Đăng vào: 11 tháng trước
Giờ phút này, thứ được gọi là “trực giác” của Hồng Đậu dường như không hề nhạy nữa, nàng không rõ mình nên trả lời Đan Tiểu Phiến thế nào, liền trầm mặc một lúc lâu. Lát sau, nàng nhìn cánh cửa đóng chặt kia, ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định, “Ta muốn thấy, phía sau cánh cửa đó có gì.”
Đan Tiểu Phiến vừa lòng cười, tay nàng hơi dùng sức, cửa liền mở ra một cái khe.
Đúng lúc đó, một dáng người bạch y bước vào từ cổng. Nam nhân cười hỏi: “Đã trễ thế này, không biết Đan cô nương và Mạc công tử đưa Hồng Đậu tới đây làm gì?”
Cánh tay đẩy cửa của Đan Tiểu Phiến khựng lại.
Giữa gió mát trăng thanh, là Diệp Thu Bạch dáng người cao ráo.
Đan Tiểu Phiến lập tức nhìn về phía ông lão đằng sau Diệp Thu Bạch, Trương gia gia nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý là rốt cuộc vẫn bị phát giác, lại không thể ngăn được.
Đan Tiểu Phiến thu tay, chậm rãi khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, nàng lại chỉ vào Mạc Phi Ưng nói: “Là hắn đưa chúng ta tới! Ta và Phương cô nương không biết gì cả!”
Mạc Phi Ưng liếc mắt nhìn Đan Tiểu Phiến, Đan Tiểu Phiến đúng lý hợp tình…… không nhìn hắn.
“Vậy sao?” Ánh mắt mang ý cười của Diệp Thu Bạch nhìn Mạc Phi Ưng.
Mạc Phi Ưng không hề biện giải, chỉ nói: “Chúng ta muốn xem phía sau cánh cửa đó có gì.”
“Thì ra là thế.” Đôi mắt ôn nhu của Diệp Thu Bạch lại nhìn Hồng Đậu, “Hồng Đậu cũng muốn nhìn sao?”
Hồng Đậu không rõ vì sao lại chợt hoảng hốt, nàng âm thầm nắm chặt góc váy của mình, miễn cưỡng cười nói: “Kia…… Nếu tới thì cũng tới rồi, vậy xem một chút…… hẳn là cũng không sao chứ?”
“Nếu Hồng Đậu muốn nhìn, đương nhiên là có thể.” Diệp Thu Bạch đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là phía sau cửa không có kỳ trân dị bảo gì, cũng không có bí mật gì hết. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến Hồng Đậu thất vọng.”
Mạc Phi Ưng nói: “Không nhìn xem, làm sao biết sẽ thất vọng?”
“Vậy thì liền xem đi.” Diệp Thu Bạch dứt khoát giơ tay, cửa mở.
Trong căn nhà trống trải chỉ có một giường, một bàn, mà trên bàn chỉ có một bình hoa. Trong bình hoa là một cành hoa lê đã khô héo.
Đan Tiểu Phiến đầu tiên là không thể tin nổi mà đi quanh phòng một vòng, nàng thất thanh, “Sao lại không thấy!?”
Mạc Phi Ưng thì lại trầm mặc.
“Có gì không thấy sao?” Diệp Thu Bạch cười, hết sức tự nhiên nắm tay Hồng Đậu, hắn nhìn nàng, “Hồng Đậu, trong phòng này vốn dĩ không có gì cả, thất vọng rồi sao?”
Hồng Đậu cười lắc đầu.
“Chuyện này là không thể!” Đan Tiểu Phiến rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, chưa được trầm ổn như Mạc Phi Ưng, nàng giậm chân nói: “Nếu trong phòng này không có gì, sao ngươi lại phải xây một hoa lê viên tại góc hẻo lánh của Võ Lâm Minh như vậy, trong vườn còn xây một nhà gỗ nhỏ?”
Diệp Thu Bạch kiên nhẫn giải thích, “Hoa lê viên là sư phụ ta xây, nhà gỗ cũng là sư phụ ta dựng. Từ sau khi sư nương chết, ông ấy liền thường xuyên đến đây tĩnh tọa một mình, có khi ngồi suốt cả một ngày một đêm.”
Đan Tiểu Phiến cắn răng, “Nếu nơi này là sư phụ ngươi xây…… Vậy tại sao Tô minh chủ năm đó lại muốn tuyên bố cấm toàn bộ hoa lê trong Võ Lâm Minh? Đây không phải tự mâu thuẫn à?”
“Quả thực, sau khi sư nương xảy ra chuyện, sư phụ liền hạ lệnh nhổ tất cả cây hoa lê trong Võ Lâm Minh, nhưng sau đó…… có lẽ là sư phụ vẫn không quên được sư nương, ông ấy liền xây một hoa lê viên tại nơi này. Đây cũng là do ta trùng hợp biết được, cho nên dù về sau sư phụ tẩu hỏa nhập ma, ta cũng vẫn tiếp tục chăm sóc nơi này.” Diệp Thu Bạch thở dài, “Sư phụ…… trước sau vẫn không thể nào nguôi ngoai được.”