Đăng vào: 12 tháng trước
"Hừ, cả ngày chỉ biết sống phóng túng, còn chưa chịu sửa đổi?"
Hạ Tử Ngang đặt mạnh đũa xuống bàn, hiển nhiên ông cực kỳ bất mãn với Hạ Minh Duệ. Những người khác toàn bộ thu hồi ánh mắt, mỗi người tự ăn cơm của chính mình, lại hoàn toàn không cảm nhận được chút mùi vị.
Hạ Tử Ngang hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ một cái, trong lòng âm thầm thở dài. Hạ Minh Duệ nếu bằng một nửa Hạ Minh Tứ thì tốt rồi, ông cũng không đến mức giống như bây giờ.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nghĩ đến Hạ Minh Tứ, trong lòng Hạ Tử Ngang liền đau xót, ông có lỗi với vợ ông.
Vì thế ánh mắt nhìn Hạ Minh Duệ càng thêm phức tạp, mặc kệ như thế nào, Hạ Minh Duệ vẫn là con ông, là đứa con trai của ông và người vợ ông yêu thương nhất sinh ra.
Sau khi Hạ Tử Ngang bỏ đi, Hạ Minh Duệ cũng lôi kéo Lâm Thiển Y đã cơm nước xong trở về phòng.
Ôn Hinh căn bản là chưa đụng đũa vào món gì, nghĩ đến Lâm Thiển Y đang chiếm lấy anh Duệ của cô, cô liền bực mình, làm gì còn có tâm tình mà ăn cơm chứ?
Sau bữa cơm chiều, phòng làm việc của Hạ Trí Vũ.
"Con trai, chuyện này con thấy thế nào? Con cảm thấy lời nói của tên nhóc Hạ Minh Duệ kia có thật không?"
Ngón trỏ thon dài của Hạ Trí Vũ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
"Để đề phòng vẫn phải phòng bị nó một chút thì tốt hơn. Tại thời điểm quan trọng này chúng ta tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc, để cho tên nhóc kia được lợi!"
"Dạ, mẹ nói rất đúng. Nhưng mà chúng ta nên làm thế nào?"
Hạ Trí Vũ nhăn mày, vẻ mặt thâm trầm.
Ôn Uyển Thiến xoa xoa ấn đường. "Con nhóc Ôn Hinh kia không phải thích thằng Hạ Minh Duệ sao? Không bằng liền nghĩ biện pháp đuổi người đàn bà Lâm Thiển Y kia đi, để cho Ôn Hinh kiểm soát Hạ Minh Duệ!"
"Mẹ xác định Ôn Hinh có thể làm được ư?"
Hạ Trí Vũ không cho là đúng, cô nhóc Ôn Hinh kia nhìn thế nào cũng thấy yếu đuối nhu nhược, thật sự có thể quản được Hạ Minh Duệ ư?
Giữa trán Ôn Uyển Thiến chợt loé lên âm độc.
"Không được cũng phải được. Chẳng thế thì nó phải chắp tay nhường Hạ Minh Duệ cho người ta ư? Mẹ thấy con nhóc đó cũng không cam tâm đâu."
"Được rồi, có điều mẹ, con nghĩ chúng ta nên tiến hành hôn sự với Hoa Tiểu Mạn trước, để cho nhà họ Hoa sớm an tâm hỗ trợ chúng ta. Gần đây tình hình công ty không phải mẹ không biết, tập đoàn Hạ thị của chúng ta bị chèn ép hết sức thê thảm, mấy ngày hôm trước một hạng mục khác đã bị tập đoàn Tịch thị cướp mất rồi!"
Nói đến đây, khuôn mặt Hạ Trí Vũ trở nên âm trầm.
Cho tới bây giờ đều là Hạ Trí Vũ anh chiếm đoạt của người khác, cướp mất việc kinh doanh của người khác, khi nào thì đến phiên người khác giẫm lên đầu anh chứ?
"Ừ, cũng được, mẹ đã xem thử, cuối tuần này là ngày tốt, không bằng cứ thế đi. Chuyện này cứ để mẹ, mẹ sẽ thương lượng với nhà họ Hoa."
"Được mẹ, nếu không còn gì nữa thì nghỉ sớm một chút, đừng quá lao tâm!”
Hạ Trí Vũ ấn ấn huyệt thái dương, nhìn mẹ mình với vẻ mặt ôn nhu.
"Ừ, mẹ biết, con cũng ngủ sớm chút!"
"Dạ!"
Ôn Uyển Thiến đi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Trí Vũ, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
Có một số việc chỉ thích hợp giấu ở trong lòng, thối nát ở trong bụng.
Ngày hôm sau, Lâm Thiển Y đã tỉnh dậy từ sớm. Nằm viện lâu như vậy, thân thể cô đều muốn rỉ sét. Ý của Hạ Minh Duệ là muốn cô nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, nhưng mà Lâm Thiển Y lại kiên quyết không đồng ý.
Cho nên sáng sớm cô liền lái chiếc xe thể thao màu đỏ Hạ Minh Duệ cho cô đi làm, để lại Hạ Minh Duệ ở sau lưng khuôn mặt tuấn tú đen thui.
Hiện giờ Lâm Thiển Y là thư ký của Hạ Trí Vũ, cho nên cô trực tiếp tới văn phòng Hạ Trí Vũ báo danh, nói ra cũng thật là xấu hổ vô cùng.
Từ khi cô bị điều tới làm thư ký cho Hạ Trí Vũ, hình như chỉ đến làm có 1 ngày, sau đó sự tình các loại không ngừng xảy ra.
