Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ
Đăng vào: 12 tháng trước
Hầu hạ Lý Hoài uống thuốc xong, Nguyên Tư Trăn cầm lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau miệng cho hắn, "Vương gia hôm nay uống thuốc thật ngoan, trước kia còn hay bắt thiếp phải......"
Tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì khó có thể mở miệng, Lý Hoài thấy nàng hai má ửng đỏ, trong mắt ngượng ngùng.
"...!phải ngậm vào miệng, rồi mới đút chàng." Nguyên Tư Trăn hơi lộ ra cái lưỡi đinh hương, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lý Hoài cứng lại, cằm ẩn ẩn có chút run rẩy, Nguyên Tư Trăn còn liếc thấy bên tai hắn có chút hồng hồng khó có thể phát hiện.
Không thể tưởng được sau khi Lý Hoài mất trí nhớ lại ngây thơ như vậy, trong lòng Nguyên Tư Trăn cười trộm, sinh ra tâm tư trêu đùa.
"Nha! Vương gia, chỗ này bị làm sao vậy? Sao lại đỏ lên thế này?" Nàng duỗi tay liền muốn niết vành tai hắn, ai ngờ Lý Hoài theo bản năng ngửa người ra sau, né tránh tay Nguyên Tư Trăn chọc ghẹo hắn.
.
Truyện Trọng Sinh
Lại thấy trong mắt Nguyên Tư Trăn hiện lên kinh nghi, lại trào ra ngấn lệ, nhu nhược đáng thương mà nói: "Quả nhiên...!Quả nhiên, thiếp biết mà......"
Nàng cắn cắn môi, thật cẩn thận mà dựa vào đầu vai Lý Hoài, "Vương gia bị đụng phải đầu, không nhớ rõ Trăn Trăn?"
Sau một lúc lâu, Lý Hoài mới trầm giọng đáp: "Chỉ là có chút hoảng hốt thôi."
Hoảng hốt? Linh đài ngươi đã thành như vậy mà còn chỉ có hoảng hốt? Ít nhất cũng không nhớ ra chuyện trong vòng một hai năm!
"Vậy...!Vương gia khi nào mới khỏi?" Nguyên Tư Trăn ngữ khí ủy khuất nói: "Hay là Trăn Trăn nói cho Vương gia mấy chuyện cũ, để Vương gia sớm nhớ lại chút gì."
Lúc này Lý Hoài lại đáp rất mau, "Vậy Vương phi nói cho ta nghe một chút."
"Vương gia, khi không có ai đều gọi ta là Trăn Trăn." Nguyên Tư Trăn ấp úng nói.
Trán nàng cọ cọ vào hõm vai Lý Hoài, cảm giác được yết hầu hắn giật giật, thật lâu sau mới nghe hắn thấp giọng nói: "Vậy Trăn Trăn...!nói ta nghe."
"Vương gia còn nhớ không, chúng ta lần đầu tương ngộ là ở hội đèn lồng thành Lương Châu, khi đó Vương gia cải trang thành khách thương, quyết muốn mua đèn lồng tặng ta, ta không muốn, Vương gia liền mua hết toàn bộ đèn lồng trong cửa hàng của ta."
"Sau đó thái thú thành Lương Châu muốn cưỡng ép nạp ta làm thiếp, Vương gia mới làm sáng tỏ thân phận, làm cho tên đăng đồ tử (Editor: tên dê xồm) kia sợ tới mức tè ra quần, Trăn Trăn từ đó liền một lòng với Vương gia."
Trong lòng Nguyên Tư Trăn suy đoán, Lý Hoài đối với cái chuyện xưa này chắc chắn kinh nghi, hắn tuyệt đối không tin bản thân hắn đường đường là một hoàng tử, lại giống như một tên đăng đồ tử, dây dưa không rõ với một nữ nhân thương hộ.
Nhưng cái chuyện xưa này là khi Lý Hoài lúc trước cùng nàng lập khế ước, tự hắn bịa ra, nàng chẳng qua thêm mắm dặm muối một phen, hắn hỏi ai, người ta cũng nói y như vậy.
"Sau này nha, Vương gia phải về trong quân, lại không nỡ xa Trăn Trăn, ta liền nữ cải nam trang lẻn vào trong quân doanh, ngày ngày hầu hạ Vương gia, Vương gia đáp ứng, sau khi Đột Quyết đại bại, liền phải nghênh thú ta làm Vương phi."
