Chương 135: Đúng là một cái đuôi cá nhỏ thèm làm

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đậu

Chương 135: Đúng là một cái đuôi cá nhỏ thèm làm

"Trợ lý Đào?"

Vu Cố đang định đi đến cửa hàng hoa, vừa mở cửa ra thì thấy trợ lý đang đứng ngoài cửa cười với anh.

"Anh Cố". Trợ lý Đào chào hỏi Vu Cố.

"Hôm nay Tần tổng có hội nghị ở công ty không qua đây được, nên bảo tôi đến đây cùng anh tới bệnh viện". Trợ lý Đào nhanh chóng giải thích mục đích đến, nhân tiện đưa bữa sáng trong tay cho Vu Cố.

Vu Cố không nhận lấy mà lùi lại một bước.

"Không cần" Vu Cố biết trợ lý Đào cũng là sai bảo làm việc, không muốn làm khó anh ta: "Tôi đã ăn rồi".

"Tôi cũng có thể đi bệnh viện một mình, anh không cần tốn thời gian trên người tôi, anh có thể đi làm việc khác". Thái độ của Vu Cố đối với trợ lý Đào rất bình thản, giống như đang nói chuyện với một người quen cũ.


Kỳ thật Vu Cố và trợ lý Đào cũng coi như người quen cũ, lúc Vu Cố vừa mới thân thiết với Tần Cao Dương, trợ lý Đào cũng đã làm việc bên cạnh Tần Cao Dương. Khi đó Vu Cố muốn gặp Tần Cao Dương, hay là có chuyện gì muốn nói với Tần Cao Dương còn phải nói qua trợ lý Đào.

Trợ lý Đào nghe thấy lời này của Vu Cố, cười cười với anh: "Công việc hôm nay của tôi chính là đưa anh đến bệnh viện truyền nước, xong việc là có thể tan ca".

"Anh Cố, coi như phiền anh giúp tôi một việc". Trợ lý Đào làm ra động tác mời với Vu Cố.

Vu Cố bất đắc dĩ gật đầu.

Hai người đi cạnh nhau trong con ngõ nhỏ, dọc đường đi không ai nói một lời.

Xe của trợ lý Đào đậu ở ngoài ngõ nhỏ, anh chủ động mở cửa xe cho Vu Cố.

"Cảm ơn". Vu Cố ngồi ở hàng ghế sau.

Xe khởi động, ánh mắt Vu Cố vẫn dừng ở ngoài cửa sổ xe, trợ lý Đào thỉnh thoảng từ gương chiếu hậu nhìn anh vài cái.


Một đường Vu Cố rất phối hợp, mãi cho đến khi hoàn thành xong công việc ở bệnh viện. Xong việc ông chủ dặn dò, trợ lý Đào gửi tin nhắn cho Tần Cao Dương.

"Bụng em ấy thế nào?"

Trợ lý Đào cứ tưởng rằng bây giờ Tần Cao Dương đang họp, kết quả Tần Cao Dương lại trả lời tin nhắn anh ngay lập tức.

"Anh Cố nói uống thuốc là không còn vấn đề gì nữa".

"Tôi thấy tinh thần anh ta cũng tốt".

Trợ lý Đào trả lời Tần Cao Dương.

"Vậy thì tốt, vất vả rồi".

Trong phòng họp công ty, Tần Cao Dương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ngẩn người, cấp dưới đều đang lẩm bẩm, từ trước đến nay Tần tổng chưa từng như thế này.

Sau khi hết việc ở bệnh viện, trợ lý Đào lại đưa Vu Cố đến cửa hàng hoa.

Lúc này, tin nhắn của Tần Cao Dương lại đến.

Trợ lý Đào nhanh chóng nhìn lướt qua, lời định nói tạm biệt với Vu Cố cũng nuốt trở về.


"Anh Cố, tôi muốn mua một bó hoa về cắm trong bình ở nhà, có được không?" Trợ lý Đào quay người đối diện với Vu Cố đang cắm hoa.

Vu Cố im lặng vài giây, gật đầu.

"Anh muốn hoa gì?" Ánh mắt Vu Cố rơi vào hàng chục loại hoa tươi.

"Tôi không biết nhiều về hoa lắm, nên cứ chọn những gì anh Cố thích đi".Trợ lý Đào cười nói, nán lại trước những bông hoa vài giây sau đó bắt đầu lựa chọn.

