Đăng vào: 12 tháng trước
Người phụ trách trên đảo nhỏ này là Phong Hành. Năm nay anh hai mươi tám tuổi, cũng là Tổng Giám Đốc ở ngoài mặt của "Tập Đoàn Quốc Tế Kinh Vũ" của Nam Bá Đông.
Dưới anh còn có bốn người trở thủ đắc lực, chia ra là---Nam Vân, Nam Lôi, Nam Vũ, và Nam Minh .
Bốn người được chia ra quản lý những mảng khác nhau của tập đoàn. Nam Vân phụ trách ngành điện tử, và hàng không. Nam Lôi phụ trách ngành địa ốc, và thời trang. Nam Vũ phụ trách ngành bảo vệ và an ninh. Nam Minh phụ trách ngành ngân hàng, chứng khoáng và tài chính.
Bốn người bọn họ sẽ báo cáo những ngành mà họ phụ trách với Phong Hành, còn anh lại báo cáo tất cả lại cho Nam Bá Đông, và cũng quản lý công việc ngoại giao của công ty.
Nam Bá Đông nắm trong tay sự điều khiển phương hướng phát triển và giám sát tập đoàn, là ông chủ ẩn ở phía sau bức màn.
Ban đầu, Nam Bá Đông muốn lợi dụng Mạc Yên để kiếm chút hảo cảm từ chủ nhân của nhà họ Nam. Tuy nói là lúc đó cũng thật sự lớn mạnh rồi, nhưng dự vào sự thông minh và kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh ở Tam Giác Vàng của anh, cũng lợi dụng ma tuý buôn bán không ít tiền, lại còn kiếm được nhiều tiền để đầu tư. Dựa vào ánh mắt đặc biệt và thủ đoạn tàn nhẫn, rất nhanh liền hạ cả một bầu trời.
Nhưng quy mô của anh so ra vẫn thua kém gia tộc Nam thị có trăm năm. Có thể mua được một hòn đảo nhỏ, cũng có thể làm cho hòn đảo đó biến mất ở trên bản đồ, điều này cũng chỉ có thể xem như có chút năng lực.
Nhưng đối với anh mà nói, nhìn xa vẫn không đủ.
Nam Bá Đông muốn ngôi vị chủ nhân của Nam thị, chẳng qua chỉ muốn tẩy đi sự sỉ nhục lúc còn trẻ. Cũng muốn vì mẹ mình đòi lại một cái công đạo từ chủ nhân của Nam thị.
Sau khi anh phát hiện địa vị của Mạc Yên ở trong lòng của mình, Nam Bá Đông liền dễ đang quyết đoán bỏ đi ý niệm lợi dụng Mạc Yên.
Nếu như vẫn còn là một người đàn ông, thì anh không thể lợi dụng người phụ nữ của mình để trao đổi lợi ích được. Anh phải dựa vào chính đầu óc và thủ đoạn của chính mình, giành được sự tôn trọng và kính nể. Có như vậy Mạc Yên mới có thể công nhận anh .
Tất nhiên, Nam Bá Đông cũng không phải là người thiện lương. Lúc cần thiết, anh cũng không ngại lợi dụng người khác để đạt được mục đích.
Ngày đó, lúc Mạc Yên tìm Nam Bá Đông để đàm phán, Nam Bá Đông đã từng suy nghĩ một chút. Có lẽ anh nên lựa chọn thẳng thắng với Mạc Yên, phơi bày tất cả về mình trần trụi như hàng vỉa hè ở trước mặt cô.
Tuy anh đối với Mạc Yên rung động, nhưng lại không thể xác định cô có rung động với anh hay không, nên Nam Bá Đông tuyệt đối sẽ không động vào cô.
Mà Mạc Yên thì căn bản cũng không quan tâm đến chuyện của anh, cô chỉ muốn rời khỏi đi nơi đã làm cô đau lòng, làm cho người vẫn chưa từ bỏ ý định với cô không tìm được cô, và đi tới nơi khác bắt đầu lại cuộc sống của cô.
Nhưng cô vẫn rất thật tâm biết ơn Nam Bá Đông, đặc biệt khi Nam Bá Đông cho cô một cơ hội, để cho cô có thể lựa chọn ra đi hoặc ở lại. Lần đầu tiên cô có vài phần kính trọng đối với Nam Bá Đông.