Không thể không nói, Hạ Trí Vũ là một người đàn ông có sức quyến rũ cực kỳ, không chỉ là vậy, người đàn ông này trong khi làm việc cực kỳ nghiêm túc, rất khác so với Hạ Minh Duệ lười nhác. Quanh thân Hạ Trí Vũ toả ra một loại năng lượng tích cực đi về phía trước khiến cho người ta không tự chủ được phát ra sự kính nể từ nội tâm.
Khi thấy Lâm Thiển Y đi làm, Hạ Trí Vũ cực kỳ kinh ngạc.
"Duệ sao lại để cô đi làm thế hả?"
Hạ Trí Vũ nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn cô cười một cái. Lâm Thiển Y nhất thời cười cười xấu hổ.
Cô cùng Hạ Minh Duệ thật sự không có ngọt ngào như người khác vẫn tưởng, theo cô thì những chuyện đó toàn bộ đều là diễn cho người ta xem mà thôi. Nhưng mà loại chuyện này cô cũng chỉ có thể một người yên lặng nuốt vào bụng, mà không cách nào nói rõ với người khác.
Trong mấy ngày cô sinh bệnh, Tề Diệu đã nhiều lần gọi điện thoại, đều bị cô lấy lý do qua loa cho có lệ. Cô biết Tề Diệu không hề tin nhưng mà cũng hết cách, cô không muốn Tề Diệu trông thấy bộ dáng tiều tuỵ của cô.
"Pha cho tôi một ly cà phê!"
Ngay tại lúc Lâm Thiển Y đang chìm sâu trong suy nghĩ, tiếng nói nhàn nhạt trầm ổn của Hạ Trí Vũ cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Lâm Thiển Y sửng sốt, vội hoàn hồn, lễ phép nói một tiếng.
"Được!"
Lúc Lâm Thiển Y đem ly cà phê pha xong đưa tới trên bàn Hạ Trí Vũ, tay bưng ly cà phê của cô liền bị Hạ Trí Vũ nắm chặt.
Lâm Thiển Y sửng sốt, muốn đưa tay rút về nhưng mà cô ra sức giật giật, tay vẫn không thoát khỏi tay Hạ Trí Vũ.
Trong lòng Lâm Thiển Y có chút hoảng, cô thăm dò ngẩng đầu nhìn Hạ Trí Vũ, lại phát hiện con ngươi đen kịt của anh đang sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
"Tổng giám đốc?"
Lúc này Hạ Trí Vũ đã đứng lên, vòng qua bàn đi tới bên cạnh cô, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, thích thú nhìn cô.
Lâm Thiển Y chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt làm cho người ta có cảm giác áp bức cực lớn, ở trước mặt anh khiến người ta không thể che giấu cảm xúc của mình.
Ngay sau đó Lâm Thiển Y lại cảm thấy trên lưng căng thẳng, thì ra Hạ Trí Vũ đã gắt gao ôm hông cô.
"Lâm Thiển Y, rời khỏi Hạ Minh Duệ, làm tình nhân của tôi đi!"
Giọng nói trầm thấp áp lực của Hạ Trí Vũ vang vọng bên tai cô, Lâm Thiển Y không tự chủ được lui về sau, lực đạo trên lưng theo đó lại tăng lên.
Lâm Thiển Y lúc này hoàn toàn không hiểu, làm tình nhân của anh ư? Anh không phải là anh trai Hạ Minh Duệ sao? Như thế nào còn có thể tranh giành người phụ nữ của em mình? Hiện giờ trên danh nghĩa cô đang là vị hôn thê của Hạ Minh Duệ nha.
Không để Lâm Thiển Y tiếp tục suy nghĩ, hơi thở ái muội của Hạ Trí Vũ một lần nữa phà bên tai cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận.
"Làm tình nhân của tôi! Em yên tâm tôi sẽ đối xử với em còn tốt hơn so với nó!"
Lúc này Lâm Thiển Y cố hết sức mình, cô liều mạng giãy giụa trốn thoát Hạ Trí Vũ, cả người lui về sau, mãi đến khi sau lưng đụng phải cánh cửa phòng.
"Hạ Trí Vũ, anh điên rồi. Anh có biết anh đang nói cái gì không hả? Anh đã đính hôn, lại sắp kết hôn, làm sao có thể nói những lời này với vị hôn thê của em trai mình chứ?"
Lâm Thiển Y đề phòng nhìn chằm chằm Hạ Trí Vũ, cực kỳ sợ hãi anh một lần nữa tiến đến. Thật sự là giờ phút này toàn thân Hạ Trí Vũ đều tản ra sự sắc bén, ánh mắt anh giống như con báo đang săn mồi, mà cô lại chính là con mồi đang đợi làm thịt kia, loại cảm giác này tuyệt đối không tốt chút nào.
"Vị hôn thê? Cô cho là nó thật sự sẽ lấy cô sao? Chẳng lẽ cô không nhìn ra người mà nó thực sự để ý là Ôn Hinh?"
Hạ Trí Vũ cười lạnh một tiếng, lại không biết lời của anh vừa vặn nói trúng chỗ đau của Lâm Thiển Y.
Cô biết, vẫn luôn biết, cũng bởi vì biết chính mình cái gì cũng không phải, cho nên nếu muốn toàn thân mà lui liền phải tránh xảy ra bất kỳ quan hệ gì với người khác trong lúc đó, nhưng mà sự việc lại không phát triển theo hướng mà cô mong muốn.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô phải làm như thế nào?