Đăng vào: 12 tháng trước
“Chính xác mà nói thì, chuyện này là do mối quan hệ của cô và Chu Như Ngọc gây ra.
Ban đầu tin đồn giữa cô và cô ta quá mức ồn ào, nóng như hòn than bỏng tay, danh tiếng của Chu Như Ngọc cũng đã rơi xuống đáy vực rồi, việc công ty quyết định ký hợp đồng với cô, vốn dĩ cũng là đang đánh cược một phen.
Khuôn mặt trước nay luôn luôn nghiêm khắc và cẩn thận của Liêu Linh Chuyên và giờ khắc này lại hiện ra dáng vẻ không biết phải làm như thế nào, cuối cùng lại có chút bất lực nói: "Thành thật mà nói, lúc đầu tôi cũng không tán thành việc công ty ký hợp đồng với Chu Như Ngọc, nhưng mà vị thế của Tập đoàn Vi thị ở trong Thành phố Hải Phòng, thậm chí là ở trên địa bàn toàn quốc đều không thể nào xem thương được, cứ coi như là cả Thời Đại đi chăng nữa, cũng không thể tùy ý tỏ ra thái độ như thế nào đối với Vi thị được.
“Nhã Phương, cô là người phụ nữ thông minh, chắc hẳn là cô cũng hiểu được ý tử của tôi.
Hiện tại Chu Như Ngọc đã có được chỗ dựa lớn là Tập đoàn Vi thị, ở trong Công ty giải trí Thời Đại này bây giờ, Chu Như Ngọc cô ta muốn làm cái gì, chỉ cần không phải là chuyện quá mức quá đáng, về cơ bản là đều sẽ được đồng ý hết."
Đường Nhã Phương vẫn nhíu chặt mày như cũ, cô thật sự không ngờ tới được, cánh tay của Vi Vịnh Phong vậy mà lại dài đến như vậy, vậy mà lại có thể trực tiếp khuấy đảo vào trong chuyện nội bộ của Công ty giải trí Thời Đại, thậm chỉ còn ảnh hưởng được tới quyết định của ban Quản lý cấp.
cao.
Có vẻ như, những ngày tháng tiếp theo đây của cô sẽ rất khó khăn nhỉ?
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, hai hàng lông mày đang nhíu chặt bông nhiên được thả lỏng ra một chút: “Giám đốc, cô nói đi, Công ty muốn tôi làm gì?”
Liêu Linh Chuyên khẽ thở dài: "Lần này Chu Như Ngọc đã ký hợp đồng quay một quảng cáo chất lượng thấp, địa điểm quay phim là ở ngoài tỉnh, công ty hy vọng có sẽ đi theo toàn bộ hành trình lần này, tận lực tạo nên những hình ảnh tốt đẹp về mối quan hệ của hai người, giảm bớt đi những lời đồn đại của những người ngoài giới.
“Quan hệ tốt đẹp?”
Sau khi nghe xong những lời mà Liêu Linh Chuyện nói, chân mày của Đường Nhã Phương cũng không tự chủ được mà nhướn lên, trong đáy mắt hiện lên mấy tia châm chọc và giễu cợt.
Nói sao mà mấy ngày nay Chu Như Ngọc lại đột nhiên yên thân an phận đến như vậy, không ngờ rằng chị ta lại đang chơi ý tưởng này với cô.
Người phụ nữ kia quả thật là không ngại dùng đến bất cứ thủ đoạn xấu xa nào mà, chèn ép không thành vậy mà vẫn còn muốn đạp lên cô để bước lên nấc thang huy hoàng hay sao? “Nhã Phương, chuyện này đúng thật là đã làm khó cho cô rồi, nếu như cô không muốn đi, vậy thì tôi có thể nghĩ biện pháp để đẩy chuyện này ra giúp cho cô.
Nhìn thấy Đường Nhã Phương cả nửa ngày cũng không hẻ miệng nửa lời, nhưng Liêu Linh Chuyên cũng không quá gượng ép, bức bách cô,
Liêu Linh Chuyên đương nhiên cũng biết rõ về những ân oán cá nhân giữa Đường Nhã Phương và Chu Như Ngọc, nhưng nếu như phải đem hai người ra để mà so sánh, cô ấy rõ ràng là càng thưởng thức Đường Nhã Phương hơn.
Đường Nhã Phương là một cô gái thông minh, lương thiện, Chu Như Ngọc kia rõ ràng là cáo mượn oai hùm, cây thể mà chèn ép lên đến đầu Đường Nhã Phương.
Xuất thân của Liêu Linh Chuyên vốn dĩ cũng chỉ là rẽ cỏ, thứ mà cô ấy khinh thường nhất chính là loại hành động như thế này, cho nên cô ấy cũng không có chút cảm tình nào đối với Chu Như Ngọc.
Đường Nhã Phương có chút ngạc nhiên liếc nhìn Liêu Linh Chuyên, đồng thời cũng bởi vì lời nói vừa rồi của Liêu Linh Chuyên mà trong lòng cô hiện lên một tia ấm áp.
Nhưng mà cuối cùng Đường Nhã Phương vẫn lắc lắc đầu: "Không sao đâu, Giám đốc, tôi đi.
Đúng lúc, đã rất lâu rồi tôi không đưa ra được tin tức lớn nào, nhân cơ hội này, nói không chừng tôi lại có thể đào được ra một cái tiêu đề siêu cấp nóng hổi thì sao.