Mạc Yên không có lựa chọn ra đi, mà cũng không có lựa chọn ở lại, mà lại lựa chọn tách ra một khoảng thời gian ngắn với anh.
Cô nói, cô có thể dựa theo lời giao ước đã đánh cược với anh mà ở lại bên cạnh anh, nhưng cô cần có thời gian quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa, cô sẽ không lấy thân phận là người anh độc chiếm, mà...lấy thân phận là người phụ tá tư nhân của Nam Tinh mà sống.
Cô thích Nam Tinh. Nam Tinh có thể bù đắp cho đứa con mà cô đã đau đớn mất đi.
Nam Bá Đông đồng ý thỉnh cầu của cô, đồng ý để cho cô và Nam Tinh cùng nhau tiếp nhận huấn luyện, để cho cô và Nam Tinh cùng nhau phát triển. Vạn nhất sau này có xảy ra chuyện gì, chí ít có cô ở cùng Nam Tinh, anh cũng yên tâm hơn.
Anh đối với cô tín nhiệm không có lý do.
Khi anh giao Nam Tinh cho cô, anh đã xem Mạc Yên như người thân nhất.
Nam Bá Đông còn cùng Mạc Yên nói rõ điểm này, anh có thể không đụng tới cô, nhưng anh yêu cô, và Nam Tinh cũng rất yêu cô, và muốn cô ở lại bên cạnh họ. Có một biện pháp tốt nhất để đối mặt với người ngoài, đó chính là trở thành vợ chồng .
Khi Mạc Yên nghe thấy thì liền đổi sắc mặt.
Nam Bá Đông lại cười bồi thêm một câu, "Dĩ nhiên, chỉ là khế ước vợ chồng."
Nam Bá Đông tưởng rằng yêu cầu này của anh Mạc Yên sẽ không đồng ý, lại không nghĩ tới Mạc Yên chẳng qua chỉ trầm ngâm một hồi, liền sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của anh.
Chỉ bất quá, cô muốn có ba điều quy ước với anh.
Thứ nhất, hai bên không có sự đồng ý của nhau thì không cần phải thực hiện cuộc sống vợ chồng.
Thứ hai, hai bên nam nữ không được quấy nhiễu đời sống tình cảm của đối phương.
Thứ ba, bất kì bên nào muốn giải trừ khế ước, nhất định phải đáp ứng vô điều kiện. Bất kể bên nào nói ra lời giải ước trước, bên nhà trai đều phải đưa cho bên nhà gái một khoản tiền làm thêu hợp lý, và khế ước lập tức được giải.
Còn nói đến thời gian của khế ước, Mạc Yên nói, "Tạm định trước ba năm, nếu cần thiết thì có thể sẽ kéo dài ra."
"Được!"
Nhìn khế ước này thế nào cũng thấy Mạc Yên đều có lợi, nhưng Nam Bá Đông lại không có bất kỳ dị nghị nào.
Sau đó, anh liền an bài cho Mạc Yên và Nam Tinh đến một toà nhà trên hòn đảo nhỏ, mời thầy cô tài chính, quản lý thương mại, võ thuật và vân vân tốt nhất, tới để tiến hành tăng cường huấn luyện cho cô và Nam Tinh.
Trong hai năm nay, Mạc Yên thật sự cũng không muốn nghĩ tới cái gì, trừ học ra, cũng vẫn là học.
Chỉ có thể trang bị đầu óc đầy đủ, cô mới sẽ không nghĩ tới những chuyện khác.
Loại học tập thêm kiến thức này, dần dần chửa đi chứng mất ngủ và hoảng sợ trong lòng của cô.
Mặc dù Nam Bá Đông không có ở trên đảo này, nhưng nhất cử nhất động của Mạc Yên và Nam Tinh, sẽ tự có người báo cáo lại cho anh biết rõ.
Lúc anh đáp ứng cô, trong hai năm sẽ không đi quấy rầy cô, anh sẽ cho cô một không gian hoàn toàn tự do phát triển.
