Chương 12: 12: Đỏ Mắt

Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lăng Tiêu cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Nguyên Tư Trăn, liền quay đầu nhìn nàng cười, ôn thanh nói: "Vương phi cảm thấy hứng thú đối với mấy trò bắt yêu của tại hạ sao?"
Nguyên Tư Trăn nhếch miệng cười, giả bộ thập phần có hứng thú nói: "Đương nhiên là có hứng thú! Đây là lần đầu ta nghe vẫy ra mấy bọt nước lại có hiệu quả được như vậy, đạo trưởng mau làm thử xem!"
Nếu Lăng Tiêu muốn chơi bảo bối, nàng liền nói như là xem ảo thuật vậy, không cho hắn chút mặt mũi, Lữ Du Anh cũng ở một bên hưng phấn tiếp lời, "Ta cũng lần đầu mới nghe thấy đó! Nghe có vẻ vui nhỉ."
Nguyên Tư Trăn nói tiếp: "Nếu là đạo trưởng thực sự có bản lĩnh này, ta chắc chắn thêm cho chút ngân lượng."
Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia đen tối, quay người lại cung kính mà nói: "Vậy thật là đa tạ Vương phi ban thưởng."
Dứt lời, Lăng Tiêu liền dưới ánh mắt chăm chú của ba người trong mà đi đến trước phòng ngủ, hắn một tay cầm dù giấy, một tay kháp pháp quyết, trong miệng còn lẩm bẩm.

Dù giấy vẫn chưa mở ra, tay Lăng Tiêu đã nhẹ nhàng run lên, vậy mà cây dù trên tay hắn bắt đầu bắn ra chút bọt nước, hôm nay trời vẫn chưa mưa, bọt nước trên dù giấy lại cuồn cuộn không ngừng đổ xuống, thẳng cho đến khi Lăng Tiêu vòng quanh phòng ngủ đi được một vòng, dù giấy mới không ra nước nữa.

Lữ Du Anh có chút hưng phấn mà thò lại gần, nhìn thấy trên mặt đất đột nhiên lại hoàn toàn không có vệt nước nào, phảng phất như mấy bọt nước mới vừa rồi không tồn tại vậy, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, "Đạo trưởng thật quá lợi hại!"
"Nhị cô nương quá khen." Lăng Tiêu khẽ gật đầu.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn hừ lạnh, nàng tất nhiên là hiểu biết đạo pháp của sư huynh, hắn làm bộ làm tịch bắt pháp quyết này bọ, bất quá là ra vẻ cao thâm thôi!
Lữ Du Vi sau khi cảm tạ Lăng Tiêu, liền dẫn ba người đưa ra chính sảnh.

Mà Tống Thế Cơ vẫn còn đang ngồi ở chính sảnh, thấy bọn họ ra tới, vội vàng đứng dậy nói: "Không biết thân thể nội tử như thế nào?"
Lăng Tiêu đáp: "Lang quân đừng lo, nếu Tống phu nhân có thể giữ được tâm tình sung sướng, không đến ba tháng, liền có thể thuốc hết bệnh trừ."
"Vậy thì tốt." Tống Thế Cơ gật đầu, lại muốn hỏi Liễu nương tử như thế nào, nhưng thấy được Nguyên Tư Trăn cùng Lữ Du Anh tại đây, cũng biết không đúng lúc, đành nuốt câu chuyện đi xuống.

Nguyên Tư Trăn càng nhìn Tống Thế Cơ càng cảm thấy cổ quái, hắn gầy đến gương mặt đều có chút hốc hác đi, nhưng làn da thật sự là tốt đến không giống nam tử, liền lên tiếng nói: "Tống ngự sử không bằng cũng để y tiên bắt mạch xem?"
Tống Thế Cơ nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, lại vội vàng xua tay cự tuyệt nói: "Không cần không cần, tại hạ không có chỗ nào không khoẻ."
Nguyên Tư Trăn lần này đứng cách hắn khá gần, khi hắn xua tay, vậy mà lại nhìn thấy trên móng tay có chút hồng nhạt mất tự nhiên, liền theo bản năng duỗi tay bắt lấy tay hắn, bẻ đến trước mắt cẩn thận đánh giá.

