Chương 3: Trong Mắt Em Tôi Tệ Hại Đến Vậy Sao

Cậu Chủ Em Sai Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Những tia nắng đầu xuyên qua rèm cửa chiếu rọi vào căn phòng phủ rộng lớn.
Một cô gái nằm im lìm trên giường, mi mắt nhắm nghiền, đôi môi rướm máu.
Cần cổ trắng nõn,xương quai xanh tinh xảo cả vùng da thịt trắng nõn trước ngực, khắp nơi đều rải rác dấu hòn đỏ chói.
Nâng nhẹ nhàng nhảy nhót trên khuôn mặt phiếm hồng, hàng mi cô gái khẽ rung.

Chân mày hơi nhíu lại.

Miệng nhỏ bật ra vài tiếng ngâm nga rên rỉ.

“Đừng...!dừng lại đi...!đừng mà..." Thân thể cô gái khẽ run lên, trên trán lấm tấm mồ hội.

Lúc này đây, cửa phòng tâm mở ra.

Thân ảnh người đàn ông cao lớn xuất hiện, khăn tắm quấn quanh eo, nửa người để trần lộ ra cơ bắp tráng kiện săn chắc.

Vài giọt nước trong veo nhỏ xuống trước ngực men theo từng đường cong bắp thịt chạy dọc xuống eo rồi mất dần sau khăn tam.

Căn phòng trà ngập trong mùi hoắc hương nhẹ nhàng.

Người đàn ông lại bên giường, chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô gái, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng hầm hập, mày kiếm khẽ cau lại.

“Đừng...!Đừng mà...!Dừng lại đi.

Thanh âm nỉ non bật ra từ đôi môi nhỏ nhắn.

Có vẻ như cảnh tượng tối qua đã khiến cô gái hãi hùng ngay cả trong giấc mơ.

“Vy.

Tôi xin lỗi." Môi Hoàng Phong khế thì thầm bên tại cô.

Thân thể Nguyệt Vy vẫn không ngừng run rẩy, hai tay túm chặt ga giường, lắc đầu liên tục như cổ tránh né điều gì, mỗi hội trên trán túa ra càng lúc càng nhiều.

Đây lòng Hoàng Phong xót xa không thôi.

Hắn ôm cô gái nhỏ vào lòng, áp mặt lên má cô, nhưng những va chạm xác thịt này càng khiến người hãi hùng hơn.
Từ trong cơn mê cô bật người tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy người không muốn thấy, hai mắt mở lớn hoảng hốt như nhìn thấy ma, cô lùi sát vào thành giường, túm chặt chăn lại, vai gầy run lên bần bật: "Đừng....!Đừng tới gần đây.

Đừng...!đừng chạm vào tôi "
Hoàng Phong đứng ngẩn người.

Hai tay năm chặt thành quyền.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út
Mới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...
Chi tiết
QC
Sự xót xa xen lẫn bất lực, lồng ngực nhức nhối như bị trăm ngàn mũi tên xuyên qua, nhìn đi hắn đã làm Nguyệt Vy sợ hãi như thế nào? Cô gái mà hắn yêu thương tha thiết lại nhìn hắn bằng đôi mắt sợ hãi phòng bị đó.
Hoàng Phong hít mạnh một hơi, cổ tiết chế cảm xúc nghẹn ngào khổ sở, ánh mắt nhìn cô dịu dàng ôn nhu hết mực: “Vy, em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em nữa có được không? Đừng so."
Nói rồi, hàn bước lên một bước muốn tiến về phía cô, nào ngờ Nguyệt Vy phản ứng như điện giật.

Cô lao nhanh xuống giường hòng tránh hàn nhưng chân vừa chạm đất thì cả người đã khuya xuống.

Cơn đau từ hạ thân truyền đến, đau đớn như bị xe tải nghiền qua.
Hoàng Phong thấy Nguyệt Vy ngã ngay lập tức chạy đến đỡ cô dậy.

Nguyệt Vy chẳng còn hơi sức phản kháng.

Thế nhưng vừa ngồi lên giường cô đã rụt người lại, nhích hắn về sau, chỉ trách không thể cách hàn cả ngàn mét.
Dáng vẻ hãi hùng phòng bị, tựa như nai con nhìn thợ săn.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt rơi xuống từng giọt, môi run run: "Đừng chạm vào tôi.

Đừng chạm vào tôi.

Cút đi.

Cút đi.
Hoàng Phong ngồi trên mép giường.

Bàn tay hắn hờ hững giữa không trung tiến chẳng được mà lùi chẳng xong.