Trong hai năm, anh chỉ có thể mỗi ngày nhìn thấy cô từ video. Cảm giác cứ một ngày lại một ngày, cô từ một đóa hoa trong nhà kính, dần dần trưởng thành như một gốc cây đại thụ có thể chịu đựng được khảo nghiệm của mưa gió nổi lên.
Rốt cuộc hai năm cũng trôi qua, anh sẽ đến đón cô, để cho cô ở cùng với anh, cùng đi ra ngoài đối mặt với những mưa gió trên thế giới này.
***
Thời gian hai năm, cũng không dài và cũng không ngắn.
Đối với một người phụ nữ cực kỳ thông minh và kiên nhẫn mà nói, cho cô thời gian hai năm, là đã đủ rồi!
Lúc Mạc Yên bị trói tới Tam Giác Vàng, cô vừa mới tốt nghiệp, đối với khả năng tiếp thu học vấn vẫn còn rất mạnh. Ở trường học, cô chính là một học sinh thuộc loại giỏi. Bởi vì ảnh hưởng của gia đình, Mạc Yên là một cô gái vừa có bề ngoài lẫn nội hàm.
Cô chẳng những cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mà chịu sự ảnh hưởng của anh trai là quan ngoại giao, cô cũng học được nhiều ngoại ngữ, biết bốn thứ tiếng là anh, pháp, đức, và nhật.
Hôm nay lại trải qua hai năm huấn luyện điên cuồng, Mạc Yên của hai năm sau chính là một thanh kiếm chưa bỏ vỏ ở trong mắt của Phong Hành.
Một khi ra khỏi vỏ, nhất định có khả năng bộc lộ tài năng, vang danh thế giới.
Không phải là không có thể, mà chủ yếu là cô có muốn hay không, có nguyện ý hay không mà thôi!
Nhưng Phong Hành hiểu rõ, đối với tính tình của Mạc Yên, sợ rằng cô tình nguyện làm người ẩn hình ở bên cạnh của tiểu thiếu gia, cũng không nguyện ý làm lợi kiếm chiến đấu.
Thời gian cũng ở trong lúc đó lơ đãng đã trôi qua.
Mạch Yên từ cửa sổ ở trên lầu giương mắt nhìn về phía chân trời, nhìn lại hòn đảo nhỏ này. Cô tới nơi này ngây người đã hai năm rồi, nếu như vô ý đi ra bên ngoài, hôm nay cô sẽ thấy người đàn ông kia.
Trong hai năm chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại làm cho cô cảm giác được sự hiện hữu khí tức đàn ông của anh khắp nơi.
Trải qua hai năm thông qua miệng của Phong Hành, Mạc Yên đối với sự hiểu biết về Nam Bá Đông cũng khắc sâu một chút. Cô không phải không thừa nhận, Nam Bá Đông chính là một người đàn ông dám làm dám chịu, dám yêu dám hận.
Những thủ hạ của Nam Bá Đông đối với anh đều thề chết trung thành. Anh nói một câu, thủ hạ nhất định hoàn thành trăm phần trăm.
Nghe Phong Hành nói, trải qua hai năm nay, anh bày mưu nghĩ kế, tập đoàn Kinh Vũ của anh đã muốn trở thành cái tên làm kinh động toàn thế giới.
Lúc tâm tư cô đang hoảng hốt, tiếng gầm rú của phi cơ từ xa đến gần.
Nhìn thấy chiếc phi cơ quen thuộc đáp trên hòn đảo nhỏ, sau đó mọi người trên đảo long trọng chào đón, từ miệng khoang máy bay có một người đàn ông sãi bước khí vũ hiên ngang đi ra.
Mạc Yên than nhẹ một tiếng, người nên thấy, vẫn phải thấy thôi!
Rất nhanh, cô liền nghe được cửa phòng vang lên tiếng vang nhỏ, nhưng cô vẫn không có xoay người.
Thật sự bây giờ cô không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Cảm giác được anh từng bước tiếp cận, tim Mạc Yên đập dồn dập, lại theo đó có phần nóng nảy.
Lúc cô muốn lấy hết dũng khí để quay lại, một đôi cánh tay dài từ phía sau duỗi tới, dịu dàng ôm phía trước cô, cánh mũi ngửi thấy hơi thở quen thuộc của Nam Bá Đông, trong nháy mắt thân thể của Mạc Yên căng chặt hết mức.