Tống Thế Cơ không nghĩ tới Tấn Vương phi này thoạt nhìn nhu nhược nhưng sức lực lại mạnh như vậy, bẻ ngược tay hắn đến đau, hắn còn tránh không thoát được, vội vàng nói: "Tấn...!Tấn Vương phi, đây là?"
"Tay ngươi làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn lạnh giọng hỏi, "Sao còn học theo nữ tử sơn móng tay?"
Mặt Tống Thế Cơ đỏ lên, ánh mắt lập loè mà giải thích nói: "Không phải là ta sơn móng tay, mà là...!là mấy ngày trước đây Liễu nương muốn chơi nên sơn thử, sau lại muốn tẩy nhưng tẩy không sạch sẽ."
Nguyên Tư Trăn vẫn không buông hắn ra, mà lo lắng sốt ruột nói: "Sơn móng tay này sợ là có độc, Tống ngự sử vẫn nên lập tức tẩy xuống sạch sẽ thì tốt hơn!"
"Sao lại......" Tống Thế Cơ xấu hổ cười, còn định giải thích, lại bị Lăng Tiêu ngắt lời nói: "A nha! Cái dịch sơn móng này chính là kịch độc của cỏ đuôi phượng rồi! Không tẩy cho hết, không đến 10 ngày, ngự sử sợ là sẽ ho ra máu mà chết!"
Lời này của Lăng Tiêu vừa ra, Lữ Du Vi cũng vội vàng thò qua tới, thấy móng tay Tống Thế Cơ xác thực là phiếm hồng, nhìn không giống như đã rửa sạch sẽ sơn móng tay, vừa tức giận lại lo lắng mà nhìn hắn một cái, mới hỏi Lăng Tiêu nói: "Độc này nên giải như thế nào?"
"Phải chọc một lỗ trên móng tay, ngâm vào trong giấm trắng là được." Lăng Tiêu tuy cau mày, ngữ khí lại vẫn là vân đạm phong khinh.

Lữ Du Vi vội vàng kêu hạ nhân bưng giấm trắng tới, nhờ Lăng Tiêu giải độc cho Tống Thế Cơ.

Tống Thế Cơ lại cảm thấy đây là muốn hù hắn, có chút không kiên nhẫn mà nói: "Làm sao lại có độc được, Lữ thị ngươi chẳng lẽ muốn nói Liễu nương muốn hại ta sao!"
Lữ Du Vi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cắn răng mắng: "Nếu ta muốn đuổi Liễu nương tử đi, cần gì đến biện pháp này! Ngươi thật sự là xem thường ta!"
Lăng Tiêu không để ý tới hai người cãi nhau, từ trong tay áo móc ra một cây dao nhỏ lớn cỡ ngón cái, tốc độ cực nhanh mà chọc trên mỗi móng tay trên tay phải của Tống Thế Cơ một lỗ.

Tống Thế Cơ còn chưa tới kịp kêu lên đau đớn, liền bị Lăng Tiêu ấn tay vào trong giấm trắng.


Bất quá chỉ trong chớp mắt, chén giấm trắng liền nổi lềnh bềnh đầy tơ máu, những tơ máu đó lại không phải ở phiêu động theo nước, mà là vặn vẹo giãy giụa trong đó như như những con trùng li ti.

Không được trong chốc lát, mấy con huyết trùng đó liền bò kín cả chén giấm trắng, lại vòng vòng bơi quanh tay Tống Thế Cơ.

Nguyên Tư Trăn thấy cổ trùng này ra tới nhanh như vậy, liền biết cổ trùng đã thành thục, cũng may phát hiện kịp thời.

Nàng không khỏi nhớ tới ma ma Quản Sự ở Hàm Hương Các, móng tay vẫn còn đỏ tươi, vẫn chưa nhạt đi, nói vậy còn cách thời điểm cổ trùng thành thục một chút thời gian.

"Cái gì vậy!" Tống Thế Cơ bị cảnh tượng trên tay mình dọa đến, muốn rút tay ra khỏi chén giấm trắng, lại bị Lăng Tiêu gắt gao ấn xuống, hắn rất có hứng thú mà nhìn những con huyết trùng trong chén vặn vẹo, nói: "Tống ngự sử chớ có sốt ruột, độc còn chưa có giải đâu, ngươi xem mấy đoạn phía sau nữa đi, thú vị lắm!"
Lữ Du Vi lúc nãy thật sự nghĩ là trúng độc, lại không nghĩ đến sẽ ra cảnh tượng quỷ dị lại ghê tởm như thế, giờ đây chân có chút mềm.

Nguyên Tư Trăn vội vàng đỡ lấy nàng ta, an ủi nói: "Phu nhân đừng kinh hoảng, vẫn nên mau chóng điều tra rõ nguyên do thì tốt hơn."
Nghe xong l lời này, Lữ Du Vi ổn ổn tâm thần, sai người áo giải Liễu nương tử đã sơn móng tay cho phu quân ra chính sảnh.

