Đăng vào: 12 tháng trước
Âu Dương Điệp cùng Vi Thừa An chào hỏi bắt chuyện, giới thiệu lẫn nhau với những người bên trong.
“Tiểu Điệp.” Một tiếng kêu quen thuộc khiến cô quay đầu qua thì thấy Mã Tiểu Dung đang kéo cánh tay Dương Nhất Minh đi vào đến.
Cô vừa nhìn thấy thì trời ạ, không thể nào, trang phục của cô và Tiểu Dung lại có thể giống nhau, may là đeo đồ trang sức không giống.
“Nhất Minh.” Vi Thừa An đi tới bắt chuyện với anh ta, nhìn các cô trêu ghẹo nói: “ Các cô bàn bạc trước với nhau à?”
“Chúng tôi tâm linh tương thông mà, có giống hoa tỷ muội không?” Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung phối hợp với nhau tạo dáng, giống nhau thì giống nhau chứ, tuy rằng ăn mặc đụng hàng thật xấu hổ, nhưng cũng may bọn họ là bạn bè.
“Haha, không sai.
Đúng là hai đóa hoa tỷ muội rực rỡ.” Vi Thừa An gật đầu cười nói, “Phải thừa nhận các cô đều rất đẹp.”
“Thừa An, Tiểu Điệp, đã lâu không gặp.” Lúc này Dương Nhất Minh mới lên tiếng, nhìn vào ánh mắt của cô với tình cảm khá phức tạp.
“Dương Nhất Minh, xin chào.” Âu Dương Điệp mỉm cười rất đứng đắn.
“Tiểu Điệp, chúng ta thật đúng là bạn bè, không cần hội ý cũng mặc giống như nhau.” Mã Tiểu Dung cười nói, “Chỉ là, như vậy cũng không phải tốt lắm.”
“Thật ra như vậy cũng tốt, dù sao cũng là công ty hai bên cùng nhau hợp tác, mọi người nhất định sẽ cho rằng hai chúng ta cố ý làm như vậy.” Âu Dương Điệp đang cười thì nhìn thấy Lâm Vi ở cửa ra vào với trang phục cực kỳ cao quý, kéo tay Tư Đồ Thác đi đến.
Sắc mặt cô phục hồi vẻ ảm đạm vốn có ngay lập tức.
“Tư Đồ chủ tịch, Lâm tiểu thư.” Dương Nhất Minh cùng Mã Tiểu Dung đi qua vừa bắt chuyện vừa giới thiệu: “Vị này chính là chuyên viên thiết kế của công ty chúng tôi, Mã Tiểu Dung tiểu thư.”
“Mã tiểu thư.” Tư Đồ Thác cùng Lâm Vi nhìn cô gật đầu.
“Thác, Lâm Vi, sao hai người giờ này mới đến?” Vi Thừa An đi tới cười nói, Âu Dương Điệp lấy tay khoác tay anh đứng ở một bên.
“Chủ tịch, Lâm tiểu thư.” Cô cũng nhẹ nhàng gật đầu.
“Dương tiểu thư, hôm nay cô thật xinh đẹp.” Lâm Vi dịu dàng ca ngợi.
Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô, thấy cô kéo cánh tay Vi Thừa An, trong lòng có chút khó chịu.
“Cảm ơn, Lâm tiểu thư mới thật là cao quý, trang nhã, cùng Chủ tịch đứng chung một chỗ thật làm cho mọi người hâm mộ.” Âu Dương Điệp cố ý nói cho anh nghe.
“Âu Dương tiểu thư, hiện tại cô cùng Thừa An đứng chung một chỗ mới thật là trai tài gái sắc.
Cô có suy nghĩ qua hay chưa? Thừa An thật sự là người tốt lắm?” Lâm Vi vừa cố tình vừa giả bộ cười đùa.
“Thật không?” Âu Dương Điệp nhìn Vi Thừa An ở bên cạnh cười quyến rũ nói: “Tôi sẽ xem xét.”
Trên mặt Vi Thừa An lập tức che kín một màu đen, nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt nói: “Tôi van cô, cô không nên kéo tôi vào.” Anh cũng không muốn Thác gây phiền phức cho mình.
“Thừa An, bắt đầu đi.” Tư Đồ Thác không muốn nghe thêm nữa, phân phó nói, sau đó đỡ lấy Lâm Vi: “Em có muốn qua bên kia nghỉ ngơi không?” Anh chính là không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ mình cùng Lâm Vi ở chung một chỗ.