Trợ lý Đào lén chụp mấy tấm ảnh anh đang cắm hoa gửi cho Tần Cao Dương.

Tay chân Vu Cố nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa bó hoa tươi bó xong cho trợ lý Đào: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, không cần trả tiền".

Trợ lý Đào đang chạm vào ví da dừng lại, mỉm cười đầy ẩn ý với Vu Cố.

Trợ lý Đào nói lời tạm biệt với Vu Cố, lái xe trở về Dung Thành, không dám chậm trễ mà đưa bó hoa tươi Vu Cố làm vào phòng Tần Cao Dương, cả đường cẩn thận vì sợ có cành hoa nào bị dập. Tần Cao Dương thích bó hoa Vu Cố làm này không buông tay, phảng phất như bên trên vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Vu Cố.
Nhưng chẳng bao lâu, niềm vui của Tần Cao Dương đã tiêu tan.

Tần Cao Dương nhìn thấy rõ bó hoa mà Vu Cố làm. Hoa hồng vàng... Không hơn không kém... Đủ mười bảy bông...

Trợ lý Đào phát hiện cảm xúc Tần Cao Dương không đúng, lại không dám mở miệng quấy rầy hắn. Mười bảy bông hồng vàng... Khéo thật đấy, tình cờ Tần Cao Dương lại biết ý nghĩa hoa của nó "Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình..."

Hóa ra Vu Cố đã sớm biết loài hoa này là thứ hắn muốn.

Đột nhiên Tần Cao Dương bật cười, cười đến đỡ trán, tay cầm bó hoa cũng siết chặt.

Rõ ràng hoa tươi đã qua xử lý gai, nhưng không ngờ trong nó lại còn cất giấu gai ngầm, xuyên qua lòng bàn tay Tần Cao Dương đâm vào máu thịt hắn.

Tần Cao Dương lại giống như không cảm giác được đau đớn, cứ như vậy để nó chôn càng sâu.

"Tần tổng!"
Máu tươi rỉ ra từ lòng bàn tay Tần Cao Dương, đập xuống sàn nhà bóng loáng, trợ lý Đào giật mình.

Tần Cao Dương không nói gì, đứng dậy cầm bó hoa hồng vàng đi đến trước giá hoa.

Trên giá hoa đặt một chiếc bình thủy tinh tinh xảo, đây là Tần Cao Dương vừa cho người đi mua, chỉ để đặt những bông hoa do chính tay người làm.

Tần Cao Dương im lặng lấy ra từng bông hoa, cắm vào trong bình, cuối cùng còn nhìn một lúc như thưởng thức, lộ ra một nụ cười khổ.

Vu Cố muốn tách ra khỏi hắn như vậy, thì Tần Cao Dương sẽ không sẽ không hoàn thành ý nguyện của anh, Vu Cố là điều duy nhất mà hắn coi trọng...

Nhà cũ nhà họ Tần nhắn tin đến, ông cụ Tần bảo Tần Cao Dương buổi tối về ăn cơm, cả nhà tụ tập một bữa.

Trong nhà ăn cũ, bốn người nhà họ Tần ngồi vây quanh, Ôn Ngôn ngồi bên cạnh Tần Húc cũng không còn nhiều hạn chế, ngược lại thoải mái hơn nhiều.
"Tử Ngôn ngủ rồi hả?" Ông cụ Tần quân tâm đến chắt trai nhỏ của mình.

"Ông nội, Tử Ngôn vừa uống sữa đang ngủ ngon lành rồi ạ".

Ông cụ Tần nghe Ôn Ngôn trả lời xong thì vui vẻ: "Được được được, ngủ nhiều vào cho nhanh lớn".

Tần Húc ở một bên gắp thức ăn cho Ôn Ngôn, chu lè mở miệng nói: "Thằng nhóc đó dính Ôn Ngôn nhiều nhất đó, đã ngủ rồi còn ôm Ôn Ngôn không buông tay".

"May mà bây giờ còn nhỏ, lớn lên thử dành vợ xem!"

Vốn Ôn NGôn không nói gì, nhưng Tần Húc vừa mở miệng nói câu này, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Cái loại không có tiền đồ, có nhà ai đi làm bố mà còn tranh tình cảm với con không?" Ông cụ chỉ trích Tần Húc, có điều chỉ à nói đùa.

Tần Cao Dương nhìn cặp đôi đối diện ân ái hòa thuận kia, chỉ ăn cơm không nói gì, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
"Cao Dương à". Ông cụ đột nhiên gọi Tần Cao Dương một tiếng.

"Ông nội". Tần Cao Dương đáp.

"Tuổi cháu không nhỏ nữa, Tần Húc cũng đã kết hôn sinh con rồi, cháu đừng kéo dài nữa".Ông cụ Tần hiện tại thực sự khá thỏa mãn, có chắt, tuy rằng cháu dâu là đàn ông nhưng rất hiếu thuận với ông, có điều đến nay Tần Cao Dương vẫn chưa lập gia đình, ông vẫn luôn để ý.

"Ông nội, bản thân cháu có chừng mực". Tần Cao Dương cười, tiếp tục ăn cơm giống như người không có việc gì, hắn không muốn phá hỏng bầu không khí sum họp của cả nhà, dù sao ông cụ cũng biết hắn thích đàn ông, rất phản cảm.

Ôn Ngôn còn có thể bởi vì có đứa nhỏ mà được ông chấp nhận, nhưng Vu Cố, Vu Cố làm gì có khả năng sinh con.

Hắn không một ở bên một người phụ nữ, mấy chục năm sau, khi hắn già đi thì hắn hy vọng người ở bên cạnh là Vu Cố, chỉ có Vu Cố thôi.
"Anh, đừng có mà có chừng mực chứ, tôi chờ anh dẫn chị dâu về bao nhiêu năm rồi, nắm chặt chút đi!"

"Tôi nhớ là hình như anh có người mình thích mà, là Vu Cố, một người rất tốt".

Tần Cao Dương sững sờ, hắn không nghĩ tới Tần Húc lại trực tiếp gọi thẳng tên của Vu Cố trong trường hợp này, hắn tận lực tránh nhắc tới Vu Cố, Tần Húc lại không hề kiêng dè.

Tần Cao Dương theo bản năng nhìn sắc mặt ông cụ.

Ông cụ Tần không mở miệng, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Tần Húc nói tiếp: "Anh mau đưa anh ấy về cho ông nội xem đi".

"Ông nội sẽ thích đấy".

"Sẽ thích". Tần Húc nhấn mạnh.

Tần Cao Dương hiểu tâm tư của Tần Húc, Tần Húc đây là đang giúp hắn mở đường cho tương lai của hắn với Vu Cố. Hắn muốn yên ổn cùng một chỗ với Vu Cố, nhất định phải vượt qua cửa của ông cụ Tần.
"Đúng thế, người cháu thích là Vu Cố, em ấy rất tốt, cháu cực kỳ thích".Tần Cao Dương cười, ánh mắt như đang nhìn Vu Cố, rất ôn nhu.

"Ông nội, ông nhất định sẽ thích em ấy".

Ông cụ im lặng một hồi, gắp một miếng thịt bỏ vào bắt Tần Cao Dương: "Nếu cháu đã thích như thế, thì đưa về đi".

Lời nói của ông cụ rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng sự thoải mái và tôn trọng Tần Cao Dương.

Ôn Ngôn ông còn chấp nhận, huống chi một người đàn ông khác, hương khói nhà họ Tần cũng đã có người kế thừa.

Chỉ cần bọn trẻ hạnh phúc, tương lai không hối hận vì quyết định hiện tại, thì ông cũng không có gì phải cố chấp.

Trong tai Tần Cao Cao Dương lặp đi lặp lại lời nói của ông cụ ba lần.

Tần Cao Dương ném ánh mắt cảm kích với Tần Húc, Tần Húc cũng làm như không có việc gì nhẹ nhàng giơ ngón tay cái với hắn.
Tần Cao Dương lại nở nụ cười, cũng là thích...

Tần Húc đổi chủ đề, nói sang chuyện khác.

"Ông nội, chờ Tử Ngôn lớn hơn một chút, cháu định để Ôn Ngôn tiếp tục quay lại Dung Đại học tiếp".

"Được". Ông cụ gật đầu lia lịa: "Người trẻ tuổi nên có du͙ƈ vọиɠ cầu tri".

"Ôn Ngôn à, quay lại trường nhớ học tập cho tốt".

Ôn Ngôn lập tức gật đầu, có thể tiếp tục học mỹ thuật, đây là điều Ôn Ngôn nằm mơ cũng nghĩ đến.

Bữa tối kết thúc, ông cụ Tần cùng Ôn Ngôn đến phòng em bé chơi với Tần Tử Ngôn, Tần Húc với Ôn Ngôn thì ra vườn uống rượu nói chuyện phiếm.

Cảnh tượng hài hòa như vậy, số lần giữa hai anh em chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Đừng cảm ơn tôi". Tần Húc biết Tần Cao Dương muốn nói cái gì, cho nên nói trước những gì mình muốn nói: "Đều là anh em không cần nói cảm ơn".
"Tôi cũng hy vọng anh hạnh phúc". Tần Húc nâng ly với Tần cao Dương.

Tần Cao Dương thu lại những lời đó, cụng ly với Tần Húc.

Tiếng cụng trong trẻo, phá vỡ sự ngăn cách bao nhiêu năm...

"Nhanh tìm Vu Cố về, chờ anh ta cùng Ôn Ngôn nhà mình chơi với em bé". Tần Húc vỗ vỗ vai Tần Cao Dương, cười hì hì rời đi.

Tần Húc đi được vài bước, thì nghe thấy Tần Cao Dương dứt khoát nói: "Nhất định".

Tần Húc trở về phòng, Ôn Ngôn đang tắm trong phòng tắm, lúc này mà không tắm một lát Tần Tử Ngôn tỉnh lại thì chẳng có cơ hội.

Tần Húc cố ý đi vào phòng tắm không gõ cửa, lúc đó Ôn Ngôn đang ngâm đuôi trong bồn nước.

Nghe được tiếng bước chân, Ôn Ngôn từ trong bồn tắm thò nửa cái đầu ra, tầm mắt đối diện với Tần Húc đang lại đây.

"Đừng, đừng lại đây!" Ôn Ngôn bối rối.

"Có đâu".Tần Húc tùy hứng nói chuyện: "Cưng à, cả người từ trên xuống dưới có chỗ nào là anh chưa thấy qua đâu, ngại cái giề?"
Tần Húc sải bước đi tới trước mặt Ôn Ngôn, đuôi cái đã hoàn toàn khôi phục trắng tuyết kia, quả thực khiến cho người ta cảm thán.

Ôn Ngôn rụt đuôi lại, theo bản năng muốn giấu giấm gì đó với Tần Húc.

Tần Húc ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc Ôn Ngôn: "Đồ ngốc".

Đột nhiên bị Tần Húc nói như vậy, mặt Ôn Ngôn đỏ bừng, cắn môi không dám nói chuyện.

Tần Húc ôm lấy Ôn Ngôn, ở trên cổ cậu vừa cắn vừa hôn, động tác rất nhẹ làm cho Ôn Ngôn ngứa ngáy.

Tần Húc ôm Ôn Ngôn lên, trong nụ hôn nhẹ đặt Ôn Ngôn lên bồn rửa mặt, đuôi cá mẫn cảm đung đưa, một mực cọ xát vào chân Tần Húc.

Tần Húc nở nụ cười cười xấu xa, một tay nắm lấy đuôi cá: "Thật sự đúng là một cái đuôi cá nhỏ thèm làm".

"Không, không..." Ôn Ngôn vùi đầu vào cổ Tần Húc, nhỏ giọng cãi lại, đã lâu rồi không thân mật với Tần Húc, bây giờ cậu mẫn cảm vô cùng.
Ngón tay Tần Húc dọc theo sống lưng Ôn Ngôn xuôi xuống, Ôn Ngôn bị động tác tinh tế của hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả người mềm nhũn, lúc này Tần Húc đột nhiên nhéo nhéo lớp thịt mềm mại trên bụng Ôn Ngôn.

"Ư~" Miệng Ôn Ngôn phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ, né người muốn tránh, không muốn Tần Húc nhéo vì trên bụng cậu còn vết sau sau khi sinh con lưu lại. Ôn Ngôn cảm thấy rất xấu, nhất định Tần Húc sẽ không thích.

"Đó là lý do tại sao nói em ngốc đó". Tần Húc trừng phạt lại nhéo nhéo thịt mềm trên bụng Ôn Ngôn: "Không hề xấu chút nào".

"Trái lại vết sẹo như vậy mới càng đáng yêu".

Tần Húc hôn Ôn Ngôn, từ đôi mắt đến bờ môi: "Anh thích Ôn Ngôn nhà mình, cái gì cũng thích.