Chương 37: 37: Chó Mang Tai Người

Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ngày thứ hai, Lý Hoài vẫn vào triều sớm như thường lệ, nhưng khi xe ngựa tiến vào cửa cung, lại bị Uất Trì Thiện Quang cản lại.

Uất Trì Thiện Quang thả người nhảy lên, trực tiếp tiến vào trong xe Lý Hoài, hắn phủi phủi mấy hạt sương sớm trên vai áo, nhìn Lý Hoài thở dài.

"Chuyện gì?" Lý Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, liền lại chằm chằm nhìn văn kiện trên tay.

Uất Trì Thiện Quang dăm ba câu liền đem chuyện Lý Thanh mượn rượu đùa giỡn Nguyên Tư Trăn nói ra, hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lý Hoài đổi sắc mặt, buông văn kiện trên tay xuống.

"Cũng may ta đến kịp thời." Uất Trì Thiện Quang tiếp tục nói: "Lý Thanh cũng không dám vượt khuôn khổ."
Lý Hoài mím môi không đáp, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ lo lắng, Uất Trì Thiện Quang chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa này chợt làm cho hắn có chút bất an.

Thật lâu, mới nghe Lý Hoài lạnh giọng nói: "Nàng có bị dọa?"
Uất Trì Thiện Quang vội vàng nói: "Sợ là chịu chút kinh hãi, ta thấy búi tóc của Vương phi đều tán, trách ta đến muộn."
Lý Hoài nhớ tới hôm qua khi Nguyên Tư Trăn hồi phủ, thật sự là tóc tai bù xù, hoá ra là bị cái thằng nhãi con Lý Thanh này chọc ghẹo.

Lông mày hắn khẽ nhăn lại, sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bệ cửa sổ.

Trong lòng Uất Trì Thiện Quang cả kinh, khi Lý Hoài còn trong quân đội, cử chỉ như thế này chính là động sát tâm.

Thê tử bị chọc ghẹo, nam tử bình thường đều sẽ tức giận, nhưng hắn chưa hề nghĩ tới Lý Hoài trong ấn tượng của hắn vốn không gần nữ sắc, lại vì nữ nhân muốn động thủ đối với huynh đệ của mình, xem ra phân lượng Nguyên Thị trong lòng hắn cũng không nhẹ.

Sau khi Lý Hoài đến Tuyên Chính điện, quả nhiên thấy ánh mắt Lý Thanh nhìn thấy hắn đều có chút né tránh, thẳng đến khi bãi triều, Lý Thanh cũng không dám tiến lên bắt chuyện với hắn, chỉ đi theo sau lưng Lý Du, cuống quít đi ra hướng ngoài điện.

"Ngũ đệ." Lý Hoài đi về hướng hai người, lên tiếng gọi Lý Du.

Lý Thanh cũng không thể không dừng bước, cả người núp ở sau lưng Lý Du.

Hắn bình thường đã hay có cử chỉ nhu nhược sợ hãi, hiện nay như vậy Lý Du cũng không cảm thấy khác thường.

"Tam ca." Lý Du hành lễ.

"Ngày mai liền lên đường đi Võ Xương?" Lý Hoài nhàn nhạt đưa mắt nhìn Lý Thanh, mặt không đổi sắc hỏi.

"Phụ hoàng chiếu cố, chuẩn cho ta cái cơ hội này để lập công chuộc tội." Lý Du cảnh giác trả lời.

"Vậy liền mong Ngũ đệ lần này đi mọi việc thuận lợi, còn cho bá tánh gặp tai hoạ một cái an bình." Lý Hoài nhếch miệng lên cười nhạt, "Ngươi trước khi đi, cần phải dặn dò Cửu đệ cho kỹ càng, chớ có để hắn ham chơi gây chuyện."
Lý Du đưa mắt nhìn Lý Thanh sau lưng, "Đó là tất nhiên."
Lý Thanh theo trực giác biết Lý Hoài đã biết chuyện ở Hoài Nam Ký, lúc này liền cảm thấy ánh mắt hắn như đâm vào mình, càng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ ấp a ấp úng nói: "Tam ca yên tâm, đệ nhất định không sẽ chọc ra chuyện gì."
"Vậy thì tốt rồi." Lý Hoài có hơi giương tay, hướng Lý Du hành lễ, rồi sải bước ra khỏi cửa cung.

