Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Áp nhìn kĩ vách đá một chút, nói: " Đây là điện đá của thủy tổ Cửu Vĩ Hồ thời Hồng Hoang, hiện tại đã biến thành Tế Tự điện của họ. Tế đài nằm ở trung gian điện đá, nhưng không rõ vị trí cụ thể."
Mộ Cửu cảm thấy kì quái: " Tại sao ngươi lại đọc hiểu được những thứ này?"
" Bởi vì ta thông minh." Lục Áp liếc nàng, đi về phía trước.
Mộ Cửu ngây người một lúc, lại đuổi theo: " Không phải ngươi vẫn còn tức giận với ta đấy chứ?"
" Không."
" Vậy tại sao ngươi không đợi ta?"
" Ngươi không phải là gì của ta, cũng không phải không có chân, tại sao ta phải đợi ngươi?"
Lục Áp cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Cửu dừng bước.
Nói cũng đúng, hai người họ chỉ là đang cùng nhau phá án mà thôi, hắn không có nghĩa vụ đợi nàng. Nhưng, tại sao nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng? Bình thường, hắn không phải là người thích nói những câu như vậy.
Lục Áp đi mấy bước, không nghe thấy tiếng bước chân của nàng liền quay lại, nhìn thấy nàng đang đứng đực tại chỗ, cuối cùng đành nói: " Còn không mau tới đây?"
" A!" Mộ Cửu lập tức nhảy dựng lên, hùng hục xông đến.
Thượng Quan Duẩn đi phía sau nhìn hai người họ, quả thực không biết nói gì, tốt xấu gì hắn cũng là đến giúp đỡ, tại sao lại coi hắn như không khí vậy?
Mộ Cửu đương nhiên không biết Thượng Quan Duẩn đi phía sau cơ hồ muốn đem lưng của hai người họ trừng thủng. Nàng chỉ đang nghĩ, nơi này chỉ có duy nhất một con đường đi thẳng vào phía trong, hai bên vách khắc rất nhiều văn tự kì lạ, thế nhưng cũng không tiết lộ vị trí cụ thể của tế đài, cứ đi xuống như thế, tính qua thì phải có đến hơn một trăm điện đá lớn nhỏ, hơn nữa đều có cửa đá đóng kín, làm sao có thể tìm được?
" Tìm như vậy không phải là cách." Lục Áp ngừng lại tại một nơi có mười vòng tròn lớn trước điện, sau đó nhảy lên đỉnh điện, quan sát xung quanh, cúi người nhìn Mộ Cửu, " Xích Diễm đan đâu?"
Mộ Cửu vội vàng móc Xích Diễm đan từ trong người ra để đưa cho hắn.
Từ khi hắn nói viên đan châu không phải vật tầm thường, nàng vẫn luôn mang nó bên mình.
Lục Áp đặt Xích Diễm đan lên tay, vận lên linh lực, chỉ thấy viên đan châu liền dần dần tỏa ra hồng quang như một tòa sen đang nở, đầu tiên là một tầng hồng nhạt, sau đó màu sắc càng ngày càng đậm hơn, không bao lâu liền chiếu sáng đến nửa dặm. Kích thước của nó từ từ tăng lên, càng ngày càng giống một quả dưa hấu, mang theo hồng quang bay giữa không trung, bên trong còn mơ hồ phát ra âm thanh khe khẽ.
Mộ Cửu bị linh lực cường đại này dọa cho choáng váng, Thượng Quan Duẩn ổn ào vào lúc này cũng yên tĩnh lại.
Hồng quang phát tán trong chốc lát, lúc này, từ một tòa điện đá hình thù kì quái cách họ khoảng ba, năm dặm bỗng phát ra lam quang u ám, nhanh như chớp tập kích hồng quang, hai luồng sáng chạm nhau, âm thanh linh lực vật lộn trong không trung vang lên không dứt, nhưng sau đó, tất cả mọi thứ đều đột nhiên dừng lại.
Khi Mộ Cửu cho rằng hai luồng sáng này phải đến mức kẻ sống người chết mới ngừng, Lục Áp đột nhiên thu hồi linh lực, Xích Diễm Đan cũng trong nháy mắt hóa về kích cỡ hạt sen, hồng quang biến mất. Mà luồng lam quang kia cũng vô cùng chính xác, ngay khi hồng quang thu lại, nó cũng rút về, ẩn vào tòa điện đá, yên ắng trở lại.
" Muốn bảo quản linh thể tiểu hồ ly không tổn hại thì nhất định phải đặt ở nơi cực âm hàn, nhất định phải có nước. Vừa rồi chính là Thủy Linh, Xích Diếm Đan mang hỏa khí, thủy hỏa tương khắc, Hỏa Linh vừa xuất hiện, đương nhiên Thủy Linh cũng sẽ hiện ra. Vì thế, Thủy Linh xuất hiện ở nơi này, nhất đinh đây chính là chỗ trông giữ thi thể tiểu hồ ly."
