Chương 173: Cô đi nơi nào?

Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Ba mặc kệ con với người phụ nữ kia có quan hệ gì, nhưng ba tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có người khi dễ Ôn Hinh. Loại phụ nữ này không xứng bước vào cửa nhà họ Hạ, cho dù muốn cưới, cũng phải cưới một người như Ôn Hinh vậy."

"Chú!"

Nghe được Hạ Tử Ngang nói như vậy, một đôi bàn tay chờ mong cùng bất an của Ôn Hinh khuấy động dưới chiếc chăn mềm của bệnh viện, đôi má đỏ bừng một mảnh. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc Hạ Minh Duệ một cái.

Nhưng mà khuôn mặt Hạ Minh Duệ cương cứng, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng không cho người tiếp cận.

Ôn Hinh không khỏi sợ hãi hỏi.

"Anh Duệ, là Ôn Hinh chọc anh không vui sao? Nếu là như vậy, để Ôn Hinh giải thích cho anh!"

"Không phải lỗi của em, Ôn Hinh. Anh sẽ để cho cô ấy trả cho em một cái công đạo, anh sẽ dẫn cô ấy tới trước mặt em tuỳ em xử trí!"

Tầm mắt lạnh băng mang theo chút suy nghĩ của Hạ Minh Duệ khiến Ôn Hinh nhìn mà có chút không rõ.

"Không cần, anh Duệ! Tiểu Thiển cô ấy cũng không phải cố ý, hơn nữa em cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, chuyện này tới đây xem như kết thúc!"

Ôn Hinh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận nhìn Hạ Minh Duệ, đôi mắt phượng hẹp dài quá mức thâm thuý cho nên cô căn bản không nhìn thấu, càng không biết giờ phút này trong lòng Hạ Minh Duệ đang nghĩ gì. Anh là vì lo lắng cho Lâm Thiển Y sao?

Vì cái gì cô lại cảm thấy anh không vui?

Có phải cô làm sai chỗ nào rồi không? Trong lòng nghĩ như vậy, Ôn Hinh lại càng ảo não. Tất cả đều là lỗi của Lâm Thiển Y, anh Duệ là của cô, đều vì sự xuất hiện của Lâm Thiển Y, anh Duệ mới có thể bị cô ta đoạt mất.

"Không được, nếu cô ấy đã làm sai chuyện thì nên chịu sự trừng phạt. Em không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!"

Ánh mắt trấn an của Hạ Minh Duệ khiến cho Ôn Hinh có chút an tâm, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng.

"Anh Duệ, thật sự không cần đâu. Em không sao, anh không cần làm khó Tiểu Thiển!"

"Đứa ngốc, nói cái gì vậy. Nếu người phụ nữ kia có thể có nửa phần lương thiện của con thì con cũng sẽ không nằm trong bệnh viện rồi!"

Ôn Uyển Thiến oán trách liếc nhìn Ôn Hinh một cái, trong mắt tràn đầy không đồng ý.

"Cô..."

Ôn Hinh gọi Ôn Uyển Thiến một tiếng, ý tứ làm nũng trong đó hết sức rõ ràng.

"Anh Duệ, anh đi đâu vậy?"

Nhìn bóng dáng cao ngất của Hạ Minh Duệ từ trong phòng bệnh đi ra, Ôn Hinh có chút nóng nảy. Anh muốn đi tìm Lâm Thiển Y sao? Bỏ lại cô còn đang nằm viện ư?

Hạ Minh Duệ dừng bước, không có quay đầu lại mà ôn hoà nói.

"Ngoan, em trước cứ nằm trong này, anh ra ngoài một chuyến, sẽ quay về ngay!"

"Anh Duệ, em thật sự không có vấn đề gì, anh không cần đi tìm Tiểu Thiển gây phiền toái. Cô ấy thật sự không phải cố ý, là bản thân em không cẩn thận..."

Lời tiếp theo của Ôn Hinh căn bản Hạ Minh Duệ không có nghe đến, mà chậm rãi đi ra ngoài. Sắc mặt của anh không tốt, nếu Ôn Hinh thật sự do Lâm Thiển Y đẩy xuống lầu, như vậy anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

Hạ Minh Duệ nguyên là gọi điện cho Lâm Thiển Y nhưng lại không ai bắt máy. Lúc này sắc mặt Hạ Minh Duệ tương đối âm trầm, có thể so với trời u ám, có khả năng có sấm sét.

Sau đó anh lại gọi thêm mấy lần nhưng vẫn không ai nghe máy.

Tức giận, Hạ Minh Duệ lái xe trở về biệt thự nhà họ Hạ, lúc này đã là đêm khuya, đoán chừng Lâm Thiển Y đang ở nhà đi?

Anh vốn tưởng có thể do Lâm thiển Y ngủ thiếp đi nên không nghe điện thoại anh gọi, dù sao anh đem cô lăn qua lộn lại tới trễ như thế cơ mà.

Nhưng khi anh trở lại phòng ngủ chính mình, nhìn đến giường lớn hỗn độn trống không, trong mắt anh cơ hồ đã phun ra lửa. Người phụ nữ chết tiệt, hơn nửa đêm lại đi đâu rồi hả?