Hắn sớm đã nghĩ ra nên gõ Lý Thanh như thế nào, chỉ là mới rồi nhìn thấy bộ dáng co rúm của hắn ta, chẳng biết tại sao luôn cảm thấy có chỗ nào không giống bình thường, mãi đến khi hắn ta đi ngang qua con sư tử đá cao ngang người trước cửa cung, mới bỗng nhiên ý thức được, Lý Thanh hình như thấp hơn so với trước đây không ít.

- ------------------------------------
Sinh thần Lý Hoài là vào mùng tám tháng hai, cách đó hai ngày, Nguyên Tư Trăn cuối cùng cũng nhớ tới, định đặt mua vài thứ.

Nàng từ chỗ Lữ Du Anh biết được Lý Hoài sẽ không thiết yến mừng sinh thần, nhưng thân là hoàng tử, đến lúc đó nhất định không tránh được phải ứng phó các phủ bái kiến, cho dù chỉ là đưa lễ mừng sinh thần, cũng phải tốn chút công phu đáp lễ, giao hảo.

Nguyên Tư Trăn sau khi làm Vương phi đến nay tuyệt đối chưa từng xử lý cái đại yến gì, cũng may trong phủ có quản sự đắc lực, thu xếp trước sau, nàng chỉ cần đưa quyết định với những chuyện hơi lớn chút là được, thuận đường còn mượn cớ chọn mua đồ để đi ngao du phường thị.

Ngọc Thu khiêng từng kiện đồ tốt đã mua trong chợ lên xe ngựa, nàng ta thấy Nguyên Tư Trăn còn có chút hứng thú đi dạo, nhịn không được lên tiếng nói: "Vương phi có chuẩn bị lễ vật cho Vương Gia chưa?"

"Ta?" Nguyên Tư Trăn trừng mắt nhìn, một mặt ngạc nhiên nói, " ta cũng phải chuẩn bị?"
Ngọc Thu vội vàng nói: "Cũng không hẳn, nhưng Vương phi chuẩn bị, Vương Gia không phải sẽ vui vẻ sao?"
Nguyên Tư Trăn lơ đễnh khoát khoát tay, vốn còn muốn nói Lý Hoài sẽ không để ý việc này, nhưng nàng lại nghĩ tới, bây giờ trong lòng Lý Hoài, hai người bọn họ đang là kiêm điệp tình thâm, không chuẩn bị lễ phải chăng có chút không ổn?
Nếu nói nàng hiểu thế nào về Lý Hoài, thì tên này trong lòng chỉ một mực muốn vị trí Thái tử, đối sự vật khác cũng không có hứng thú.

Cái vị trí Thái tử thì nàng tặng không được, nên tùy ý đưa thứ gì qua loa là được rồi.

Ngọc Thu thấy nàng như có điều suy nghĩ, cũng trợ giúp ra chủ ý, "Vương Gia Vương phi vì lấy đèn lồng định tình, không bằng lại làm cho Vương Gia cái đèn lồng?"
Trong lòng Nguyên Tư Trăn cười nói, nha đầu ngốc này, nàng làm sao biết làm đèn lồng, nàng chỉ biết bắt yêu vật vẽ lên trên mặt đèn thôi.

"Hay là thêu cho Vương Gia cái hầu bao?" Ngọc Thu nghĩ nghĩ còn nói: "Các cô nương trên phố đều đưa cho lang quân mình âu yếm cái này."
"Ta làm sao biết làm nữ công." Nguyên Tư Trăn lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Ngươi thêu giùm ta hay sao?"
Ngọc Thu vội vàng khoát tay, "Ta chỉ Vương phi thì được, rất đơn giản, không đến hai ngày là có thể thêu xong."
Nguyên Tư Trăn cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này, thêu cái hầu bao cũng không tính quá mức qua loa, liền đáp ứng.

Thấy mình rời phủ cũng đã lâu, Nguyên Tư Trăn từ một gian tiệm tơ lụa đi ra ngoài, đang chuẩn bị hồi phủ, trùng hợp gặp được Ngô Vương phi vừa xuống xe ngựa.