Liễu nương tử hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cho rằng Lữ Du Vi rốt cuộc tìm được cớ muốn giáo huấn nàng ta, sau khi bị áp đến chính sảnh, liền quỳ trên mặt đất nhu nhược đáng thương mà nhìn Tống Thế Cơ nói: "Không biết Liễu nương không hầu hạ tốt lang quân chỗ nào, vì sao phải đối với ta như vậy?"
Tống Thế Cơ thấy nàng ta như thế trong lòng mềm nhũn, vừa định mở miệng đã bị Lữ Du Vi đánh gãy, "Con tiện tì này thật to gan, dám hạ độc!"
Liễu nương tử vội vàng lắc đầu, căm giận nói: "Phu nhân nếu ghét ta, tùy ý tống cổ ta đi là được, hà tất muốn bát nước bẩn vào ta như vậy!"
"Kéo nàng ta lên nhìn xem!" Lữ Du Vi bảo hạ nhân kéo Liễu nương tử tiến đến nhìn vào chén dấm, Liễu nương tử chợt vừa thấy mấy con huyết trùng tràn đầy một chén đang vặn vẹo cùng với mùi máu tươi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, vội vàng nói: "Đây là gì vậy? Lang quân bị làm sao vậy!"
"Ngươi ngày ấy lấy đồ sơn móng tay cho Tống ngự sử, vật ấy còn hay không?" Nguyên Tư Trăn lạnh giọng hỏi.

Liễu nương tử vừa nghe đến sơn móng tay, ánh mắt hơi hơi lập loè, ngoài miệng lại nói: "Đã sớm dùng hết rồi."
Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta phản ứng như vậy, liền biết sơn móng tay nhất định có dị, "Ta khuyên ngươi thành thật khai ra, Tống ngự sử thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi cũng khó giữ được mạng nhỏ này."
"Ta..." Liễu nương tử thấy sắc mặt Nguyên Tư Trăn nghiêm túc, nhớ tới trên phố nghe lời đồn Tấn Vương phi rất thích đánh giết những mỹ nhân đưa vào Vương phủ, do dự một lát rồi nói: "Ta chỉ là dùng chút sơn móng tay để kích tình mà thôi, cũng không phải muốn hạ độc!"
"Thuốc kích tình đó ngươi từ đâu mà có?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.

"Là ma ma Hàm Hương Các cho! Nói là chỉ có thể dùng trên người nam tử."
Lữ Du Vi nghe vậy càng tức giận, nhịn không được mắng: "Ngươi dám làm mấy chuyện dơ bẩn đó ở trong phủ! Người tới! Đem Liễu nương tử trói lại bán ra khỏi phủ đi!"
Liễu nương tử vội vàng hướng Tống Thế Cơ xin tha, "Lang quân ta không phải muốn hại chàng mà! Đều là Quản Sự mụ mụ kia! Nhất định là bà ta mưu đồ khác! Ta mấy ngày nay đều một lòng đặt trên người lang quân, sao lại muốn hại chàng chứ!"
Trong lòng Tống Thế Cơ hiểu rõ tình cảnh này hắn không thể bảo vệ Liễu nương tử, lại vẫn do dự một lát, không biết nên xử trí như thế nào, liền nhìn về phía Lữ Du Vi.

Lữ Du Vi tất nhiên sẽ không lưu tình đối với Liễu nương tử, nàng ta hạ lệnh cho mấy bà tử động tác nhanh lên mà che miệng Liễu nương tử lại, kéo người đi xuống, còn sau đó xử trí như thế nào, cũng không phải Nguyên Tư Trăn có thể nhúng tay vào.

Hiện tại tâm tư Nguyên Tư Trăn đều nằm trên cái cổ da người này, xem ra cổ da người và hồ yêu xác thật có liên hệ, nhớ tới cái con hồ yêu hai đuôi khoác da người ở Tấn Vương phủ, không khỏi hoài nghi có lẽ hồ ly trong Tống phủ là nhắm vào túi da mà đến hay sao?
Tống Thế Cơ sau khi trúng cổ thì lấy thân thể dưỡng cổ trùng trong túi da này, cho nên mới có chuyện thân hình thì gầy ốm nhưng bề ngoài lại sáng láng, đợi khi cổ trùng thành thục, liền sẽ giống như cô nương Phượng Yên trong Hàm Hương Các, cổ trùng sẽ thao túng da người sống sờ sờ mà lột xuống từ trên người, còn hồ ly mang mẫu cổ liền phủ thêm da người, giả dạng làm Tống Thế Cơ.

Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm khái cái cổ này cũng quá ác độc, cũng không biết người sau lưng đến tột cùng có mục đích ra sao, và sao hắn lại có thể làm cho hồ yêu làm việc cho hắn.

Huyết trùng trong chén dấm dần dần không còn giãy giụa, Lăng Tiêu liền đổi một tay khác của Tống Thế Cơ, chọt thủng móng tay ngâm vào trong chén dấm mới, thân thể Tống Thế Cơ đã có chút quá sức, đành phải dựa vào trên ghế, nhắm mắt không nói.

Đợi cho cổ trùng trên người Tống Thế Cơ bị thanh trừ xong, Lữ Du Anh sai người đỡ hắn về phòng ngủ, liền muốn đưa ba người Nguyên Tư Trăn ra phủ, Nguyên Tư Trăn vội vàng nói: "Tống phu nhân cần gì đa lễ, trong phủ còn có nhiều chuyện như vậy phải xử lý, không cần tiễn đưa."
Lữ Du Vi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng mà nói: "Mong rằng các vị đừng đem việc này truyền ra ngoài, rốt cuộc cũng là việc xấu trong nhà, chỗ tổ phụ......"
Lữ Du Anh vừa rồi vẫn luôn không lên tiếng ôm tay nàng ta nói: "Tổ phụ chỉ sợ giấu không được, Lăng Tiêu đạo trưởng chính là do tổ phụ mời đến, tỷ tỷ hay là ta ở lại đây cùng với tỷ tỷ nha, nhiều chuyện như vậy mà! Làm phiền Lăng Tiêu đạo trưởng tự mình về Quốc công phủ."
Nguyên Tư Trăn vội vàng nói: "Không cần lo lắng, ta giúp ngươi tiễn người."
Lăng Tiêu nghe vậy cười, nhìn Nguyên Tư Trăn hành lễ, "Vậy thật làm phiền Vương phi."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì." Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, cười tủm tỉm lên xe ngựa.

Chờ Lăng Tiêu đang định ngồi lên trên chiếc xe ngựa còn lại của Quốc công phủ, Nguyên Tư Trăn đột nhiên vén rèm lên nhìn hắn nói: "Đúng rồi đạo trưởng, mới vừa rồi ta còn có chút khó hiểu, có thể thỉnh đạo trưởng giải thích cho ta được hay chăng?"
"Có lời của Vương Phi, bần đạo đương nhiên nguyện ý." Lăng Tiêu cung kính đáp.

Triều đại này cũng khá cởi mở, nam nữ cùng ngồi chung một xe ngựa cũng không phải cái gì đồi phong bại tục, người khác cũng sẽ không lấy gì làm lạ.

Chỉ là khi Lăng Tiêu vừa bước vào trong xe ngựa của Nguyên Tư Trăn, khuôn mặt vốn dĩ ôn khiêm có lễ của hai người không còn sót lại chút gì, thay thế vào đó là ánh mắt chất vấn, khiêu khích lẫn nhau.

"Ngươi sao lại ở đây?"
"Ngươi sao lại ở đây?"
Hai người trăm miệng một lời hỏi, ai cũng không đáp lời ai.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, không khí trong xe ngựa dần dần ngưng trọng, Nguyên Tư Trăn mới vẫy vẫy tay áo, ngữ khí thản nhiên mà nói: "Như ngươi chứng kiến, gả chồng thành thân."
"À." Âm cuối của Lăng Tiêu hơi kéo lên cao, cũng thản nhiên mà nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Sư huynh ta cực cực khổ khổ bắt yêu trừ ma, màn trời chiếu đất mà tới thành Trường An, lại thấy nhị sư muội thành Vương phi ngày ngày cơm ngon rượu say, trong lòng thật sự là có chút không cân bằng đây......"
Nguyên Tư Trăn nghiêng đầu cười, trêu chọc nói: "Vạy sư huynh cũng đừng vất vả như vậy nữa, bắt yêu trừ ma có cái gì tốt chứ, không bằng cũng tìm một cô nương vừa ý thành thân đi?"
Lăng Tiêu lắc đầu, "Ta không tiêu sái giống sư muội như vậy, đạo thống của tổ sư đạo cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ được.

Nhưng mà còn sư muội, trước kia không phải cũng tâm tâm niệm niệm đạo thống sao?"
Nguyên Tư Trăn che miệng cười, trên mặt bay lên một tia hồng nhạt, ra vẻ thẹn thùng mà nói: "Sư huynh không biết đó thôi, sư muội đây là gặp chân ái nha!".