“Nói như vậy thì, cô đồng ý xông lên rồi sao?”
Liêu Linh Chuyên không thể ngờ đến được Đường Nhã Phương lại đồng ý một cách sảng khoái đến như vậy, cho nên cô ấy có chút kinh ngạc.
“Ừ, đồng ý chứ, Giám đốc cũng đã từng nói, ở trong Công ty, thể không bằng người, nhưng mà nếu như đã đi ra ngoài rồi, vậy thì nói không chừng còn có thể xoay chuyển được tình thế một chút."
Đường Nhã Phương nháy mắt với Liêu Linh Chuyên, trên mặt hoàn toàn là vẻ tươi cười lại ung dung, không hề có chút tức giận bởi vì bị chèn ép nào.
Liêu Linh Chuyên nghe xong lời của Đường Nhã Phương thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng càng thêm khâm phục và có thiện cảm hơn với Đường Nhã Phương.
Không hổ danh là nhân tài mà Liêu Linh Chuyên cô ấy coi trọng, Chu Như Ngọc kia làm sao mà sánh cho bằng được chứ?
Bởi vì quyết định điều đi công tác của cô đến quá đột ngột, cho nên buổi tối Đường Nhã Phương đã trở về nhà từ thật sớm, sau đó tự mình xuống bếp, dự định sẽ làm một bữa tối phong phú, đầy đủ dinh dưỡng cho Lục Đình Vỹ.
Khoảng bảy giờ tối, Lục Đình Vỹ vừa bước chân vào cửa nhà thì đã nghe thấy được tiếng động ở bên trong phòng bếp, cho nên anh liền rời bước chân đi về phía nhà bếp xem.
Đường Nhã Phương đang cắt thịt, nồi canh trên bếp lửa ở phía bên cạnh đang sôi trào, trong lúc vội vàng, cô không cẩn thận đã cắt trúng ngón tay mình, giọt máu đỏ tươi ngay lập tức chảy ra.
Đường Nhã Phương kêu lên một tiếng, vừa định đi đưa ngón tay ra xả dưới dòng nước thì đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy được rồi kéo ra.
“Anh về rồi sao?”
Đường Nhã Phương cong môi lên, nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông.
Lục Đình Vỹ liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng tắt lửa, kéo cô đi đến phòng khách, sau đó lấy hộp thuốc ra rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu xử lý vết thương cho cô.
Ngón tay của cô trắng nõn thon dài, từng khớp xương trên tay rõ ràng, mềm mại mịn màng, mười ngón tay vừa nhìn qua cũng thấy được dáng vẻ chưa từng phải chạm vào nước nhưng mà hiện tại lại có nhiều thêm một vết thương.
Lục Đình Vỹ cảm thấy có chút đau lòng, dùng giọng điệu hống hách ra lệnh: “Lần sau không cho phép em vào phòng bếp nữa, những chuyện như nấu cơm cứ giao lại cho người làm là được rồi.
"Không sao mà, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, anh không cần phải căng thẳng đến như vậy đâu."
Đường Nhã Phương không hề để ý mỉm cười, tuy rằng cô có xuất thân giàu sang nhưng mà bản thân lại cũng không phải là người được nuông chiều từ bé, phải làm những gì, nên làm những gì, cơ bản đều do chính có động tay đi làm.
Hơn nữa, cô cũng đã từng nói qua mình sẽ làm một người vợ đủ tiêu chuẩn, mà vợ nấu cơm cho chồng, là đạo lý bất di bất dịch, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lục Đình Vỹ sát trùng và băng bỏ vết thương cho Đường Nhã Phương xong thì duỗi cánh tay ra, dễ dàng ôm lấy cô, để cô ngồi lên trên đùi của chính mình: “Anh đã nói không cho phép là không cho phép, em phải nghe lời, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đường Nhã Phương ngày ngốc nở một nụ cười si mê: “Hậu quả gì, chẳng lẽ còn muốn lấy thân bảo đáp sao?"
Lục Đình Vỹ híp mắt nhìn Đường Nhã Phương: "Cả người em đều là của anh, lấy thân báo đáp cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng mà, nếu như em muốn đòi lại trước thời hạn, vậy thì anh cũng không ngại.
Hai gò má của Đường Nhã Phương đột nhiên nóng bừng lên như lửa đốt, đỏ đến mức động lòng người, vội vàng đổi sang chủ đề khác: “Vậy bữa tối thì làm như thế nào đây, em mới chỉ làm được một nửa thôi, hơn nữa...!Em cũng đói bụng rồi."
Đường Nhã Phương vỗ nhẹ lên cái bụng phẳng lì của chính mình, bên trong truyền tới tiếng rột roạt giống như đang kháng nghị, nhìn qua có vẻ như là thật sự đã bị đói.
Lục Đình Vỹ suy nghĩ một chút, đặt tay trái lên trên mông cô, nhẹ nhàng nâng lên, ôm cô đặt xuống bên cạnh chính mình, đợi cô ngồi ngoan ngoãn rồi mới đứng dậy, xăn tay áo lên nói: “Anh sẽ làm." Đường Nhã Phương ngôi nguyên ở nơi đó, cả người ngày ngốc như bị điện giật, máy móc gật đầu một cái, chỉ cảm thấy nơi vừa mới bị anh chạm qua đang nóng rực lên.
Lục Đình Vỹ nhìn ra được vẻ xấu hổ và thẹn thùng của Đường Nhã Phương, không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó.