Chương 42-3: Phản kích 3

Hầu Môn Kiêu Nữ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ánh mắt của Khương Lộ Dao lộ ra tàn nhẫn, biên giới đại quan thì thế nào? Thương tổn phụ thân của nàng, bị lật thuyền gãy chèo cũng không sai.

-  Tiêu Giải Nguyên mưu trước động sau, tôn nữ suy đoán nhất định hắn sẽ lợi dụng thanh danh của hắn trong giới sĩ lâm mà cổ động cử tử nhiệt huyết cùng hắn dâng thư.

Ngươi định làm như thế nào?

Lão gia tử xen mồm, đối với tôn nữ nhà mình phải lau mắt mà nhìn, huyết thống thật là kỳ diệu, lão nhị chỉ biết vui chơi hồ nháo, vậy mà khuê nữ của hắn lại di truyền sự khôn khéo của mình.

Nói xem.

Lão gia tử âm thầm tiếc nuối, sao Khương Lộ Dao lại không phải là tôn tử? Nếu Vĩnh Ninh hầu phủ có thể giao cho Khương Lộ Dao, căn bản không cần hắn phải nhọc lòng.

Tôn nữ không biết động tĩnh trong triều đình, tôn nữ không nghĩ ra được, tôn nữ chỉ biết, Tiêu Giải Nguyên vội vàng đem chứng cứ phạm tội giao cho phụ thân tôn nữ, chỉ sợ hắn chờ năm ngày sau chính là ngày giỗ của Dương Soái, hắn muốn bá tánh trong kinh thành cùng gia nhập..... Nhưng tôn nữ nghĩ, nếu bá tánh trong kinh thành đều hoài niệm Dương Soái, như vậy bá tánh biên cảnh từng chịu ơn Dương Soái đâu? Có phải bọn họ càng không có cách nào quên được Dương Soái? Còn có...

Ánh mắt Lão gia tử như xẹt điện, vỗ bàn tán dương:

Còn tướng lĩnh từng dưới trướng Dương Soái, bọn họ bị đánh tan đang phân bố ở trong quân, nhưng tình đồng chí, ân tướng soái không thể tiêu tán, mặc dù ta chỉ ở dưới trướng Dương Soái xuất chinh có một lần, cũng không thể quên Dương Soái.

Ta nhớ....Nhớ rõ...

Lão phu nhân suy nghĩ một lúc lâu:

Lần trước đưa tới công báo bên trong có viết, hoàng thượng muốn điều Liêu Bắc, Ninh Viễn, Kiến Châu, Sóc Phương là Bát đại tổng binh hồi kinh báo cáo công tác, bọn họ đều là người kế thừa đi theo chí hướng của Dương Soái.

A, Lần này hoàng thượng gặp nạn rồi.

Lão gia tử cười rất thoải mái, tấm tắc nói:

Này mấy vị tổng binh vào kinh, lại kịp đón lão nhị kéo ra án oan Dương gia, cho dù hoàng thượng vì trấn an bát đại tổng binh cũng không dám không hỏi tội Từ Nghiễm Lợi, Từ Nghiễm Lợi là biên giới đại quan thì thế nào? Càng vất vả công lao càng lớn thì sao? Trong thiên hạ văn thần có khả năng không phải chỉ có một mình hắn, hoàng thượng vì thái tử tuyển Từ Nghiễm Lợi, cũng không phải vì hắn tài cán hơn người, mà là hắn có uy vọng thanh danh không tồi, hơn nữa năm nay đã gần bảy mươi, thể lực duy trì không được mấy năm, chờ đến lúc thái tử có thể nắm giữ triều chính, xử trí đại thần phụ chính tuổi già sức yếu so với chuyện xử trí đại thần thân cường thể kiện thì dễ dàng hơn nhiều.

-Nếu lão nhị tố giác là sự thật, Từ Nghiễm Lợi bán hữu cầu vinh, mưu tính hạ độc thủ với Dương gia, chỉ cần thái tử lộ ra một chút tin tức, Từ Nghiễm Lợi sẽ bị bằng hữu xa lánh, chậc chậc, hoàng thượng thật giỏi tính kế a.

Lão phu nhân cong khóe môi, Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, tổ phụ thật lợi hại, phân tích mọi mặt đều chu đáo.

Khó trách năm đó tam đại tướng, chỉ có hắn còn sống, Dương Soái công lao tối cao bị chết rất thảm, lão Tần vương thì chết vô thanh vô thức

Tôn nữ đi gặp Tiêu Giải Nguyên cùng hắn nói một chút chuyện, để hắn suy nghĩ phải làm như thế nào đem chuyện này nháo lớn hơn nữa.

Ha?

Lão gia tử cười hỏi:

Ta cho rằng ngươi sẽ cầu ta hỗ trợ, trong bát đại tổng binh ta nhận thức sáu người, còn lại hai người, lúc ta xuất chinh, bọn họ còn ở dưới trướng ta là giáo úy.

