Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Vốn dĩ Vân Lạc Phong đã chuẩn bị xong để chiến đấu với Tiêu Ngọc Thanh, ai biết hắn chỉ lạnh nhạt nói với Vân Lạc Phong một câu như vậy, tức khắc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
"Thiếp chính là thiếp, nàng ta chẳng những ở vị trí tiểu thiếp, còn vọng tưởng muốn gây thương tổn cho con trai trưởng Tiêu gia, để củng cố địa vị của ngươi ở Tiêu gia! Nhưng mà các ngươi không nghĩ đến chính là, loại người vô sỉ như vậy còn có thể trở thành chủ mẫu Tiêu gia! Tiêu gia các ngươi không sợ mất mặt xấu hổ sao?"
Nghe được lời nói này của Vân Lạc Phong, thị vệ Tiêu gia giận tím mặt, rút vũ khí muốn tiến lên giáo huấn nàng, vậy mà, bọn họ mới đi được vài bước, Tiêu Ngọc Thanh đã giơ tay lên ngăn cản bọn thị vệ.
"Ngươi và Tiêu gia ta có thù oán?" Ánh mắt Tiêu Ngọc Thanh trong trẻo lạnh lùng giống như ánh trăng, nhìn vào bản thân mình lại không cảm giác được một chút ấm áp nào, "Hay là nói, ngươi có quan hệ gì với người phụ nhân mà phụ thân ta hạ đường?"
"Xin lỗi, ta chỉ là một người thích bênh vực kẻ yếu mà thôi," Vân LẠc Phong lạnh lùng cười một tiếng, trên khuôn mặt tùy tiện hàm chứa hơi thở khí phách, "Ta không ưa nhìn người Tiêu gia các ngươi ức hiếp kẻ yếu như thế, cho nên ta mới không thể khống chế được ra ngoài bênh vực họ!"
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thanh càng thêm lạnh lẽo, con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn thẳng Vân Lạc Phong, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cũng không biết rõ chuyện mà đã đứng ra bênh vực họ? Đúng là lúc trước mẫu thân ta là ngoại thất của phụ thân ta, nhưng mà, trước đó người đã biết phụ thân ta, cùng yêu thương lẫn nhau, thế nhưng nữ nhân kia lại bắt nha hoàn của mẫu thân ta đi, tính tình mẫu thân ta thiện lương, đối xử với nha hoàn giống như tỷ muội, cho nên vì cứu tính mạng nha hoàn, mẫu thân của ta bị buộc phải cách xa phụ thân ta! Ngươi nói đây đều là lỗi của mẫu thân ta hay sao?"
"Những chuyện này là ngươi đích thân trải qua?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thanh, trong đôi mắt của nàng chứa ý cười châm chọc.
"Không," Tiêu Ngọc Thanh lắc đầu một cái, "Là mẫu thân nói cho ta biết, huống chi cả Linh Vực đều biết chuyện này! Vậy nên, nếu như ngươi không biết rõ rãng chuyện thật sự thì cũng đừng mở miệng, để tránh dẫn đến tai vạ."
Trong lòng Vân Lạc Phong phát ra một tiếng cười lạnh, nàng không nghĩ tới, mẫu thân Tiêu Ngọc Thanh sẽ vì danh dự bản thân mà đổi trắng thay đen như thế! Đẩy hết tất cả sai lầm lên trên đầu mẫu thân của Vân Tiêu.
Dù sao, so với Tiêu Ngọc Thanh, nàng càng tin tưởng Vân Tiêu hơn.
"Ta thấy ngươi chân chính không biết rõ ràng là ngươi mới đúng," Vân Lạc Phong lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, đôi mắt híp lại lộ ra một tia quỷ dị, "Ngươi trở về nói cho mẫu thân của ngươi, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Nàng ta đã làm chuyện này, một ngày nào đó cũng sẽ bị phơi bày!"
Thiện lương?
Nếu nữ nhân kia là người thiện lương vậy trên đời này tuyệt đối sẽ không có ác nhân!
Nàng ta là một tiểu thiếp, hại mẫu thân Vân Tiêu thì cũng thôi đi, lại còn ném Vân Tiêu còn nhỏ tuổi vào loại địa phương như Vô Hồi chi sâm! Người có thể làm ra chuyện như vậy, sẽ vì một đứa nha hoàn mà hy sinh hạnh phúc của mình sao?
Đáp án là, không thể nào!
Bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến những thống khổ mà Vân Tiêu đã phải chịu đựng, nàng liền có một loại xúc động muốn tháo đối phương ra thành tám khối!
"Tìm được rồi!"
Đang lúc hai người đang tranh phong, đột nhiên tiểu lão đầu kích động hô lên một tiếng, cười ha hả: "Ha ha ha, ta quên mất trước đây ngọc bài bị ta nhét vào trong đáy giày! Hiện tại rốt cuộc cũng tìm được nó, tiểu tử thúi, còn không mau mở cửa cho lão phu vào!"
Lão đầu đắc ý ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh miệt quét mắt nhìn về phía hai thị vệ giữ cửa: "Các ngươi vừa mới nói cái gì hả? Lão phu xâm nhập vào Linh Vực là vì ăn cắp trân tài dị bảo? Ngươi nhanh chóng lại đây trợn to mắt chó của ngươi xem xem đồ vật trong tay lão phu là cái gì đây!"