Chương 487: Bi kịch của Tứ trưởng lão (3)

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: QR2 – diendanlequydon

Sắc mặt của gia chủ Ninh gia càng thêm hổ thẹn, đầu cúi ngày càng thấp để tránh né những ánh mắt trào phúng đó.

“Đúng rồi, chuyện của Y Thành và Vân gia là tình huống gì?” Thiên Nhai sực nhớ tới một chuyện, nhìn Vân Lạc Phong: “Tại sao các ngươi lại kết oán với Y Thành?”

Cho dù năm đó chuyện này nháo đến tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) nhưng tính cách này của Thiên Nhai tất nhiên sẽ không để ý tới những chuyện phàm thế tục trần này, bởi vậy cũng không rõ ràng ân oán của hai bên lắm.

Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã, nói: “Năm đó, tên tuổi của nhị thúc vang dội, lúc thiếu thành chủ Y Thành đi ngang qua Long Nguyên Quốc, nghe thấy dân chúng nghị luận, nói thiên phú của nhị thúc tuyệt đỉnh…”

Cho dù thiên phú của Vân Thanh Nhã không thể nào so sánh với những người trong thế lực đó nhưng ở trong mắt đông đảo bá tánh Long Nguyên Quốc, hắn lại là người ưu tú nhất.

Thiếu thành chủ Y Thành làm sao có thể chịu đựng mọi người khen một người khác như thế? Vì vậy mới dẫn  tới tai hoạ này.

“Sau đó thì sao?” Thiên Nhai tò mò hỏi.

Nghe vậy, Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Thiếu thành chủ Y Thành chỉ là một cái cái thùng rỗng, cho nên nhị thúc đạt được thắng lợi! Vì thế, trong lòng Y Thành không chịu sự nhục nhã này, phái cường giả tới muốn đánh chết nhị thúc của ta! Cũng may nhị thúc tránh được sự đuổi giết của những người đó, về tới Vân gia, cho dù như thế nhị thúc vẫn chịu trọng thương, thực lực bị phế, hơn nữa vì chậm trễ cứu chữa nên bị liệt.”

Nghĩ đến những nhục nhã mà Vân Thanh Nhã phải chịu đựng những năm gần đây, nắm tay của nàng không tự chủ nắm chặt, sát khí trên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện.

Sắc mặt của tiểu lão đầu trầm xuống, ông không lên tiếng quấy rầy Vân Lạc Phong mà chờ đợi nàng nói tiếp…

“Vì để Y Thành không ra tay với Vân gia, nhị thúc của ta ở trong mật thất không nhìn thấy ánh mặt trời suốt mười năm! Ngươi có thể tưởng tượng được nhị thúc phải trải qua mười năm không được sinh hoạt dưới ánh mặt trời như thế nào không?”

Nghe Vân Lạc Phong nói những lời này, trong lòng Ninh Hân đột nhiên đau nhói, theo bản năng nàng nắm lấy bàn tay Vân Thanh Nhã, trong đôi mắt trong veo cũng dần dần xuất hiện sự phẫn nộ.

Y Thành dám đối xử với Vân Thanh Nhã như thế, tuyệt đối không thể tha thứ được!

“Nha đầu, chuyện đã cách mười năm, vì sao Y Thành lại động thủ với Vân gia?” Tiểu lão đầu cau mày hỏi.

Vân Lạc Phong liếc ông một cái: “Năm đó, Y Thành muốn đuổi tận giết tuyệt Vân gia, hiệp hội Y Sư phái người tới ngăn lại nhưng điều kiện tiên quyết là nhị thúc phải chết! Nếu nhị thúc còn sống, ước định của hiệp hội Y Sư và Y Thành sẽ trở thành vô dụng!”

Ngay lập tức, sắc mặt của tiểu lão đầu trầm xuống: “Hiệp hội Y Sư cũng nhúng tay vào?”

Ý trong lời nói của thiếu nữ làm sao tiểu lão đầu lại nghe không hiểu? Nếu thật sự hiệp hội Y Sư phán quyết công bằng thì không nên ngầm đồng ý hành vi của Y Thành với Vân Thanh Nhã.

Rõ ràng ở trong mắt hiệp hội Y Sư, Vân Thanh Nhã là người sai lầm! Ai bảo hắn đánh bại thiếu thành chủ Y Thành?

Mà cuối cùng đứng ra là bởi vì hành động của Y Thành nháo quá lớn, chỉ vì chuyện này mà muốn tàn sát toàn bộ Vân gia, vì để tránh miệng lưỡi người đời không thể không đứng ra.

Đương nhiên, điều kiện để Y Thành ngừng chiến đó là Vân Thanh Nhã phải chết!

“Không sai!” Vân Lạc Phong khẽ nâng chân mày: “Hiệp hội Y Sư bất quá cũng chỉ có thế, vô lý bênh vực người mình, nếu họ tương hộ Y Thành như thế, sẽ có một ngày ta sẽ nhổ tận gốc cả hai thế lực cùng lúc, để bọn họ nếm thử thống khổ mà nhị thúc của ta từng chịu!”

Trên người tiểu lão đầu bắt đầu gió lốc mãnh liệt, lạnh lùng cười nói: “Giỏi cho một cái Y Thành, giỏi cho một cái hiệp hội Y Sư! Lại dám làm ra loại chuyện vô sỉ tới mức này! Ở trên lôi đài, vốn chính là quyết đấu công bằng, lại bởi vì chiến bại mà trong lòng sinh cừu hận, người như vậy, không xứng trở thành một y sư!