Chương 74: Ngu xuẩn

Hầu Môn Kiêu Nữ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Quả nhiên ở bãi săn đã xảy ra một chuyện lớn, không biết như thế nào, một đôi mãnh hổ lại ở nơi mà thái tử điện hạ nhất định phải đi qua.

Tuy thái tử điện hạ có thị vệ bảo hộ, nhưng mãnh hổ quá mức hung mãnh, hưng phấn.

Dù mãnh hổ không có cắn thái tử điện hạ, vậy mà lại khiến thái tử chật vật bất kham.

Càng khiến thái tử cảm thấy nan kham nhất là, bộ dạng mặt xám mày tro của hắn không chỉ bị các huynh đệ nhìn thấy, còn bị hoàng đế nghe tin thái tử gặp nạn mà chạy tới xem vừa vặn nhìn thấy.

Tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh sôi nổi an ủi thái tử chấn kinh quá độ, bọn họ nói lời ‘ an ủi ’, khiến thái tử xấu hổ muốn hộc máu.

Tứ hoàng huynh am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí ở trước mặt mọi người biểu diễn mũi tên bắn chết mãnh hổ, đối lập với thái tử mới vừa kinh sợ, hoảng loạn, Tứ hoàng tử biểu hiện không thể nghi ngờ ở trước mặt hoàng đế ghi thêm không ít điểm.

Hoàng đế lấy Tử Kim Trường cung mà tiên hoàng từng dùng, ban thưởng cho tứ hoàng tử.

Thái tử không thể phản đối, không thể bất mãn.

Hắn có thể cảm nhận ánh mắt các đại thần có phần quỷ dị, càng có thể cảm nhận thần sắc phụ hoàng mang theo thất vọng.

Tuy thái tử không nhất định phải tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, võ công cao cường, nhưng bị một đôi mãnh hổ bức cho mặt mũi mất hết, cuối cùng không còn chút thể diện nào.

Đại Minh triều, khai quốc hoàng đế cũng ở trên lưng ngựa đánh hạ giang sơn, thân là hậu đại, người thừa kế nếu cưỡi ngựa bắn cung quá kém, thật sự là rất mất mặt.

Thái tử thân thể không tốt, lại trải qua mãnh hổ hù dọa, lại nghẹn một ngụm oán khí, càng lo lắng hoàng đế có ấn tượng không tốt với mình, thái tử trở về lều trại liền bị bệnh, sốt cao không lùi, tình huống có vẻ rất nguy hiểm.

Thái tử phi vội truyền tin cho hoàng thượng, nhưng không dám nói bệnh tình thái tử đang nguy hiểm.

Nếu thân thể thái tử không thể gánh vác trọng trách thống trị giang sơn, hoàng đế như thế nào sẽ đem đế vị truyền cho thái tử.

Thái tử phi vẫn suy nghĩ rất rõ ràng.

Có hoàng hậu ở bên người hoàng đế, sẽ có ít người buông lời gièm pha.

Hoàng hậu nghe tin nhi tử bị bệnh, vội sai thái y đến chữa bệnh cho thái tử, Vĩnh Phúc quận chúa đi theo hoàng hậu tìm biện pháp an ủi hoàng hậu đang lo lắng sốt ruột.

Hơn nữa còn giúp hoàng hậu ra chủ ý, như thế nào khiến hoàng đế coi trọng bệnh tình của thái tử, lại khiến hoàng đế sẽ không vì thái tử bệnh nặng mà sinh ra ấn tượng không thể trọng dụng.

Vĩnh Phúc quận chúa bận rộn trước sau, miễn cưỡng khuyên trụ hoàng hậu, nàng mới thả lỏng được một chút, hạ nhân liền bẩm báo.

- Phu nhân của Tiêu đại nhân là Khương thị xin cầu kiến.

Từ lúc Vĩnh Phúc quận chúa nhận ra Tiêu Duệ Hoa, vẫn cố ý xa cách Khương Lộ Kỳ, vì cái gì một hai Khương Lộ Kỳ cứ phải tìm nàng.

Vĩnh Phúc quận chúa sắp nhịn không được ái mộ trong lòng đối với Tiêu Duệ Hoa.

- Để nàng tiến vào.

Vĩnh Phúc quận chúa cũng không thể không gặp Khương Lộ Kỳ, dù gì Khương Lộ Kỳ cùng từng giúp nàng.

Khương Lộ Kỳ mặc y phục tố nhã, khuôn mặt đoan trang tú mỹ, nhất cử nhất động đều mang theo phong phạm danh môn.

Lúc nhìn thấy Vĩnh Phúc quận chúa, Khương Lộ Kỳ nở nụ cười thân cận, uốn gối hành lễ, chủ động bắt chuyện:

- Gần đây như thế nào lại không đi tìm ta? Ngươi rất bận sao? Ta tìm được một đôi san hô đỏ, không phải ngươi thích nhất san hô đỏ sao? Nếu thích, ta đưa cho ngươi, được không?

- Khiến ngươi bận tâm rồi, san hô đỏ…Đã lâu rồi ta chưa từng ngắm cảnh.

- Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thực tái nhợt? Bị bệnh?

