[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 12 tháng trước
Đợi thu thập xong, mặc kệ hai người kia nghĩ thế nào, Nam Nhiễm cứ đi thẳng ra ngõ nhỏ.
Trời tối, đoàn người chiến đội của Hoắc Ngôn đã theo xe buýt trở về công ty.
Nơi nhận quà của công ty bị các hộp quà khác nhau chất đầy. Vì hôm nay là sinh nhật của Hoắc Ngôn nên tất cả chỗ quà đó đều do fans hâm mộ của anh đưa tới chúc mừng sinh nhật anh.
Các đội viên đứng trong công ty muốn xem xem đội trưởng nhà mình sẽ có phản ứng gì nhưng đợi một lúc lại phát hiện, đội trưởng đã biến đâu mất.
Không những thế, bọn họ cũng không thấy chủ bá đâu.
Đội viên có khuôn mặt bầu bĩnh nghi ngờ: "Ban nãy không phải đội trưởng theo chúng ta xuống xe sao? Sao lại không thấy đâu nữa rồi?"
Người đứng bên cạnh ra vẻ từng trải: "Vô nghĩa, đội trưởng có bạn gái, đương nhiên là muốn cùng ăn sinh nhật với bạn gái rồi, ai rảnh đi quan tâm chúng ta."
Lời vừa ra, Âu Dương đã đi đến, hắn nhàn nhạt phân phó.
"Trả tất cả mấy món quà này lại đi."
Các đội viên khác tập mãi thành quen.
Sau khi đội trưởng nổi tiếng ở trên mạng, các fans liên tục gửi quà đến tặng cho đội trưởng nhưng đội trưởng lại không nhận bất kì món quà nào. Còn tưởng rằng hôm nay là sinh nhật nên đội trưởng sẽ phá lệ một lần, không ngờ vẫn không chịu nhận quà như cũ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng.
Hình như từ trước đến giờ, đội trưởng của bọn họ chưa từng để ý tới sinh nhật của bản thân, dù là sinh nhật cũng theo lẽ thường tham gia huấn luyện, sinh hoạt cũng không khác ngày thường là mấy.
Các đội viên mở group chat riêng ra, bắt đầu náo nhiệt thảo luận.
[Đội trưởng của chúng ta đi đâu rồi?]
[Không biết!]
[Ban nãy tôi thấy đội trưởng dùng một viên kẹo dụ dỗ chủ bá sang chỗ khác rồi!]
[Hả? Có phải chủ bá quá dễ lừa không?]
[Tôi thật sự không tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đội trưởng của chúng ta đi hẹn hò, mấy người nói xem, chủ bá có bị đội trưởng lạnh nhạt đến mức thương tâm bỏ trốn không?]
[Hơn nữa, có phải bọn họ ở bên nhau hơi nhanh không? Mới nhận thức chưa được ba ngày đã tuyên bố cho mọi người biết. Nhìn thế nào cũng không giống với tác phong bình thường của đội trưởng.]
[Không lẽ... trong tay chủ bá có nhược điểm gì đó của đội trưởng?]
Mọi người trong group bắt đầu suy luận, tất cả đều suy nghĩ không biết hai người Nam Nhiễm làm thế nào lại quen nhau, rồi lại vì cái gì mà hẹn hò với nhau.
Group chat náo nhiệt cả đêm, tin nhắn gửi đến không ngừng nghỉ.
Rốt cuộc Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn đã đi đâu?
Trong một khu chung cư nhỏ.
Nam Nhiễm cầm chìa khóa, mở cửa nhà ra.
Hoắc Ngôn đi vào.
Từ trước đến nay Hoắc Ngôn đều lãnh đạm, không quan tâm đến sự vật xung quanh mình nhưng hôm nay lại bỗng dưng có hứng thú với hoàn cảnh sống của Nam Nhiễm.
Từ phòng khách đến phòng bếp, phòng ngủ, toilet, chỗ nào Hoắc Ngôn cũng đi xem vài vòng.
Sau khi dạo quanh nhà một vòng, Hoắc Ngôn trở về phòng khách, ngồi xuống sô pha. Hai con ngươi đen nhánh nhìn Nam Nhiễm, vẻ mặt lạnh lùng, môi mỏng giật giật.
"Có phải em đã quên cái gì không?"
Nam Nhiễm nhún nhún vai: "Không có." Vừa nói, vừa đi dép lê vào trong bếp, mở tủ lạnh ra tìm một lượt, cuối cùng tìm được một ổ bánh mì. Cô mở bao giấy ra, cắn một miếng, sau đó đóng tủ lạnh lại nhưng mới vừa xoay người, đã bắt gặp khuôn mặt của Hoắc Ngôn, không biết anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Anh chống một tay lên tủ lạnh, vây cô lại trong lòng mình.
Tầm mắt Hoắc Ngôn liếc nhanh về ổ bánh mì trong tay Nam Nhiễm, môi mọng giật giật: "Thật sự không nhớ?"
Nam Nhiễm vừa lắc đầu vừa định cắn một miếng bánh mình nhưng mới hé miệng đã thấy Hoắc Ngôn nhìn chằm chằm mình, cô ngừng lại.
"Anh cũng muốn ăn?" Hỏi một tiếng rồi đưa bánh mì qua.
Bất quá vừa mới đưa qua đã bị đối phương đoạt lấy luôn cả ổ bánh mì.