Một đoạn này thật ra là do nàng tự mình thêm vào, nói đến lúc này, trên trán Lý Hoài đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc dám chứa chấp nữ sắc trong doanh trướng khi đang hành quân đánh giặc, nếu để Thánh Thượng biết, hắn có thể ngay cả hoàng tử cũng làm không được.
Sắc mặt Lý Hoài quả nhiên lạnh xuống, không thể tin tưởng được mà nói: "Sao lại có việc như vậy......"
Nguyên Tư Trăn quả quyết nhìn hắn, "Có nha! Vương gia ngay cả việc này đều đã quên rồi sao? Vương gia khi đó còn nói thích xem ta mặc nhuyễn giáp, nói là có tình thú!"
Nàng ngẩng đầu liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía khuôn mặt âm trầm lại mang theo một tia ngốc lăng của Lý Hoài, trong lòng la hét "thật đã quá!", tiếp tục nói: "Trăn Trăn xuất thân thấp hèn, thật sự không dám nghĩ đến một ngày có thể làm Vương phi, nhưng Vương gia quyết tâm, còn đi đến trước điện của Thánh Thượng, quỳ...!quỳ ba ngày ba đêm đó!"
"Ba ngày ba đêm......" Ánh mắt Lý Hoài khẽ run, chau mày lẩm bẩm nói.
"Còn không phải sao, làm Trăn Trăn đau lòng muốn chết! Vương gia hiện tại có nhớ được chút gì không?"
Ánh mắt Lý Hoài băn khoăn lướt qua trên mặt nàng, suy tư một lát mới gật đầu đáp: "Chuyện tinh thần ta hoảng hốt, nàng chớ nói ra ngoài."
Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, tên nam nhân vẫn chưa tin tưởng nàng, vội vàng hờn dỗi một tiếng, nhẹ nhàng đấm đấm lên bả vai Lý Hoài, "Trăn Trăn tất nhiên sẽ không nói, thành Trường An này ta chỉ tin mỗi Vương gia, những người khác đều xem ta là hồ ly tinh dùng nhan sắc hầu người, nói ta mị hoặc Vương gia, hàng đêm sênh ca, điên loan đảo phượng, làm Vương gia cả đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu......"
Nguyên Tư Trăn nói nói, còn nhỏ ra vài giọt nước mắt, biểu tình phiền muộn, "Nhưng ta biết Vương gia là người lễ nghĩa, võ công cao, trong lòng có sở đồ, làm sao như bọn họ nói vậy, mà lại nói tiếp đều là Trăn Trăn sai, làm hại Vương gia......!hu hu ~"
Lý Hoài thấy nàng khóc đến hoa lê đái vũ, trong lòng tuy vẫn còn phòng bị, nhưng cũng nổi lên ý thương tiếc nhịn không được duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Nàng đừng lo lắng mấy cái đó."
"A! Đúng rồi!" Nguyên Tư Trăn đột nhiên ngồi dậy, chạy về phía giá sách bên sườn phía tây, rút ra một quyển trong một chồng sách, đưa tới tay Lý Hoài.
"Vương gia chàng xem sách này, đây là 《 Ngọc Đăng Ký 》, đây là năm đó chàng muốn xoá đi mấy lời xì xào trên phố, sai người sáng tác thoại bản, bên trong đều kể về chuyện xưa của đôi ta."
Lý Hoài nhìn bìa sách chỉ vàng của 《 Ngọc Đăng Ký 》, không khỏi nhíu mày, còn có chuyện ngu ngốc như vậy?
"Vương gia chàng nhìn xem ~" Nguyên Tư Trăn lại dựa vào bên người hắn, lật sách đưa cho hắn xem, "Tuy có chút bịa đặt, nhưng cũng tám chín phần là thật, Vương gia xem xong, nói không chừng có thể nhớ lại thì sao! Ta nghe nói nha, quyển này trên phố bán rất chạy, thiếu nữ khuê phòng cơ hồ ai cũng có một quyển nha."
Nàng thấy mặt Lý Hoài lộ vẻ ghét bỏ, trong mắt hắn tràn đầy không tin, liền âm thầm trào phúng trong lòng.
Lúc trước Lý Hoài thả ra chuyện về Vương phi đột nhiên xuất hiện của hắn, dân chúng trên phố đều rất tò mò, Nguyên Tư Trăn ngửi được mùi tiền, liền viết quyển 《 Ngọc Đăng Ký 》này, bán rất chạy, Lý Hoài cũng ngầm đồng ý việc này, hiện giờ đảo thành một bằng chứng vô cùng tốt.
