Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Ry
Chỉ cần hơi dùng sức.
Xúc tu trong suốt của nó có thể dễ dàng đâm thủng sợi dây thần kinh kia.
Nỗi sợ bao trùm lấy anh, thấm từ trong ra ngoài, tựa như sự u ám đang dần mở rộng từ góc sâu của trái tim.
Nó khổng lồ đến mức nuốt trọn cả người Cốc Nghi.
Mọi sinh vật ở gần đó đều bị dọa cho liên tiếp lùi về sau, chúng trốn vào bụi cỏ, bay lên tán cây, chui vào kẽ đá.
Hệ thống mô phỏng sinh thái lớn như vậy, lại chỉ thấy được một con người cùng thứ gì đó đen như mực.
Cốc Nghi chật vật quỳ trên đất, ánh sáng duy nhất trong mắt dần lụi tàn.
Giọt nước mắt cuối cùng xuôi theo vệt nước trước đó, trượt xuống cằm.
Nếu 003 khôi phục sức mạnh, nó sẽ không bỏ qua cho bất cứ con người nào.
Giống như lúc này.
Nhưng nó lại cảm nhận được mâu thuẫn.
Vì nó thấy được suy nghĩ của Cốc Nghi, những suy nghĩ giản đơn mà chân thành.
Xúc tu trong suốt vô thức siết chặt.
003 cản chúng nó lại.
Lần đầu tiên nó chọn thu hồi ác ý.
Nó muốn xem rốt cuộc tên con người này khác biệt ở chỗ nào.
Dây thần kinh trong đầu Cốc Nghi được buông ra, nhưng vì phải chịu kích thích từ bên ngoài nên mí mắt anh vẫn mỏi mệt khép lại, cơ thể ngã về phía trước.
Cuối cùng 003 cũng chịu có chút lương tâm, vươn xúc tu ra đỡ Cốc Nghi, không để anh ngã xuống đất.
Sau khi chuyện này xảy ra, người nhân viên kia đã từ chức, số người trong viện vốn không đủ, giờ lượng việc họ phải làm càng thêm nhiều.
May mà công việc cũng không quá nhọc nhằn.
Cốc Nghi không dám để việc ghi chép lại cho người khác nữa, nhưng chính anh cũng sợ, dù sao thì anh đã suýt mất mạng bởi sinh vật kia những hai lần.
Vết thương của 003 chưa lành, Cốc Nghi vẫn cần phải bôi thuốc cho nó.
Anh hít một hơi thật sâu, bước một bước về phía 003 đang cách mình năm mét.
Anh lại siết chặt nắm đấm, lấy dũng khí mà đi tiếp.
003 đang nằm trên tảng đá tận hưởng ánh nắng mô phỏng.
Cốc Nghi mất gần ba phút, đi ba bước lùi hai bước, lùi lại còn nhiều hơn tiến lên.
Dưới tán cây có bóng râm, Cốc Nghi ngập ngừng đứng đó, đầu ngón tay vì lo sợ mà bám lấy vỏ cây.
Mi mắt nhẹ nhàng run rẩy, anh thật sự không có đủ dũng khí để tiến lên.
Lòng anh như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò tứ tung.
Ý thức lãnh thổ của 003 cực kì mãnh liệt, nó mới ở đây vài ngày ngắn ngủi mà đã tự động quy hoạch dòng suối nhỏ và khu vực quanh đó thành đất của mình.
Nếu có sinh vật khác chạy tới, 003 sẽ dùng xúc tu tinh thần ép chúng nó phải rời đi.
Sau vài lần dọa như thế, không còn ai dám xâm phạm địa bàn của nó.
003 lạnh lùng nhìn Cốc Nghi cách đó không xa.
Hôm nay sợi dây thần kinh của tên con người này vẫn sạch sẽ như cũ.
Chỉ là có hơi rụt rè sợ hãi.
Chẳng trách lại bị đám người gian xảo kia lừa đến đây.
003 càng nghĩ càng cảm thấy Cốc Nghi thật ngu ngốc.
Nó nhảy xuống khỏi tảng đá, Cốc Nghi cuống quít lùi lại ba bước.
003 nhích về phía trước một chút.
Cốc Nghi lập tức lùi về sau ba bước nữa.
Trong đầu không ngừng vạch ra con đường tốt nhất để bỏ chạy.
Lần này 003 không dùng xúc tu màu đen khiến Cốc Nghi lo sợ, nhưng xúc tu tinh thần của nó lại vươn tới, chơi đùa sợi dây thần kinh bé nhỏ của đối phương.
Cốc Nghi cắn môi, chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt hơi tái.
Anh run rẩy kiếm tra vết thương trên người 003, từ đầu đến chân đều ở trạng thái đề phòng.
Không hiểu sao 003 lại thấy buồn cười.
Nó đã sống ở phòng thí nghiệm 5 năm, chậm rãi tìm ra sức mạnh của xúc tu tinh thần, điều khiển những con người muốn nghiên cứu cứu lại gần, sau đó dùng xúc tu cuốn lấy bọn họ, nhìn bọn họ dần mất đi hô hấp.
Tiếc là về sau con người trở nên khôn ngoan hơn.
Bọn họ không còn nghiên cứu nó ở khoảng cách gần nữa, mà chuyển sang dùng dòng điện để làm nó hôn mê, hoặc điều khiển máy móc cắt đi các bộ phận của nó.
Ban đầu 003 to gần một mét.
Mà giờ còn chưa cao tới bắp chân con người.
Mỗi lần nó thoi thóp, con người sẽ tạm dừng một thời gian, đợi vết thương của nó hồi phục rồi lại tiếp tục mổ xẻ bộ phận của nó.
003 bị ngâm trong chất lỏng có thể ăn mòn da thịt con người, bị nhốt trong phòng đông lạnh âm 100 độ C, vô số lần bị dòng điện đủ mạnh để giết con người xuyên qua.
Chúng nó không thể bị giết chết.
.