Ngô Vương Phi cũng không nghĩ đến lại tình cờ gặp nàng ở chỗ này, trên mặt hiện rõ sững sờ, tiến lên nói: "Trùng hợp như vậy, gần đây đi ra ngoài đều gặp ngươi."
Nguyên Tư Trăn thấy sắc mặt nàng ta còn kém hơn so với lần trước một chút, chắc hẳn chuyện An thị đẻ non cũng nhiễu loạn tâm thần nàng ta, "Đúng là trùng hợp, thấy ngươi có thể đi ra ngoài, chắc hẳn thân thể An thị đã tốt lên rất nhiều."
Vừa nói xong, khoé miệng Ngô Vương Phi kéo ra nụ cười khinh thường, "Nàng ta số mệnh không tốt thì thôi, còn làm phiền ta phải chiếu cố."
Ngô Vương Phi cùng Nguyên Tư Trăn không tính thân cận, nhưng có lẽ do cùng là Vương phi, so với những Trắc Phi thị thiếp, Ngô Vương Phi ngược lại nguyện ý cùng nàng nói chuyện hơn.

Nguyên Tư Trăn cũng muốn hỏi lại chút chuyện của oán linh từ trong miệng nàng ta, liền thuận thế bắt chuyện, mời đi Ngũ Vị Trai ngồi một lần.
"Không tưởng tượng được ta đã lâu không tới, sinh ý Ngũ Vị Trai lại quạnh quẽ như vậy." Ngô Vương Phi xách váy đi lên lâu, vừa đi vừa cùng Nguyên Tư Trăn nói.


Đúng thật là sinh ý của Ngũ Vị Trai thật khác với lúc đầu, ngay cả Nguyên Tư Trăn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiểu nhị dẫn đường lại không cần mặt mũi, cười nói, " hai vị quý nhân không biết, Hoài Nam Ký mới mở trước đây vài ngày cướp đi không ít sinh ý của tiệm chúng ta."
"Vậy sao ngươi còn có vẻ cao hứng vậy?" Ngô Vương Phi khẽ cười một tiếng.

"Làm ăn lên lên xuống xuống là chuyện bình thường, ta cũng không phải chủ tiệm, tất nhiên là không lo lắng, nếu còn không được thì lại đi Hoài Nam Ký làm tiểu nhị." Tiểu nhị dẫn hai người vào bên trong sương phòng, rót nước trà xong mới lui ra ngoài.

Nguyên Tư Trăn chưa hề đơn độc ngồi cùng Ngô Vương Phi thế này, trước kia chỉ cảm thấy tính tình nàng ta nóng nảy, hôm nay thấy nàng ta giống như bị An thị chọc tức đến ỉu xìu, phải nuốt cả ngụm nước đắng vào trong bụng.

"Cứ tưởng rằng nàng ta là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, vậy mà hóa ra cũng là thứ bất chấp mọi giá đi câu dẫn người." Ngô Vương Phi cắn răng nói, " sau khi nàng ta đẻ non, không có mấy ngày được yên tĩnh."
Chuyện tư trong phủ như thế, Nguyên Tư Trăn thực sự không tiện xen vào, chỉ vô tình hay cố ý hỏi chút nàng ta một chút chuyện mình muốn biết.

"Thai này của An thị không phải cũng cầu Cầu Tử phù ở chùa Hồng Phúc hay sao? Trong chùa lại xảy ra chuyện như vậy, hay thật sự là bị hại rồi?" Nguyên Tư Trăn hỏi.

Ngô Vương Phi cười lạnh một tiếng, "Có như vậy thì cái Cầu Tử phù kia cũng là chính nàng ta cầu về, xảy ra chuyện cũng là tự làm tự chịu."
"Ngô Vương điện hạ có nghĩ đến xử trí Viên Từ như thế nào chưa?"
"Nói đến chuyện này." Ngô Vương Phi có chút do dự, lại nghĩ việc này có nói cho nàng cũng không vấn đề gì, liền kề đến gần mặt nàng, nhỏ giọng nói, " Vương Gia vốn muốn thẩm vấn, nhưng lão hòa thượng kia vậy mà đã tọa hóa ở trong ngục luôn."
Nguyên Tư Trăn giật mình, ngày ấy nàng đi gặp Viên Từ, người còn rất tốt, làm sao lại bỗng nhiên tọa hóa rồi?.

"Ta nghe Vương Gia nói, nha dịch đụng hắn một cái, thân thể hắn liền vỡ thành bột phấn, thật quá dọa người." Ngô Vương Phi nhíu mày nói, " xem ra cái người này thật sự là có cái tà pháp gì rồi."
"Khi này ông ta chết vậy?" Nguyên Tư Trăn vội vàng lại hỏi.