Cuối cùng, hân cũng hạ tay xuống, trầm giọng nói: "Vy...
Hàn chỉ vừa gọi tên Nguyệt Vy thi cô đã căm phẫn hét lên: “Đi ra ngoài.

Đi!!!" Tiếng hét khàn đặc như tác nghẹn trong cổ họng, hàng nước mắt lăn dài trên gò má, cô khóc đến thương tâm.
Trái tim Hoàng Phong như có ai bóp nghẹn.

Hắn biết giờ phút này cô căm ghét hắn đến mức nào.

Từ trước đến nay, Nguyệt Vy trước mặt hắn luôn hiền dịu nhu thuận, điềm đạm đáng yêu vô cùng, bây giờ dáng vẻ đó chẳng còn nữa rồi.

Cô như con thủ nhỏ hoảng sợ, gào thét căm ghét hắn, ánh mắt trong trẻo ngày nào nhuốm đỏ hận thù phẫn nộ.

Hoàng Phong lẳng lặng ra ngoài.
Trước khi đi hắn nhìn cô thật lâu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hãn biết, hiện tại Nguyệt Vy đang rất kích động, bất cứ lời nào thốt ra lúc này đều trở nên thừa thãi.
Cửa phòng khép lại, Nguyệt Vy không còn hơi sức chống đỡ nào nữa, cô gục đầu xuống đầu gối, cả người co rúm lại, bật khóc nức nở, gọi tên Quốc Anh không ngừng.
Nguyệt Vy chẳng hề biết rằng giờ phút này bên ngoài cánh cửa, có một người vì tiếng khóc của cô, cả thanh âm nghẹn ngào cô gọi tên người đàn ông khác mà đau đến lặng người.

Thà rằng cô cứ mắng chửi hắn, thà rằng cô cứ đánh hắn đi, nhưng làm ơn đừng dùng cách này để tra tấn hắn có được không?
Người mình yêu không yêu mình, còn gì khổ sở hơn cơ chứ?
Cả buổi sáng hôm đó, Nguyệt Vy trốn trong phòng khóc lóc không ngừng nghỉ.

Đến khi Hoàng Phong mang bữa sáng lên cho cô.

Nhận thấy cửa khóa trái, gọi tên cô cũng không nghe thấy trả lời, trong đầu đột nhiên nổi "oành một tiếng.

Hoàng Phong hoảng hốt đến mức suýt đánh rơi bát cháo trên tay, hắn đập cửa: “Vy, mở cửa.

Mở cửa ra.

Mở cửa ra." Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Hoàng Phong sợ cô làm điều dại dột gấp rút đi tìm chìa khóa mở cửa.

Động tác của hắn càng lúc càng hấp tấp, phải nói rằng chưa bao giờ hắn có cảm giác kinh hoảng như vậy.
Nếu Nguyệt Vy xảy ra chuyện gì, cả đời này hãn làm sao sống nổi.

Cửa mở ra, hàn nháo nhác nhìn quanh, giường lớn trống trơn, không một bóng người.

“Vy.

Vy...!Em ở..." Hoàng Phong chợt khựng người lại.
Hãn dừng bước bởi vì hắn nghe thấy tiếng thút thít phát ra sau cánh cửa.

Hằn vội vội vàng vàng kéo cửa ra, không nói không rằng bế Nguyệt Vy lên giường.
Cô vẫy vùng, một hai đòi xuống giường, Hoàng Phong kìm nén cảm giác tức giận ôm chặt eo cô lại, ép cô ngôi trên đùi mình.
Nguyệt Vy càng giãy dụa kịch liệt: "Bỏ ra.

Bỏ tôi ra...!Hức...!Hức...!Buông ra."
Hoàng Phong kìm nén cảm giác tức giận, đem cô ấn chặt trong lòng: Tại sao không nằm trên giường, em xuống giữa sân làm cái gì?"
Nguyệt Vy ngừng phản kháng, cô thở phi phò, găng từng chữ một: “Bởi vì cứ nằm xuống tôi lại nhớ đến dơ bẩn nhục nhã của tôi.

Bởi vì tôi cảm thấy buồn nôn, tôi cảm thấy muốn chết nếu cử năn trên chiếc giường dơ bẩn này."
Vết máu đỏ chói in hàn trên ga giường trắng xóa nhắc nhở kí ức kinh hoàng tối qua, nhắc nhở rằng cô đã không còn xứng đáng với Quốc Anh nữa.
Nghĩ đến đây, cô lại không kìm được mà khóc nấc lên: "Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Hức...!Hức...!Tại sao chứ?"
Hoàng Phong đặt cô ngồi trên giường, hai người hoàn toàn đối diện với nhau.
Hắn đưa tay lên má cô, mớn trởn khắp khuôn mặt cô, lau hết nước mắt, rồi cất giọng: “Ngoan.

