Chương 117: Đưa em ấy ra đây!

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đậu

"Phó Trạch, cái gì đây?" Tiếu Viễn đang chuẩn bị rời khỏi phòng cấp cứu, vừa mở cửa thì thấy dưới đất có thứ gì đó, ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, ngửi được mùi thức ăn.

Phó Thâm đặt công việc trong tay rồi bước qua.

"Đồ ăn". Tiếu Viễn mở túi ra, bên trong có mấy hộp được đóng gói xếp gọn gàng, còn rất nhiều đồ.

"Chắc là ai để ở đây". Phó Trạch thấy rõ thứ bên trong nhưng cũng không quá để ý, vì đây cũng không phải lần đầu tiên trước của phòng của anh xuất hiện mấy thứ này.

Y tá trong bệnh viện, thậm chí là bác sĩ nam, cũng lén tặng quà cho hắn không ít.

Tiếu Viễn hiển nhiên cũng biết điều này, bắt đầu trêu ghẹo Phó Trạch: "Không biết lại là em gái nhà em đến liếc mắt đưa tình với ông đây".

"Này". Tiếu Viễn đưa túi cho Phó Trạch.


Phó Trạch không cầm, bảo cậu ta đặt lại chỗ cũ, ngày mai bác lao công sẽ mang đi.

Phó Trạch không muốn để người ta sinh ra những hiểu lầm không đáng có, cho nên chưa bao giờ nhận mấy thứ này, để nguyên như cũ.

Tiếu Viễn nhướng mày cười cười với anh, đặt lại chỗ đó.

"Vậy tôi về trước đây". Tiếu Viễn lại chào tạm biệt với Phó Trạch.

"Ừ, chú ý an toàn". Phó Trạch bước vào chuẩn bị đóng cửa.

"Ớ, bác sĩ Tiếu, anh còn chưa tan làm à?" Y tá nhỏ đi ngang qua chào hỏi Tiếu Viễn: "Hôm này nào phải phiên anh trực đâu?"

"À, đồ của tôi rớt ở bệnh viện nên quay lại lấy". Tiểu y tá này cũng là người của khoa nội, khá quen thuộc với Tiếu Viễn và Phó Trạch: "Bây giờ chuẩn bị đi".

"Oke". Y tá nhỏ lại nhìn về Phó Trạch trong cửa, còn liếc xéo nhìn vào phòng cấp cứu một cái: "Bác sĩ Phó, bạn anh đi rồi à?"


20 phút trước cô y tá nhỏ vừa gặp Nghiêm Đào ở tầng 8.

"Bạn nào?" Phó Trạch thắc mắc.

"Lúc nãy em có gặp một người đàn ông đứng ở ngoài cửa văn phòng tìm anh, nói là bạn của anh". Y tá nhỏ nói xong còn chỉ vào túi đồ ăn dưới đất: "Đây là đồ vừa rồi anh ta nói muốn đưa cho anh đó".

"Bác sĩ Phó, bạn của anh còn rất đẹp trai, anh có ngại giúp em bắt sóng tí không?" Mấy người này đều quen nhau cả, tùy tiện đùa giỡn cũng bình thường.

"Chuyện khi nào?" Phó Trạch đột nhiên trở nên căng thẳng, giọng điệu nói chuyện cũng gấp gáp hơn hẳn, bởi vì trong tiềm thức có một giọng nói với anh rằng người đàn ông đó là Nghiêm Đào.

"Mới hai mươi phút thôi". Tiếu Viễn cũng nhận ra Phó Trạch có gì đó không ổn, ánh mắt của anh có hơi thay đổi.

Phó Trạch không nói hai lời, cởϊ áσ blouse làm việc trên người ra, đưa cho Tiếu Viễn.


"Có thể trực thay tôi 1 tiếng được không?" Phó Trạch vội vàng hỏi.

"Người kia là cậu ta à" Tiếu Viễn hỏi ngược lại, trong ánh mắt phảng phất như có thể khắc ra khuôn mặt Nghiêm Đào.

"Ừ".

"Oke được rồi, cậu đi đi, ở đây có tôi là được rồi". Tiếu Viễn vui vẻ cầm lấy áo làm việc trong tay Phó Trạch.

Biến hóa quá nhanh, y tá nhỏ choáng váng, chờ đến khi cô hoàn hồn lại, tất cả những gì cô thấy là bóng lưng vội vã rời đi của Phó Trạch.

Phó Trạch ra bãi đỗ xe lấy xe, lao thẳng về nhà.

Phó Trạch đại khái cũng biết vì Nghiêm Đào lại không gõ cửa đặt đồ xuống bỏ đi, chắc hơn phân nửa là nhìn thấy anh với Tiếu Viễn ở chung một chỗ nên hiểu lầm. Có thể hiểu lầm, tức giận bỏ đi, chính là minh chứng tốt nhất cho thấy trong lòng Nghiêm Đào có anh.

Một niềm vui suиɠ sướиɠ cứ dâng trào, Phó Trạch mừng thầm, Nghiêm Đào không chỉ chủ động đến gặp anh, mà còn mang đồ ăn khuya đến.
Khi về đến căn hộ, trong phòng tối tăm.

Nếu không phải do Nghiêm Đào tùy ý đặt đôi giày da ở cửa, suýt nữa Phó Trạch tưởng rằng đêm này người này không về nhà.

Phó Trạch không một tiếng động lặng lẽ bật đèn, trong phòng khách không có bóng người, chắc đang ở phòng ngủ.

Phó Trạch bước về trước, tận lực không phát ra tiếng động, kết quả vừa đi tới cửa phòng ngủ Nghiêm Đào, đã nghe thấy giọng nói của Nghiêm Đào vang lên từ phòng bên cạnh.

Kế bên là phòng của Phó Trạch.

Cửa phòng Phó Trạch hở ra một khe rất nhỏ, chùm sáng nhỏ chiếu xuống sàn nhà.

Xuyên qua khe cửa, bóng dáng Nghiêm Đào như ẩn như hiện trên giường.

Nghiêm Đào nằm sấp trên giường, dưới thân ôm cái gối của Phó Trạch.

"Không phải anh nói thích ông sao? Vậy mà anh còn mặt tới mày lui với cái tên mặt trắng kia!" Nghiêm Đào bóp gối Phó Trạch y như bóp cổ Phó Trạch vậy.
"Phó Trạch, tôi quất chết cái tên khốn nạn nhà anh!" Nghiêm Đào lại đấm đá gối Phó Trạch , nhưng hình như vẫn chưa hả giận, ném gối lên tường khiến nó méo mó.

Nghiêm Đào lại cầm lấy cái gối khác của Phó Trạch, vốn giường của Phó Trạch đã sắp xếp rất gọn gàng lại bị hắn giày vò thành một đống hỗn độn.

Ngoài phòng, Phó Trạch nghe hết lời của hắn vào tai, không hiểu sao lại vui muốn xỉu, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

"Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà lúc nào cũng ở trên!"

"Coi như tôi ở trên đó đó, nhưng anh lại ở bên trong!"

"Tại sao, tại sao, tại sao hả!!" Nghiêm Đào siết chặt phần giữa của cái gối, nếu thật sự là Phó Trạch, chắc phải tắt thở đến nơi rồi.

"Thích anh không phải chuyện mất mặt, nhưng tôi ở dưới rất...!"

"Nếu như thích người ta, thì anh không thể làm 0 vài lần vì tình yêu à!" Nghiêm Đào càng nói càng tức, nhưng cuối cùng lại thở ra một hơi, ngửa mặt nằm trên giường Phó Trạch nhìn trần nhà ngẩn người.
Phó Trạch vẫn im lặng đứng ở cửa không nhúc nhích, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Nghiêm Đào không sao, Phó Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, anh không định lúc này đi vào vạch trần tất cả những gì Nghiêm Đào nói vừa rồi, bởi vì anh hiểu rõ Nghiêm Đào.

Nghiêm Đào để ý đến mặt mũi, nếu hắn phát hiện hành động vừa rồi của mình bị người ta thấy, Nghiêm Đào sẽ phát điên mất.

Chân Phó Trạch vừa định đi, chuẩn bị quay lại bệnh viện trực tiếp.

"Phó Trạch!"

Bước chân của Phó Trạch dừng lại, lẽ nào Nghiêm Đào phát hiện rồi!

Phó Trạch đang định mở miệng chuẩn bị lên tiếng, thì nghe Nghiêm Đào nói tiếp.

"Thực ra anh cũng không phải đáng ghét như thế đâu". Phó Trạch sững sờ, chậm rãi quay người lại.

Qua khe cửa, Nghiêm Đào vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà lẩm bẩm một mình.
"Có phải anh hết kiên nhẫn với tôi rồi không...."

Phó Trạch nghe thấy tiếng Nghiêm Đào thở dài, lặng lẽ không tiếng động rời đi.

***

"Trạng thái trước mắt của tiểu thiếu gia rất tốt". Triệu Húc Nghiêu đưa tờ giấy khám thai của Lộ Tinh cho Phó Thâm: "Các chỉ số cơ thể đều tương đối bình thường".

Lộ Tinh nghiêng người nhìn tờ giấy trên tay Phó Thâm, nói thật là cậu không hiểu, nhưng nghe Triệu Húc Nghiêu nói như vậy thì rất vui vẻ.

"Bác sĩ Triệu, trong bụng Tinh Tinh là em bé cá hay là em bé con?" Lộ Tinh đã mong chờ câu hỏi này từ lâu, đã sớm muốn hỏi Triệu Húc Nghiêu, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

"Tiểu thiếu gia, đứa nhỏ vẫn còn chưa thành hình, tháng sau mới có thể xem được kết quả". Triệu Húc Nghiêu cười giải thích cho LỘ Tinh.

Lộ TInh hơi mất mát nói không sao.

Tạm biệt Triệu Húc Nghieu, Phó Thâm dẫn theo Lộ Tinh đến công ty.
Trước kia anh với Lộ Tinh đi biển nghỉ mát, rất nhiều chuyện của công ty đều là xử lý trực tuyến hoặc là người phụ trách xử lý, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh trở về tự mình xử lý. Rốt cuộc thì, những thứ liên quan đến bí mật thương mại của công ty, thông qua truyền trực tuyến cũng không an toàn.

Ban đầu Phó Thâm định đưa Lộ Tinh về nhà, nhưng Lộ Tinh nói muốn cùng anh đến công ty.

Phó Thâm sợ Lộ Tinh không chịu ngồi yên, bảo thư ký chuẩn bị trước đồ ăn vặt, đặc biệt là những món mà phụ nữ mang thai có thể ăn.

Thư ký nhìn tin nhắn Phó Thâm gửi tới có mấy chữ "phụ nữ mang thai" làm cho thất thần, chẳng lẽ sếp nhà bọn họ làm lớn bụng người ta.

Thư ký dường như đã phát hiện ra một bí mật động trời, tinh thần bát quái bộc phát, nhưng thứ mẫn cảm riêng tư như vậy cô nào dám nói lung tung ra ngoài, không thể chia sẻ ra ngoài, chỉ có thể tự mình nghẹn chết. Nếu bí mật của sếp bị lộ, không những vừa mất việc, có khi lại còn bị kiện như chơi.
Mười giờ sáng, Phó Thâm dẫn theo Lộ Tinh xuất hiện ở văn phòng.

Phát hiện người Phó Thâm đưa tới vẫn là cậu bé lúc trước, thư ký vô cùng sửng sốt, cô còn tưởng rằng Phó Thâm sẽ dẫn một người phụ nữ đến.

"Chồng ơi, em muốn uống trà sữa". Lộ Tinh ngập ngừng đưa ra yêu cầu của mình, sợ Phó Thâm từ chối.

Thư ký trợn tròn mắt ngay lập tức, không phải cô nghe lầm chứ, chồng???

Đây là Phó tổng đã kết hôn hay chỉ là cái xưng hô tán tình của tình nhân nhỏ.

"Đúng là hết cách với em". Phó Thâm vừa yêu vừa bất đắc dĩ: "Vậy chỉ có thể uống một chén nhỏ thôi".

"Dạ". Lộ Tinh đồng ý ngay lập tức.

"Mang một ly trà sữa vào, đừng thêm topping". Phó Thâm nói với thư ký.

"Vâng, Phó tổng". Thư ký ra khỏi văn phòng, hình tượng Phó tổng trong lòng cô càng ngày càng sụp đổ.

Được uống trà sữa như ý nguyện, Lộ Tinh cao hứng một lúc lâu, nhưng cơn buồn ngủ dần dần tăng lên.
Phó Thâm bận công việc không có thời gian để ý đến cậu, Lộ Tinh không quấy rầy Phó Thâm đang tập trung làm việc, tự mình đi vào phòng nghỉ ngủ.