Hạ Minh Duệ tìm bên trong phòng làm việc một lần, không thấy người.

Sau đó anh nhìn thấy đôi dép lê của Lâm Thiển Y trên sàn, còn có quần áo bị rách của cô, giống y như lúc anh rời đi vậy, căn bản là không hề thay đổi, tuy nhiên khăn trải giường lại không thấy.

Hạ Minh Duệ lại đi tìm thêm một vòng, mới phát hiện cửa phòng tắm đang mở, anh liền bước vào.

Trên mặt đất có một tấm chăn mỏng ẩm ướt, không ra hình dạng gì, Hạ Minh Duệ hoài nghi đi tới nhặt chăn lên.

Đột nhiên ánh mắt của anh ngưng lại, trên mặt đất hình như có một chỗ màu đỏ sậm. Anh lấy tay quệt lên, đặt ở mũi ngửi ngửi, đây là mùi máu?

Là máu của ai? Ôn Hinh nói là Lâm Thiển Y đẩy cô xuống lầu, như vậy nói cách khác Ôn Hinh đã tới nơi này ư? Vậy đây là máu của Ôn Hinh? Giữa bọn họ tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Đánh nhau rồi hả?

Hạ Minh Duệ nhíu mày, đem chăn mỏng trực tiếp ném vào trong thùng rác. Lâm Thiển Y đi đâu rồi chứ? Anh phát hiện quần áo của Lâm Thiển Y cơ bản là không thiếu bộ nào, trong phòng chỉ mất đi mỗi tấm khăn trải giường.

Sắc mặt Hạ Minh Duệ càng ngày càng âm trầm, chẳng lẽ người phụ nữ này bọc khăn trải giường rồi đi ra ngoài ư?

Trên giường hỗn độn, điện thoại của Lâm Thiển Y rõ ràng an tĩnh nằm ở nơi đó, túi xách gì gì đó của cô đều ở đây, giày cao gót cũng vậy, toàn bộ đều không mất đi, như vậy người phụ nữ này tan biến vào không khí ư?

Cũng không biết Hạ Minh Duệ nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi vô cùng đáng sợ. Anh không khỏi ba bước thành hai bước đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, không thấy có dấu vết nhảy lầu! Trái tim vẫn thấp thỏm mới hơi chút thả lỏng.

Buổi tối khuya cô có thể đi đâu chứ? Không mang giày cũng không mặc quần áo, chỉ quấn cái khăn trải giường, chuyện này không giống chuyện mà Lâm Thiển Y sẽ làm.

Hạ Minh Duệ cẩn thận suy nghĩ, thời điểm Ôn Hinh đi bệnh viện chỉ có anh hai của anh không đi...

Hạ Minh Duệ bình tĩnh đi tới trước cửa phòng làm việc Hạ Trí Vũ, anh gõ cửa, bên trong không tiếng động. Hạ Minh Duệ mím môi, nếu mà anh hai có trong đó nhất định sẽ lên tiếng, vì thế anh lại đến phòng ngủ Hạ Trí Vũ, cũng không ai ở đây.

Hạ Minh Duệ nhíu mày, sắc mặt đen thui, đôi tròng mắt đen thâm thuý phát ra tia nhìn sắc lạnh.

Anh lấy điện thoại gọi cho Hạ Trí Vũ.

"Alo!"

Bên kia đầu dây, giọng nói Hạ Trí Vũ nghe cực kỳ mệt mỏi.

"Anh ở đâu?"

Giọng nói Hạ Minh Duệ lạnh buốt, giống như gió tây bắc thổi vù vù trong ngày đông, rét thấu xương.

"Bệnh viện!"

Hạ Trí Vũ ngáp một cái, nhìn thoáng qua Lâm Thiển Y trên giường, ánh mắt chợt loé.

"Ở chỗ Ôn Hinh sao? Lúc đi tôi không gặp anh!"

"À, không phải, anh ở cùng một chỗ với Lâm Thiển Y!"

"Cái gì?"

Nghe được ba chữ Lâm Thiển Y, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ trở nên khẩn trương. Anh hơi hơi nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, giọng nói càng thêm sắc bén như dao.

"Hai người ở bệnh viện làm gì?"

"À, Lâm Thiển Y nằm viện, em mau đến xem đi. Anh mệt đến không chịu nổi, mấy ngày nay thường xuyên tăng ca làm việc, phải về ngủ bù!"

Giọng nói Hạ Trí Vũ nghe qua trầm thấp khàn khàn mỏi mệt, anh đọc số phòng bệnh cho Hạ Minh Duệ xong thì cúp máy.

Thật sự là gần đây việc công ty nhiều quá, anh mệt chết đi được. Có điều Hạ Minh Duệ có vẻ cực kỳ để ý Lâm Thiển Y thì phải?

Nó trước kia không phải cực kỳ chán ghét phụ nữ sao, duy nhất để ý chỉ có một người đó là Ôn Hinh. Ba năm không gặp, Hạ Minh Duệ trái lại thay đổi không ít, ừm, anh có nên thử đoạt lấy Lâm Thiển Y để giúp tạo một cơ hội cho nó và Ôn Hinh không đây?