Lục Áp trả Xích Diễm Đan cho Mộ Cửu, giải thích.
Mộ Cửu cho rằng Xích Diễm Đan này chỉ có tác dụng làm ấm người, không ngờ còn có thể dụ dỗ Thủy Linh, lập tức càng quý trọng nó hơn.
Thượng Quan Duẩn sốt sắng nhìn xung quanh: " Ngươi tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ bị phát hiện?"
Cửu Vĩ Hồ nổi danh là nhạy bén.
Lục Áp liếc hắn một cái, đi về phía Thủy Linh vừa xuất hiện: " Vạn nhất bị phát hiện, ta khai ra là ngươi làm không phải là xong sao?"
Lục Áp cũng thật không có cách nào để khách khí với tiểu tử này, nếu ngày đó hắn không chạy đến ngang ngược ở Chu Tước quán , liệu sự tình có thể đi đến tình trạng này hay không? Hắn suýt nữa phải liều lĩnh tiết lộ hành tung tại Thiên Đình, còn phải chạy đến Thanh Khâu nhìn mặt đám hồ ly, tuy hắn không để những người này trong mắt, nhưng thù này thế nào cũng phải tính lên đầu Thượng Quan Duẩn.
Mộ Cửu không muốn càng rắc rối thêm, quay đầu lại bắt chuyện với Thượng Quan Duẩn: " Còn không mau tới đây?"
Lục Áp như mọc mắt sau lưng, trở tay mò nàng lại: " Đi trước đi."
Thượng Quan Duẩn thấy hai người họ dính chặt lấy nhau liền tức giận, hận không thể chạy đến trước mặt Hồ Vương tố cáo! Nhưng suy nghĩ lại, tố cáo xong thì giải thích chuyện hắn xuất hiện ở đây như thế nào, mà hắn cũng không có ý định bỏ đi. Vì thế, hắn trừng mắt nhìn bóng lưng của họ, nhấc móng vuốt vỗ vào tường đá một cái, miễn cưỡng nhịn cơn giận này xuống, theo sau.
Có điều Mộ Cửu cũng hiếu kì, Lục Áp tại sao không lo lắng bị người ta phát hiện: " Thượng Quan Duẩn nói khá có lý."
Lục Áp chắp tay sau lưng, đi chầm chậm: " Yên tâm, nơi đây ngoại trừ Thần Thú thì không có người. Thần thú chỉ thức tỉnh khi xông cung, chút động tĩnh vừa rồi chỉ giống như sét đánh mà thôi, không kinh động được đến ai."
Mộ Cửu liền tỉnh ngộ.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đến điện đá nơi Thủy Linh xuất hiện, nhưng bốn phía nào có vết nước? Cửa điện là một khối đá lớn, chỉ cao khoảng ba, năm trượng, rộng khoảng sáu, bảy trượng, vách đá tuy nhìn thô ráp nhưng toàn thể lại hết sức bằng phẳng, nối liền thành một thể với đỉnh núi cao chót vót nhìn không thấy đỉnh. Không nói đến nước, ngay cả sương mù cũng không có.
Lục Áp nhẹ nhàng cắn ngón tay, nhỏ mấy giọt máu vào vách đá, đọc tiên quyết, vách đá liền ầm ầm đổ xuống, thậm chí ngay cả bụi cũng không có, lộ ra một ngọc môn đóng chặt rộng chừng một trượng... Con bà nó, lại là ảo thuật, thiếu chút nữa khiến người ta tưởng thật!
Mộ Cửu thầm rủa trong lòng, cất bước dài, đến gần nhìn kĩ.
Ngọc môn này sớm đã không còn bóng bẩy, màu sắc mơ hồ cùng lớp bụi bặm tích phía trên có thể cho thấy nơi này đã nhiều năm không có người tới.
Hai cánh cửa lớn chia làm 36 ô, mỗi ô khắc hình một con yêu thú, nhìn qua giống hổ, báo, rắn, heo, nhưng đa số đều đã bị che đi diện mạo thật, giống loài thật có thể là những loài mà ngay Mộ Cửu cũng chưa từng gặp.
Thanh kéo cửa phải to bằng cánh tay trẻ em.
Mộ Cửu chỉ vào nó: " Cái cửa này nhiều bụi như vậy, hẳn là nhiều năm chưa hề nhúc nhích, tiểu hồ ly có thể bị giấu bên trong không?"
" Người ta nói thỏ khôn có ba hang, hồ ly so với thỏ không biết gian xảo hơn bao nhiêu lần, làm sao có thể chỉ có một đường vào?" Lục Áp vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một tờ phù, kề sát vào cánh cửa, cánh cửa liền cọt kẹt tự mở ra.
Ván cửa phải dày đến một thước, vậy mà không có yêu thú nào xuất hiện!
Lục Áp thu phù lại, dặn dò: " Cửa càng bình thường, bên trong càng hung hiểm, phải hành động đặc biệt cẩn thận."
Nói xong, hắn đi đầu bước vào môn hạm.