“Thác, em không mệt đâu, không cần.” Lâm Vi sao lại không hiểu tâm tư của anh, mỉm cười cự tuyệt.
“Được rồi, vũ hội nên bắt đầu rồi.” Vi Thừa An nói xong lập tức vỗ vỗ tay nói.
Hội trường thoáng cái yên tĩnh lại.
Âu Dương Điệp khoác tay anh, Mã Tiểu Dung kéo Dương Nhất Minh đi tới trước khán đài.
“Mọi người đều biết, Cao Tường chúng ta và công ty Tề Đằng hợp tác hạng mục trang sức, ở tháng trước đạt được thành tích đáng nể.
Nhân dịp này, tôi muốn thay mặt công ty hai bên nói lời cảm ơn với các nhà thiết kế trang sức.
Không có các bạn sẽ không có công ty ngày hôm nay.
Đêm nay, tổ chức buổi vũ hội này, thay vì nói là chúc mừng công ty, thì nói đúng hơn là chúc mừng các bạn.
Bây giờ bắt đầu với hai cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi, họ sẽ biểu diễn một chút cho chúng ta bộ đồ trang sức châu báu cao quý, mỹ lệ của mình.” Vi Thừa An nói xong, hướng các cô ra hiệu một chút.
Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung sánh đôi đi lên, ở giữa thảm đỏ của tiệc rượu tao nhã đi qua một vòng.
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
“Được rôì, bây giờ mời mọi người cứ tự nhiên, thích chơi thì cứ chơi, thích ăn thì cứ ăn.” Vi Thừa An cười nói.
“Chờ một chút.” Trong đám người, Vương quản lý đột nhiên đứng ra.
“Vương quản lý, ông có việc gì xin mời nói.” Vi Thừa An sửng sốt, không biết ông ta muốn nói gì.
“Việc ấy, Tổng giám đốc, cũng không có gì, tôi nhận sự uỷ thác của Bộ Thiết kế , bọn họ muốn cậu và Âu Dương tiểu thư cùng nhau biểu diễn một tiết mục.” Vương quản lý có chút bối rối nói.
“Biểu diễn tiết mục?” Vi Thừa An quay đầu nhìn về phía Âu Dương Điệp.
Âu Dương Điệp tuy rằng cũng sửng sốt thế nhưng rất nhanh cô liền khẽ gật đầu.
Lúc này, sao cô có thể làm mọi người mất hứng được.
Thấy cô đồng ý, lúc này anh mới gật đầu: “Vậy để cho mọi người thoả mãn đi.” Lời nói vừa dứt lại một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Tư Đồ Thác ngồi một bên vẫn chưa suy nghĩ nhiều, đây chỉ là trò đùa do mọi người bày ra, nên anh im lặng, lịch sự.
Vi Thừa An cùng Âu Dương Điệp nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, giai điệu duyên dáng vang lên, lúc này anh mới dắt cô đi tới, nhìn cô thâm tình hát: “ Em lặng lẽ bịt kín đôi mắt anh…”
“Lặng lẽ bịt kín ánh mắt của anh…” Âu Dương Điệp lấy tay nhẹ nhàng che lại ánh mắt của anh, đem dáng vẻ tinh nghịch cùng thương tâm đều biểu hiện trên mặt.
“ Phải biết rằng cảm giác anh (em) đối với em (anh) không chỉ có trong ánh mắt anh (em).” Sau khi song ca xong, bọn họ thâm tình nhìn nhau, cứ như họ là hai người yêu nhau tha thiết.
Tất cả mọi người say sưa hứng thú nhìn bọn họ biểu diễn, chỉ có Tư Đồ Thác càng xem càng phiền muộn, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
“Tổng giám đốc, hôn cô ấy một cái.” Trong đám người phát ra một tiếng la to không biết của ai,mọi người lập tức đều hưởng ứng.
“Cái này.” Đến lượt Vi Thừa An cùng Âu Dương Điệp ngây ngẩn cả người,Yêu cầu này có hơi quá đáng không? Vẻ mặt Tư Đồ Thác càng âm trầm, mọi người có phải điên rồi hay không.
“Tổng giám đốc, đừng xấu hổ.
Toàn bộ mọi người trong công ty đều đã biết, tất cả mọi người đều chúc phúc cho hai người.” Mọi người nói, tin tưởng kiểu trò đùa thiện ý này anh sẽ không để bụng.
Tất cả mọi người đã biết? Chúc phúc bọn họ? Có ý gì? Tư Đồ Thác sửng sốt, ánh mắt bỗng chốc lạnh như tiền, kêu một người bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”