Tổ phụ rất vất vả mới rời khỏi, không cần vì phụ thân tôn nữ mà liên lụy vào, huống hồ, Tiêu Giải Nguyên tính kế phụ thân tôn nữ, cũng vì tẩu tử tương lai, tôn nữ không thể cùng nương hay cùng ca ca nói ra chuyện này, nhưng không khiến hắn lao tâm lao lực, trong lòng tôn nữ không thoải mái.

Ta thấy lần này Tiêu Giải Nguyên trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đánh mất trân bảo, đem phụ thân ngươi đẩy vào vị trí thế tử, hôn sự của ngươi cùng Tần vương thế tử không còn cái gì chướng ngại.

Lão gia tử rung đùi đắc ý, cảm thán Tiêu Duệ Hoa được mất.

Lão phu nhân hỏi:

Tin tức này là Tần vương thế tử nói cho ngươi biết, ngươi cùng hắn?

- Gặp mặt hai lần, cũng nói vài ba câu, tôn nữ cũng từng đánh hắn...

Khương Lộ Dao càng nói thanh âm càng nhỏ, gương mặt càng hồng.

-....Sau đó liền quen biết.

Nhìn bộ dạng nàng lúc này đang xấu hổ đỏ mặt liền biết không chỉ quen biết, lão phu nhân cũng yên tâm, nếu cả hai hữu tình, tín nhiệm lẫn nhau.

Thì lúc Khương Lộ Dao đối mặt với Tần vương phi cũng không quá lao lực, Khương Lộ Dao thật sự là người thích hợp nhất trong Khương gia để chọn làm thế tử phi.

Lúc đầu những lời nam nhân nói còn có thể tin tưởng, sau đó...Hừ hừ, ngươi có tin ai cũng đừng tin hắn nói.

- Lại là ta sai?

Vĩnh Ninh Hầu cả giận nói:

Năm đó, nếu không phải ngươi...Ta như thế nào sẽ...

- Được rồi, ta không muốn nghe ngươi giải thích.

- Ta không phải giải thích!

Hai người dùng ánh mắt căm thù liếc xéo nhau, không khí bỗng nhiên ngưng trọng, Khương Lộ Dao nhẹ giọng nói:

Là phu thê nhất định phải phân rõ ai đúng ai sai sao? Cho dù có thể chứng minh đối phương sai rồi, thì tình cảm cũng sẽ bị thương tổn...Tôn nữ thấy tổ phụ tổ mẫu không hiểu ý đối phương, hiểu lầm rất sâu.

Ai hiểu lầm hắn, còn không chịu nhận sai lão tử kia...

- Ha hả, tổ phụ tổ mẫu rất ăn ý nha.

Sau khi Tần vương thế tử cưỡi ngựa rời đi, Tiêu Duệ Hoa giấu mình trong bóng tối ngước mắt nhìn Khương Lộ Dao một lúc lâu.

Nắm chặc lồng sắc chứa quắc quắc xoay người rời đi, dọc theo đường phố yên tĩnh, Tiêu Duệ Hoa chậm rãi thả chậm bước chân, luôn tự nhận biết rõ mình muốn cái gì nhất, vậy mà lúc này Tiêu Duệ Hoa lại mê mang.

Chờ đến lúc hắn bình tĩnh kiên định tín niệm, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng là bước chân của nữ tử, Tiêu Duệ Hoa kinh hỉ chờ đợi quay đầu lại, hy vọng là Khương Lộ Dao......

Hắn lại nhìn thấy một vị tiểu thư xa lạ:

Ngươi là?

- Tiêu Giải Nguyên, nhất định người nhận thức đường tỷ của ta, ta họ Khương, là Vĩnh Ninh hầu tứ tiểu thư.

Khương Lộ Kỳ vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhị phòng, biết có người tới tìm Khương Lộ Dao, nàng cũng lặng lẽ ra phủ, đương nhiên nhìn thấy Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao ôm hôn ở cùng một chổ...

Trong lòng Khương Lộ Kỳ cảm thấy hụt hẫng, có loại cảm giác vui sướng khi thoát khỏi tra nam, lại có một loại cảm giác khác thường là ghen ghét.

Không rõ bọn họ đang nói cái gì, Khương Lộ Kỳ không dám tiến lại quá gần, thị vệ của Tần vương thế tử cũng không phải ăn chay.

Sau đó nàng lại phát hiện ra Tiêu Duệ Hoa ẩn mình trong góc tối, cảm giác lần này có thể tranh thủ cơ hội, cho nên lặng lẽ đuổi theo Tiêu Giải Nguyên.

Khương tứ tiểu thư.

Tiêu Duệ Hoa mỉm cười cùng nàng chào hỏi, tuy mặt mang tươi cười, nhưng ý cười không đạt đáy mắt, đối với nàng rất xa cách,

Ngươi có việc gì?

- Ta biết Tiêu Giải Nguyên cần thứ gì nhất, chúng ta tìm nơi thanh tĩnh nói chuyện, được không?