[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đăng vào: 11 tháng trước
Vừa nói, ánh mắt của cô ta vừa liếc về phía người đàn ông mặc tây trang mang giày da kia.
Nhưng người đàn ông kia chỉ nhìn cô ta vài giây rồi nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đáy mắt của Nam Tiểu Nhiễm hiện lên tia mất mát.
Rất nhanh, người dẫn đầu trong số đó đã lấy lại tinh thần, hai mắt cũng nhìn về phía người đàn ông kia.
"Cảm ơn cậu đã cứu người của chúng tôi. Không biết nên cảm tạ thế nào?"
Người đàn ông kia nâng mắt, hai con ngươi màu xám tro đảo nhanh qua tất cả mọi người ở đây.
Sau khi lướt nhanh một vòng, hai mày hắn hơi cau lại, đáy mắt hiện lên tia không kiên nhẫn nhưng vài giây sau đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như thường ngày.
"Không cần."
Người đội trưởng kia cười cười gật đầu: "Thấy cậu đi một mình, có muốn đi chung với chung tôi không? Như vậy thì dọc đường đi chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lúc này, Chúc Băng nhìn khuôn mặt của Nam Tiểu Nhiễm vài giây, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ táo bạo, cô lạnh nhạt hỏi: "Có phải cô có một người em gái hay chị gái không?"
Nam Tiểu Nhiễm sửng sốt, lắc đầu: "Không có."
Chúc Băng nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên mình gặp Nam Nhiễm. Một thân huyết y, cả người bết bát, chật vật, dù trên mặt có vết thương lớn nhưng vẫn không che mờ được dung mạo tuyệt sắc vốn có của cô.
Hai người bọn họ lớn lên thật sự rất giống nhau, tựa hồ giống như một khuôn đúc ra.
Đặc biệt mỗi lần Nam Tiểu Nhiễm cúi đầu liếc mắt, Chúc Băng đều tưởng rằng người đang ngồi xổm trước mặt mình chính là Nam Nhiễm.
Lời của Chúc Băng đã hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông mặc tây trang kia.
Chỉ nghe, người đàn ông kia đạm mạc nói một tiếng: "Được."
Như thế tức là đồng ý, muốn đi chung với nhau.
Nụ cười trên mặt của vị đội trưởng kia càng tươi hơn.
Người này có thể đột nhiên xông vào đám tang thi, còn an toàn cứu thoát Nam Tiểu Nhiễm, chắc chắn phải có dị năng, hơn nữa còn rất mạnh. Có một người như thế ở trong đội ngũ, đây là một trợ lực lớn.
Vị đội trưởng kia mở miệng: "Không biết tên cậu là gì?"
Chỉ thấy yết hầu người đàn ông kia di chuyển lên xuống một lượt, đạm mạc phun ra hai chữ: "Túc Bạch."
Túc Bạch hắn đã đến thế giới này được 5 năm, cũng tìm nữ nhân đáng chết kia hết 5 năm, chỉ còn thiếu lật tung cả thế giới này lên nhưng vẫn không có bất kỳ tung tích nào của nàng.
Hắn cố gắng áp chết cảm xúc dao động trong lòng xuống.
Ánh mắt Hoắc Tư đảo nhanh qua người Túc Bạch.
Hắn ta đã gặp qua rất nhiều người có khí chất lạnh lùng nhưng kiểu lạnh lùng đến mức không có mùi vị con người như người đàn ông trước mắt thì đây vẫn là lần đầu.
Làn da tái nhợt như chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, hai con ngươi màu xám tro khác biệt với người thường. Từ lời nói đến hành động đều lạnh lùng đến mức như có thể đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh.
Đợt tang thi triều rút đi.
Nam Tiểu Nhiễm được cứu thoát, sau khi lên xe, mọi người dự định tiếp tục đi về phía trước.
Đường Thanh lái xe quay trở về chỗ cũ đón Nam Nhiễm và Đường Minh.
Rất nhanh mọi người đã hội họp lại.
Trên xe, Chúc Băng nhìn Nam Nhiễm dựa sát vào người mình chuẩn bị nhắm mắt ngủ, hiếm khi chủ động mở miệng hỏi: "Cô tên gì?"
Nam Nhiễm há mồm: "Nam.... Hàm Linh Phi." Thiếu chút nữa đã quên mất, ở thế giới này tên của cô là Hàm Linh Phi.
Mỗi lần nhắc đến cái tên này, cô đều nhớ đến lúc dạ minh châu bị gϊếŧ chết.
Thật phiền!
Nam Nhiễm không chút để ý nói: "Gọi tôi là tiểu Nam."
Vừa nói, cô vừa duỗi tay sờ tay Chúc Băng nhưng chỉ sờ một lúc đã buông ra, miệng thì thầm nói: "Sao người cô lại nóng như vậy?"
Từ lúc lên xe đến giờ, Chúc Băng nghe Nam Nhiễm nói câu này không dưới năm lần.
Rõ ràng là Nam Nhiễm tự mình dựa sát vào người cô, còn động tay động chân sờ hết chỗ này đến chỗ khác, sờ xong rồi còn ra vẻ ghét bỏ nhưng ghét bỏ xong thì vẫn sờ tiếp...
Hoắc Tư ngồi ở ghế trước, cười cười lắc đầu: "Cô có đam mê gì thế? Trước kia, mỗi lần đi ngủ đều phải ôm một khối băng mới ngủ được?"
Bị người khác hỏi như vậy, Nam Nhiễm lập tức nhớ đến những ngày tháng tốt đẹp được ôm dạ minh châu ngủ.
Môi đỏ khẽ cong, lười nhác nói một câu: "Ôm dạ minh châu ngủ."