Khương Lộ Kỳ đặc biệt quan tâm Vĩnh Phúc quận chúa, từ khi nàng trọng sinh, trừ chuyện tránh gả cho Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Kỳ rất muốn kết thân với quận chúa, thậm chí nàng cũng muốn người bất hạnh giống mình sẽ đạt được hạnh phúc.

Nàng không chỉ giúp Vĩnh Phúc quận chúa tránh được nhân duyên xấu, những lúc riêng tư, nàng còn khuyên nhủ Vĩnh Phúc quận chúa đừng để trưởng công chúa đi lại khắp nơi, đầu tư các hoàng tử khác, không bằng chuyên tâm đi theo hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ.

Vĩnh Phúc quận chúa có thể cảm giác Khương Lộ Kỳ có thiện ý, tuy nàng là ấu nữ của trưởng công chúa, nhưng sức ảnh hưởng chỉ hữu hạn, huống chi trên nàng còn có phụ huynh, trưởng công chúa nhất mạch thế lực chính trị, không phải Vĩnh Phúc quận chúa có thể ảnh hưởng.

Vây chung quanh trưởng công chúa là chính khách khó có thể nói phục, Vĩnh Phúc quận chúa cũng không thể  vì lời Khương Lộ Kỳ nói, mà khiến trưởng công chúa phải toàn lực duy trì thái tử điện hạ.

Người khác cũng sẽ không biết Khương Lộ Kỳ là ai, càng không tin Khương Lộ Kỳ có thể nhìn sâu chính trị.

Vĩnh Phúc quận chúa chỉ có thể biểu đạt trung tâm với hoàng hậu, xem như vì tương lai kết hạ một phần thiện duyên.

- Ta cũng không có việc gì, chỉ là có chút mệt.

Vĩnh Phúc quận chúa miễn cưỡng lộ ra tươi cười, chậm rãi rũ mí mắt, thật không thể nhìn đến, hay nghe nói Khương Lộ Kỳ cùng Tiêu Duệ Hoa có bao nhiêu hạnh phúc, thật tốt…

- Sao hôm nay ngươi lại tới tìm ta?

Khương Lộ Kỳ ngồi bên người Vĩnh Phúc quận chúa, nhỏ giọng nói:

- Ta cũng nghe bên ngoài truyền tin, nói về bệnh tình của thái tử điện hạ...

- Như thế nào?

- Có lẽ ta có thể vì thái tử điện hạ đề cử người tài ba.

- Người tài ba? Có thái y bắt mạch cho thái tử điện, không cần dùng người tài ba…

- Nếu thái y có thể khiến bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp, thì đã sớm làm, quận chúa ở bên người hoàng hậu, ngươi xem có thái y nào không nói, thái tử thân thể gầy yếu? Bọn họ vì thái tử kê phương dược phần lớn là ôn bổ, không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi, cẩn thận dùng dược, kỳ thật đối với thân thể của thái tử không hề tốt, ngược lại càng khiến bệnh chứng càng ngày càng nặng.

- Ngươi nói người tài ba là ai?

Sao Vĩnh Phúc quận chúa lại không hiểu tâm tư của bọn thái y? Người bình thường cũng sẽ giống như thái y cẩn thận dùng dược, duy trì thái tử chính là công lớn, dùng dược mạnh sẽ rất nguy hiểm, chữa khỏi cho thái tử thì thôi, một khi trị không hết, chẳng phải đám thái y sẽ đầu rơi xuống đất?

Khương Lộ Kỳ nhẹ giọng nói:

- Là tiểu cô của ta.

( Kỳ: ta đào hố, ta đào, ta đào 🕳)

- Cái gì?

Vĩnh Phúc quận chúa sửng sốt một hồi lâu, nhìn chằm chằm Khương Lộ Kỳ.

- Ngươi nói là muội muội của Tiêu đại nhân? Gả cho đường ca của ngươi?

- Chính là nàng.

Khương Lộ Kỳ tự tin nói:

- Nhất định nàng có thể trị bệnh cho thái tử điện hạ.

Kiếp trước từ lúc thái tử nạp Tiêu Chước Hoa làm trắc phi, thân thể từ từ khỏi hẳn, cũng vì vậy mà Tiêu Chước Hoa mới có thể có được sự tín nhiệm của thái tử.

Mới có thể ở Đông Cung có địa vị ngang hàng với thái tử phi, cuối cùng dùng án mưu tử bức điên thái tử phi, bức thái tử phi chỉ có thể ở Đông Cung tĩnh dưỡng.

Quyền chưởng quản Đông Cung rơi vào tay của Tiêu Chước Hoa.

Khương Lộ Kỳ còn nhớ rõ lúc Tiêu Chước Hoa quyền chưởng Đông Cung cực kỳ tôn quý, mệnh phụ ở trước mặt nàng không dám bất kính.

Một đêm trước ngày thái tử đăng cơ, thái tử phi lặng yên chết bệnh, có rất nhiều người nói là Tiêu Chước Hoa làm.

Nhưng thái tử tín nhiệm Tiêu Chước Hoa, nhi tử duy nhất của thái tử, còn tồn tại cũng là Tiêu Chước Hoa sở sinh.