Phó Thâm một hơi xử lý mấy văn kiện, ngẩng đầu lên mới phát hiện không thấy Lộ Tinh đâu, lập tức đứng dậy muốn đi tìm, kết quả lúc này thư ký đi vào.

"Phó tổng, chủ tịch Tần muốn gặp ngài".

Phó Thâm nhíu mày, chủ tịch Tần, không phải Tần Cao Dương à?

Thường ngày Phó Thâm không giao tiếp nhiều với Tần Cao Dương lắm, trước mắt hai công ty cũng không có hợp tác hay cạnh tranh, Tần Cao Dương đột nhiên đến gặp, có lẽ không đơn giản...

"Cô cứ đưa người đến phòng tiếp khác trước đi, tôi sẽ ra sau". Phó Thâm nói xong, bước nhanh lại mở cửa phòng nghỉ, thấy Lộ Tinh đang nằm ngủ say trên giường, mới cảm thấy an tâm.

Phó Thâm không đánh thức Lộ Tinh, một giấc này của Lộ Tinh chắc phải ngủ rất lâu.
Đóng cửa phòng nghỉ lại, Phó Thâm đang chuẩn bị đến phòng khách gặp Tần Cao Dương, thế nhưng người đã tiến vào, thư ký căn bản không ngăn được.

Tần Cao Dương phong trần mệt mỏi, sắc mặt u ám, thậm chí có chút tức giận, khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta không rét mà run.

"Anh Tần".

Bởi vì Tần Húc, Phó Thâm không muốn cư xử quá đáng với Tần Cao Dương.

"Vu Cố đâu?"

Không đợi Phó Thâm hỏi ý đồ đến của hắn, Tần Cao Dương đã đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi biết đêm đó chính người của cậu đã mang Vu Cố đi!"

"Đưa em ấy ra đây!"

Tần Cao Dương đã hết sức kiềm chế, nếu người trước mặt này phải Phó Thâm, mà là người khác, chỉ riêng chuyện này, Tần Cao Dương nhất định sẽ phế hắn.

Đêm đó ở khách sạn đảo quốc, Tần Cao Dương suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ càng thấy bỗng dưng Vu Cố biến mất quá kỳ quái, càng kỳ quái hơn là tất cả camera giám sát xung quanh đều không bắt được bóng dáng Vu Cố, mỗi người dưới tay hắn đều được huấn luyện kỹ càng, mặc dù Vu Cố phát điên, nhưng dựa vào tố chất thân thể yếu ớt kia của cậu nào có chuyện không bắt được...
Suốt đêm Tần Cao Dương liên lạc với trợ ý, yêu cầu cậu ta lập tức đi điều tra camera bãi đậu xe khi Vu Cố biến mất.

Camera của bãi đậu xe không quay được Vu Cố, nhưng lúc này Tần Cao Dương không tìm Vu Cố, mà là tìm xe trong bãi xe lúc đó.

Hầu hết các xe đều được lắp camera hành trình, lại nằm rải rác các góc khác nhau, Tần Cao Dương không tin những thứ này không quay được gì.

Trợ lý tăng ca suốt đêm, cuối cùng cũng tìm được xe trong bãi xe lúc đó, sau đó lại lần lượt liên lạc với chủ xe để thương lượng cung cấp camera hành trình, vỏn vẹn một ngày đã hoàn thành tất cả mọi chuyện Tần Cao Dương giao cho.

Hành chục video ghi lại cảnh lái xe được tập hợp lại, cuối cùng Tần Cao Dương cũng phát hiện ra hình ảnh của Vu Cố biến mất.

Một chốc đó Tần Cao Dương gần như sắp phát điên, Vu Cố, hắn tìm được Vu Cố!
Tần Cao Dương vội vã trở về Dung Thành, vừa xuống máy bay liền chạy đến Phó thị.

Hắn muốn đưa Vu Cố trở về, ai cũng không ngăn được hắn!

Giống như sợ Phó Thâm từ chối, Tần Cao Dương cũng đem theo một đoạn video đến đây.

Phó Thâm biết Tần Cao Dương đã tìm tận đến đây, chuyện này, cũng chẳng giấu được...