[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 12 tháng trước
Tuy ngay từ ban đầu ký chủ đối với dạ minh châu đã khác so với mọi người nhưng trong quá trình ở chung, sự khác biệt này dần dần trở thành một loại đặc thù chỉ dành riêng cho dạ minh châu.
Ký chủ dần dần đặt hắn ngang bằng với địa vị của mình, không còn coi dạ minh châu là hạt châu biết phát sáng bình thường nữa.
Bất quá, dường như ký chủ không ý thức được bản thân đang thay đổi, cũng không phát hiện, hạt châu này có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô, có thể khiến cô vui vẻ cũng có thể khiến cô tức giận.
Nếu là người khác chọc giận ký chủ thì một giây sau đã bị ký chủ xé nát.
Nhưng nếu là dạ minh châu thì sao?
Ừm... ký chủ sẽ đè nén tâm tình của mình xuống... chủ động đi dỗ hắn.
Tuy rằng trong mắt hệ thống hành động của ký chủ càng giống như đang đổ dầu vào lửa hơn, hơn nữa, ký chủ chỉ dỗ dành một chút, sau đó cả người đều bày ra dáng vẻ không có kiên nhẫn.
Bất quá, đây không phải nhà của Nam Nhiễm mà là công ty e-sport.
Xe đã dừng lại nhưng Hoắc Ngôn lại chậm chạp không có phản ứng, hoàn toàn không có ý định xuống xe.
Lúc Nam Nhiễm đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đội viên ở sau lưng ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong xe.
"Kia.. chủ bá, hôm nay là sinh nhật của đội trưởng, hay là cô ở lại cùng mọi người tham gia party tối nay đi?" Cậu ta mới nói xong, người bên cạnh đã đẩy cậu ta một cái, nhỏ giọng nói thầm.
"Cậu quên rồi sao? Từ trước tới giờ, đội trưởng đều không tổ chức tiệc sinh nhật."
Lần nào cũng vậy, nếu không phải bọn họ một vừa hai phải lăn lộn muốn ăn một bữa cơm chúc mừng sinh nhật đội trưởng phỏng chừng đội trưởng cũng quên mất sinh nhật của chính mình.
Tuy các fans hâm mộ trên mạng lúc nào cũng nháo nhào đòi tặng quà cho đội trưởng, nghe nói có người còn vì đội trưởng mua một chiếc Lamborghini(*) nhưng từ trước đến nay, đội trưởng của bọn họ đều không nhận quà của fans.
Thời điểm cậu ta đang suy nghĩ, một thành viên phía sau đột nhiên lên tiếng: "A, đúng rồi, buổi chiều đội trưởng còn một trận thi đấu nữa, chủ bá, cô có muốn ở lại theo dõi không?"
Một tay Nam Nhiễm chống cằm, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện.
Trưa nay cô còn chưa ăn cơm no.
Hiện tại, có hơi đói bụng.
Dạ minh châu thi đấu, đáng lẽ ra cô nên ở lại theo dõi nhưng nếu thế sẽ không có cơm ăn.
Thời điểm cô đang cân đo đong đếm, Hoắc Ngôn ở bên cạnh đã mở cửa xe ra, bước xuống xe.
Nam Nhiễm nhìn bóng lưng của Hoắc Ngôn ở phía xa, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bước xuống đuổi theo.
Được rồi, cô xem hắn thi đấu xong rồi về nhà ăn cơm.
Trong mỗi chiến đội e-sport, đều có một giám đốc và trợ lý phụ trách chăm sóc, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của các thành viên.
Nam Nhiễm vừa đi vào đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da ở trước cửa.
Đầu tóc chỉnh tề, quần áo thẳng tắp, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng, cả người đều toát ra hơi thở tinh anh, giỏi giang.
Người này là giám đốc Âu Dương.
Lúc Âu Dương nhìn thấy Nam Nhiễm bước vào công ty, hai mày của hắn hơi cau lại. Hắn có chút ấn tượng với Nam Nhiễm.
Dù gì ngay cả lắc tay bảo bối của mình, Hoắc Ngôn cũng tặng cho người ta đeo, hắn không muốn chú ý cũng khó.
Ban nãy, Hoắc Ngôn không nói một lời lạnh mặt trở về phòng, sau đó, Nam Nhiễm lại xuất hiện.
Người yêu cãi nhau?
Âu Dương vừa suy nghĩ vừa đánh giá Nam Nhiễm một lát, rồi đi về phía đội viên của mình: "Trở về nghỉ ngơi chuẩn bị thi đấu cho tốt."
Tất cả mọi người lập tức gật đầu: "Vâng, giám đốc!"
Dứt lời, đoàn người sôi nổi rời đi.
Âu Dương đẩy đẩy gọng kính.
"Nam Nhiễm tiểu thư, chào cô."
Nam Nhiễm gật đầu, thuận miệng đáp: "Ừ."