở cửa, ngoài cửa ngoại trừ Nghê Thiên còn có Đàm Phượng.
“Tại sao lại là hai người các ngươi?” Cung Ngạn Vũ hỏi.
“Uy uy,” Đàm Phượng tay cầm túi lớn túi nhỏ, “Nghe giọng nói của anh có ý ghét bỏ là có ý gì?”
“Đừng quản cậu ấy.” Nghê Thiên cầm cũng không ít thứ trên tay, hộ tống bạn gái vào phòng.
Diệp Noãn cũng đi tới: “Hai người đi mua?”
“Đúng vậy, mấy người khác đều nghỉ rồi.” Nghê Thiên có bộ dáng phải chịu mệt mỏi.
“Cực khổ.” Diệp Noãn thò tay cầm mấy túi to trong tay Đàm Phượng.
Đàm Phượng nhún vai: “Chẳng qua tớ nói với anh ấy một câu tay nghề của cậu không tệ lắm, anh ấy liền nhất định muốn đến.”
Cung Ngạn Vũ nghe vậy liếc mắt nhìn Nghê Thiên chằm chằm, ý tứ rất rõ rệt, bạn gái tớ lần đầu tiên xuống bếp cho tớ, cậu liền đến góp vui, còn nghĩ đến tiền thưởng hay không?
Nghê Thiên trốn tránh ánh mắt Cung Ngạn Vũ, cười hắc hắc với Diệp Noãn: “Không phải là ai cũng phải đến ăn cơm sao, anh đương nhiên là phải đến tham gia náo nhiệt.”
“Hắc hắc,” Đàm Phượng nói tiếp theo anh, “Là cơm của ảnh hậu tương lai nha.”
“Yên tâm, yên tâm.” Nghê Thiên ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp, đem đồ ăn để lên bàn, “Số lượng anh đều mua ước chừng.”
Anh vừa nói vừa tránh Cung Ngạn Vũ.
Diệp Noãn cười rộ lên, lôi kéo Cung Ngạn Vũ đi tới bàn ăn: “Phượng Nữ đi mua liền không thể tốt hơn, cô ấy biết em có thói quen dùng xoong nồi như thế nào.”
Ngày cuối cùng trước khi đi Pháp, thế giới của hai người cứ như vậy bị phá vỡ, Cung Ngạn Vũ mặc dù bất đắc dĩ, cũng không nhẫn tâm đem hai người kia đuổi ra. Anh ừ một tiếng, lại hỏi cô: “Nồi cũng có thói quen sao?”
Diệp Noãn cười gật đầu: “Dĩ nhiên.”
Cung Ngạn Vũ đứng bên cạnh cô: “Anh giúp em chuẩn bị.”
Sửa soạn xong hết, Cung Ngạn Vũ không còn giúp được gì, vẫn là Đàm Phượng vào giúp việc cho Diệp Noãn.
Lần đầu tiên nhà này vang lên tiếng làm đồ ăn. Cung Ngạn Vũ ngồi chờ ở bên cạnh bàn thế nhưng lại có chút cảm động.
Bốn món mặn một món canh rất nhanh được đặt lên bàn. Nghê Thiên nói không sai, chủng loại tuy rằng không nhiều, nhưng mà lượng mua đều ước chừng.
End chapter 92.