Bởi vậy, Tiêu Chước Hoa được sắc phong làm hoàng hậu, nhi tử được sắc phong làm thái tử, thái tử đăng cơ không lâu, cũng nhiễm bệnh, triều chính phó thác cho hoàng hậu…

- Nhưng hiện giờ nàng là nhi tức của Vĩnh Ninh hầu thế tử, cũng không có ai nói nàng biết chữa bệnh, ta sợ thái tử điện hạ cùng hoàng hậu sẽ không tin nàng.

- Chính vì người khác không biết, đây mới là cơ hội để ngươi lập công với hoàng hậu.

Khương Lộ Kỳ bình tĩnh, thong dong "chỉ điểm" cho Vĩnh Phúc quận chúa:

- Tình trạng trước mắt, ai có thể khiến bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp, chính là đại ân nhân của hoàng hậu cùng thái tử, nếu không phải ta cùng quận chúa có quan hệ thân cận, thì ta sẽ không đề cử tiểu cô nhà ta.

- Nếu chẳng may nàng trị không hết?

- Như thế nào lại trị không hết? Ta dám cam đoan, nàng nhất định có thể trị hết bệnh cho thái tử.

Khương Lộ Kỳ làm như vậy cũng vì con đường làm quan của Tiêu Duệ Hoa, nếu Tiêu Chước Hoa được hoàng hậu cảm kích, thì địa vị của Tiêu Duệ Hoa ở trong triều càng củng cố.

Thành thân một khoảng thời gian, Khương Lộ Kỳ vẫn luôn lấy mục tiêu hiền thê làm đầu.

Tuy nàng không đến mức chủ động giúp Tiêu Duệ Hoa nạp thiếp, nhưng nàng muốn trợ giúp Tiêu Duệ Hoa một tay.

Khương Lộ Kỳ cảm giác, tuy Tiêu Duệ Hoa được hoàng thượng tín nhiệm coi trọng, nhưng quan viên trong triều đình luôn muốn khiến Tiêu Duệ Hoa khó xử.

Nếu Tiêu Chước Hoa trị liệu cho thái tử, tương lai sau này thái tử đăng cơ, cho dù không có Tiêu Chước Hoa làm hậu, vẫn như cũ sẽ báo đáp "ân nhân cứu mạng".

Khương Lộ Kỳ thở dài nói:

- Là vì ta quen biết quận chúa, chúng ta cũng hiểu nhau, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tiến cử nhị đường tẩu, quận chúa cũng biết, phụ thân của ta  vẫn luôn không phục Vĩnh Ninh hầu thế tử…Ta không đành lòng nhìn thái tử điện hạ chịu khổ, không màng ý tứ của phụ thân, sau khi trở về không biết phụ thân sẽ trách tội ta như thế nào đâu.

Vĩnh Phúc quận chúa biết chuyện này quan trọng, nếu bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp, trưởng công chúa sẽ hồi tâm rất nhiều.

Dù gì danh phận thái tử vẫn chiếm ưu thế, ở trên dưới triều dã cũng có thanh danh.

Nhưng nếu Tiêu Chước Hoa không trị hết bệnh cho thái tử, hoàng hậu chắc chắn sẽ trách cứ nàng.

- Quận chúa, làm việc do dự, sẽ gặp tai họa.

Khương Lộ Kỳ quả quyết nói:

- Được hay không được, tất cả chỉ là một ý niệm của quận chúa.

- Ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có thể chứng minh y thuật của Tiêu thị còn cao hơn thái y?

- Cái này…

Khương Lộ Kỳ hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói:

- Lúc tiểu cô còn ở khuê phòng, đã từng gặp thái tử điện hạ, người còn nhớ trước đây Tần vương thế tử xung đột với biểu đệ của thái tử không? Lần đó xung đột cũng không phải là vì nhị đường ca của ta, mà là, thái tử điện hạ muốn nạp Tiêu Chước Hoa làm trắc phi, trừ chuyện mỹ mạo...Thái tử điện hạ hết ho khan chính là dùng phương thuốc do Tiêu Chước Hoa kê đơn, đáng tiếc…Bởi vì nhị đường ca tới Tiêu gia cầu hôn trước, thái tử điện hạ không thể đoạt thần thê, nên buông tay nàng, ta suy đoán thái tử điện hạ có tình với nàng, nếu không cũng sẽ không để biểu đệ đi tặng lễ vật cho nàng.

- Còn có chuyện như vậy?

- Vì liên quan đến danh tiết của tiểu cô, nên mới nói là Tần vương thế tử tranh giành tình cảm cùng biểu đệ của thái tử. Nếu không phải biết nội tình, sao ta dám tùy tiện tới tìm quận chúa?

Vĩnh Phúc quận chúa có chút do dự:

- Tiêu đại nhân biết chuyện này sao?

- Hắn không biết, nhưng ta nghĩ hắn sẽ đưa ra lựa chọn giống ta, thái tử điện hạ là quân.

- Ngươi tốt nhất vẫn nên trở về nói với Tiêu đại nhân, ta sẽ coi như không nghe thấy…