"Vương gia ~" Nguyên Tư Trăn ngữ khí thân mật mà làm nũng nói: "Chàng sẽ xem sao ~ nếu chàng không muốn đọc, ta đọc cho chàng nghe nha?"
Lý Hoài lúc này mới nhận 《 Ngọc Đăng Ký》, mặt vô biểu tình mà lật ra.
"Vậy Vương gia xem đi, Trăn Trăn mới từ ngoài thành trở về, còn chưa kịp thay quần áo rửa mặt chải đầu, không tiện lên giường hầu hạ Vương gia ~" Nguyên Tư Trăn cúi đầu cười, đứng dậy liền hướng về phía nhĩ phòng (Editor: phòng tắm) đi vào, để một mình Lý Hoài ở trong phòng.
Hành động này là nàng cố tình, theo tính cách của Lý Hoài, nếu càng ép bức thật chặt ngược lại càng làm hắn nghi ngờ, phải cho hắn chút thời gian tự mình suy ngẫm.
Nguyên Tư Trăn vào nhĩ phòng, vội vàng trút bỏ quần áo, liền ngồi vào trong thùng tắm, lại khảy khảy tiếng nước, để cho Lý Hoài biết nàng đang tắm.
Thấy thời gian cũng đến rồi, nàng liền bóp mũi, niệm pháp quyết, nín thở hụp cả người vào trong nước.
Đây là một cái thuật pháp nạp âm, trầm mình trong nước ngược lại có thể nghe rõ tiếng động chung quanh, quả nhiên nàng liền nghe được Lý Hoài gọi ảnh vệ tâm phúc tới, thấp giọng hỏi chuyện.
Nguyên Tư Trăn tuy sớm đoán được Lý Hoài sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, không hổ là Lý Hoài, nói vậy mấy ảnh vệ này, hắn đã an bài bố trí nhiều năm.
"Gần đây vương phủ có gì dị thường?" Lý Hoài thấp giọng hỏi.
Ảnh vệ ngắn gọn đáp lời: "Cũng không có dị thường."
"Vương phi thì sao?"
"Vương phi?" Ảnh vệ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hoài, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Thấy hắn phản ứng như thế, Lý Hoài liền biết mình vẫn chưa sai người giám thị Vương phi, xem ra Vương phi này thật sự là người có thể tin?
Lòng nghi ngờ của Lý Hoài đã tiêu hơn phân nửa, nhưng hôm nay cũng không định hỏi tiếp, rốt cuộc ký ức hắn bị mất, không muốn lộ sơ hở trước mặt ảnh vệ.
"Ngươi lui xuống trước đi." Lý Hoài lạnh giọng nói.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, nàng dám trêu đùa Lý Hoài như vậy, đánh cuộc để phá vỡ lòng phòng bị với người bên cạnh của hắn, quả nhiên không làm nàng thất vọng.
Nguyên Tư Trăn tắm xong thay trung y, nàng cố tình xiết đai lưng chặt ngay chút, phác họa ra dáng người lả lướt hấp dẫn, lại để mái tóc đẹp còn dính hơi nước kiều mị khoác trên vai, một bộ mỹ nhân tắm kiều tiếu.
Thấy cảm xúc trong ánh mắt mình đã đúng, Nguyên Tư Trăn lúc này mới đẩy cửa phòng ra, nũng nịu mà kêu một tiếng: "Vương gia ~"
Lý Hoài vẫn đang dựa vào đầu giường, nhíu mày nhìn quyển 《 ngọc đăng ký 》trong tay, lại đột nhiên nghe được một tiếng gọi thấp làm cho xương cốt đều muốn ê ẩm, tay cầm sách vậy mà run lên, thoại bản thiếu chút nữa rơi xuống đất, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn lại.
Lại thấy Vương phi hắn chỉ mặc trung y, dáng người thướt tha mà chậm rãi đi về phía hắn, gương mặt trắng nõn nhiễm một tia ái muội hơi ửng đỏ, ngay cả thanh âm kia cũng mang theo hơi nước.
Nguyên Tư Trăn đi đến mép giường, không cho Lý Hoài cơ hội phản ứng, liền cởi giày lên giường, kéo chăn chui vào.
Nàng thấy thân thể Lý Hoài rõ ràng cứng đờ, ánh mắt không dám nhìn nàng, trong lòng nếm được khoái cảm trêu đùa Lý Hoài.