Ngô Vương Phi nâng chung trà lên nhấp một miếng, sắc mặt hơi hoang mang nói: "Ta cũng không biết nữa, đều là nghe Vương Gia nói thôi.

Xảy ra chuyện như vậy, Vương Gia tức giận không có chỗ rải, đều rải đến trên đầu ta, thực là không muốn hồi phủ nữa."
Nguyên Tư Trăn không có tâm tư tiếp tục bắt chuyện cùng nàng ta, chỉ cảm thấy chuyện Viên Từ tọa hóa còn có ẩn tình khác, chẳng lẽ có cái gì mà nàng không bỏ sót rồi?
Ngô Vương Phi thấy nàng cứ ừ hử không đáp cũng mất hứng thú tiếp tục nói chuyện, nàng ta cũng tùy ý nói vài câu rồi cáo từ hồi phủ.

Hai người đi tới bên ngoài Ngũ Vị Trai, bỗng nhiên có một con vật lông xù đụng vào chân Ngô Vương Phi, nàng ta hoảng hốt thét lên, hạ nhân vội vàng nhấc chân muốn đuổi con vật kia đi.

"Chờ một chút!" Khi Ngô Vương Phi thấy rõ vật kia chỉ là một con chó con, vội vàng ngăn hạ nhân lại, "Ôm đến ta xem một chút."
Hạ nhân ôm lấy con chó con lông vàng vàng kia, đưa tới trước mắt nàng ta.

Con chó nhỏ liền mở đôi mắt to tội nghiệp mà nhìn xem người, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Nhìn cũng ngây thơ đáng yêu quá." Ngô Vương Phi nghĩ đến chuyện bực mình trong phủ, không bằng bây giờ nuôi một con chó giải sầu? Nghĩ vậy, liền đưa tay muốn ôm con chó con đến, nhìn xem nó có thân thiện với người hay không.

Nguyên Tư Trăn thấy đầu con chó con kia tròn vo, chỉ là lông có hơi loạn, cả lỗ tai cũng không biết giấu vào đâu, liền bước lên trước sờ sờ đầu con chó con, nhẹ nhàng đẩy đẩy lông trên nó ra, lại không nghĩ rằng vừa đẩy liền nhìn thấy một cái lỗ tai người hồng hồng.

"Á ——" Ngô Vương Phi cũng nhìn thấy cái tai người này, hoảng sợ đến nhanh chóng ném con chó con ra ngoài, "Đây là quái vật gì vậy, quái vật!"
Nguyên Tư Trăn vội vàng ôm lấy con chó, đẩy đẩy lông hai bên đầu nó ra, quả nhiên là một đôi tai người! Đôi tai người này còn khẽ động đậy, tự nhiên như nó vốn mọc ra hết sức bình thường trên thân con chó con này vậy.

Nàng suy tư trong đầu thật nhanh, chưa bao giờ có yêu vật nào lại mang thân chó lỗ tai người, huống hồ quanh thân con chó con này không hề có chút yêu khí nào, nó chính xác chỉ là một con chó con thôi.

"Mau đánh chết nó đi, là yêu quái!" Ngô Vương Phi chịu kinh hãi không nhỏ, nghiêm nghị lệnh cho hạ nhân.

Hạ nhân Ngô Vương phủ vừa muốn tiến lên, liền nghe Nguyên Tư Trăn nói ra: "Ngô Vương Phi nhìn lầm phải không? Con chó này sao lại là quái vật?"
Nàng giơ con chó lên, vuốt vuốt bộ lông của nó, nhanh chóng thi thuật che mắt, người ngoài sẽ không còn thấy được cái lỗ tai người đó nữa.

Ngô Vương Phi bậm môi đưa mắt nhìn, thấy thật sự là lỗ tai chó, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nhất định là những ngày gần đây mình bị u uất quá nhiều rồi, nên mới có thể nhìn lầm.

Xảy ra chuyện này, nàng ta cũng không còn tâm tư nào mang chó về nuôi nữa, liền tựa vào nha hoàn đang dìu mình, dẹp đường hồi phủ.

Nguyên Tư Trăn ôm con chó kia vào trong ngực, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ lỗ tai của nó, hỏi thăm người xung quanh: "Có biết đây là chó của ai không?"
"Sợ chỉ là một con chó hoang thôi."
"Mang về Vương phủ đi." Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, liền ôm con chó tai người này lên xe ngựa..