Đừng khóc nữa.

Em khóc như thế này.

tôi thật sự rất đau lòng.
Đau lòng ư?
Nguyệt Vy nghe thấy hai từ này càng thêm oán hận: "Đau lòng, đau lòng thì tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Đau lòng thì cớ gì lại hủy hoại hạnh phúc của tôi bằng cách tàn nhẫn này? Anh có còn là người hay không? Thứ anh chà đạp không chỉ là thân thể của tôi mà còn là tôn nghiêm của tôi nữa có biết không?”
Cô nghẹn ngào: "Bây giờ tôi làm sao đối diện với người tôi yêu đây? Tôi phải làm sao đây hả? Hả?” “Tôi sẽ cưới em.” Hoàng Phong giữ chặt vai cô, hùng hồn thốt ra một câu kiên định khiến Nguyệt Vy nhất thời sững sờ quên mất cả khóc lóc.

“Gả cho tôi là được.

Em không cần lo làng hay bận tâm bất cứ điều gì.

Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Đầu óc Nguyệt Vy ong ong, phút đó tựa như hô hấp cũng ngừng lại.

Trong mắt là vẻ kinh ngạc hãi hùng, phải mất rất lâu cô mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Cậu chủ, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Hoàng Phong nhìn cô thẳng thần trả lời: "Tôi đương nhiên biết
Khỏe môi Nguyệt Vy giật giật, cô cười đến chua xót, im lặng vài giây mới nói: “Tôi đối với cậu chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi có đúng không? Muốn gì đoạt lấy, cưỡng bức tôi, làm nhục tôi, giảm đạp tôn nghiêm hạnh phúc của tôi, và rồi thu dọn tàn cuộc bằng một câu cưới tôi, cậu chủ có từng hỏi qua ý muốn của tôi chưa? Cưới một người...!đơn giản như vậy sao?"
Ánh mắt Hoàng Phong chùng xuống một màu ảm đạm, hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, một bên ôn nhu dạt dào, một bên thù địch căm ghét.

Hắn nén lại cảm giác đau thương, nhẹ nhàng hỏi: "Vy, trong mắt em tôi tệ hại đến như vậy sao?"
Nguyệt Vy không trả lời, cô tránh mặt quay đi.
Biểu hiện này khiến Hoàng Phong càng thêm bất lực.
Hãn cười nhạt, ánh mắt lộ ra tia thống khổ: “Được.

Tôi hiểu.

Nhưng mà có điều này tôi muốn nói với em.

Trong mắt em cho dù tôi có tệ hại xấu xa đến mức nào, trong lòng em có căm ghét tôi đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được tình yêu của tôi dành cho em.

Hận thì hận đi, ghét em cũng ghét luôn đi, nhưng cả đời này em cũng phải ở bên cạnh tôi."
Nguyệt Vy lập tức quay mặt nhìn hắn, vẻ mặt không tin nổi.
Trong mắt Hoàng Phong lúc này chẳng còn vẻ dịu dàng ôn nhu nữa, ánh mắt hàn ánh lên tia giảo hoạt sắc lạnh: “Tôi chỉ có thể cho em thời gian thích ứng.

Bao lâu cũng được tôi sẽ đợi.

Nhưng kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nhanh một chút sẽ tốt cho cả em và tôi, còn nữa dẹp ngay ý niệm quay lại với tên khốn kia.

Vì không biết lúc nào." Khóe miệng Hoàng Phong giương lên một đường cong tẻ nhạt: “Tôi sẽ gửi đoạn video tối qua cho hần đầu? Hiểu ý tôi chứ?”
Mỗi câu mỗi mỗi chữ xuyên thẳng vào tai cô, rõ ràng rành mạch.

Cả người Nguyệt Vy run lên bần bật: "Vi...!video gì?”
Hoàng Phong thơm nhẹ lên má cô một cái, ghé sát bên tại thì thầm nhỏ nhẹ: “Em nhìn xem, trên bức tường trước mặt có gì?
Nguyệt Vy trừng lớn mắt, cả người run lẩy bẩy, đến khi tầm mắt dời đến vật thể đen xì trước mặt, phút đó đáy lòng gào thét hãi hùng.
Camera.

Là camera.