Người này vốn tâm cơ thâm trầm, lúc trước cứ làm cho nàng sống cũng e dè, hiện giờ tình hình như vậy, không chọc ghẹo hắn một phen thật là thiệt thòi lớn!
Lý Hoài chưa bao giờ thân cận cùng nữ tử như vậy, muốn hắn tiếp thu việc mình đã thành thân là một chuyện, chỉ tốn chút thời gian, nhưng hiện tại còn muốn hắn cùng người chung chăn gối, không khỏi có chút khẩn trương.
Lỡ như Vương phi này còn muốn cùng hắn hành lễ phu thê luân thường, chẳng phải là......!
Trong lúc suy tư, Lý Hoài liền cảm thấy cánh tay mình có một thân thể mềm ấm dán lên, nàng tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Vương gia hôm nay bị thương, nghỉ sớm một chút nha?"
Trong lòng Lý Hoài hoảng hốt, sau một lúc lâu, hắn mới banh mặt, có chút trầm trọng mà tụt xuống nằm trên giường.
"Sao lại chưa tắt đèn vậy." Nguyên Tư Trăn oán trách mà nhìn hắn một cái, chống người dậy choàng người ngang qua trên người Lý Hoài, chống mép giường, thổi tắt đèn.
Phòng ngủ nháy mắt rơi vào một mảnh hắc ám, nhưng nữ tử này lại không nằm trở về, mà gối đầu lên cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Vương gia, cái 《 ngọc đăng ký 》 kia, thấy như thế nào?"
Lý Hoài không khỏi cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, thấp giọng đáp: "Còn chưa xem xong."
"Xem ra cái biện pháp này không mấy tác dụng a." Nguyên Tư Trăn nhìn sườn mặt Lý Hoài, giở trò đùa dai mà điểm điểm ngón tay lên trên cằm hắn, quét theo đường cong lãng ngạnh, một đường đi xuống dưới.
"Ta còn một biện pháp, có lẽ dùng được." Đầu ngón tay nàng ngừng lại trên hầu kết Lý Hoài, tiến đến bên tai hắn lẩm bẩm.
Lý Hoài nhịn không được giật giật hầu kết, có chút không dám hỏi biện pháp gì.
Tay nàng tiếp tục đi xuống, Lý Hoài thậm chí có thể cảm giác được từng nơi nàng đi đến, làn da cũng nhịn không được run rẩy, may mắn là cái nhu tình này kịp thời ngừng ở cuối vạt áo.
Làn da dưới ngón tay Nguyên Tư Trăn hơi hơi nóng lên, cảm giác được thân thể Lý Hoài căng chặt, nếu giờ phút này đèn sáng, nhất định có thể nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn vô thố của hắn, nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được cười trộm trong lòng.
"Vương gia có biết biện pháp ra sao không?" Nàng tiếp tục ác ý nói.
Lý Hoài hơi lắc đầu nhỏ đến không thể phát hiện, không dám nhìn về hướng Nguyên Tư Trăn.
"Ta liền nói cho Vương gia." Dứt lời, Nguyên Tư Trăn liền duỗi tay dò ra hướng bên hông hắn.
Ánh mắt Lý Hoài tối sầm lại, trong lòng bách chuyển thiên hồi, người luôn luôn anh minh quả quyết, thế nhưng nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.
Ai ngờ bên hông lại không cảm nhận được ấm áp như trong dự kiến, mà lại thấy đai lưng bị kéo đến căng chặt.
Nguyên Tư Trăn cột một cái nơ con bướm ở bên hông hắn, vừa cột vừa ngữ khí đáng tiếc mà nói: "Cái biện pháp này, đó là làm Vương gia ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng ngày mai sẽ nhớ ra đó nha."
Dứt lời, liền đẩy Lý Hoài qua một bên, xoay người rút vào ổ chăn, dựa tường nói: "Trăn Trăn ngủ không ổn, sợ đá đến Vương gia, ảnh hưởng chàng dưỡng thương, liền ngủ xa một chút."
Sắc mặt Lý Hoài càng kém, hắn cứ cảm thấy trong giọng nói của nữ tử thiên chân này mang theo một tia trêu đùa, trong lòng tuy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn có một tia tiếc nuối nhỏ đến không thể phát hiện làm hắn bắt giữ được.
Hắn nhịn không được tự giễu, chẳng lẽ Lý Hoài hắn thật sự thành một người hoang đường đến mức sa vào sắc đẹp?.