Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Đăng vào: 11 tháng trước
Buổi chiều khi Cao Minh Thành từ công ty đi đến bệnh viện, trước tiên ở bên ngoài nghe vệ sĩ thông báo tình hình, nghe xong sát khí quanh người liền tỏa ra dọa những vệ sĩ khác đứng khúm lúm không dám nhìn lên.
"Cao tổng, là chúng tôi làm không tốt, để phu nhân bị thương."
Lúc này chỉ có A Đại, là người được xưng là lão đại lên tiếng, gập người nhận lỗi.
"Cậu tự đem người của mình đi nhận phạt đi."
Cao Minh Thành liếc đôi mắt sắc như dao đầy sát khí nhìn lại đám vệ sĩ khép nép đằng sau, nói tiếp.
"Nhận phạt xong thì thay người.
Nhìn người cậu chọn đi, giống như mấy con chuột nhắt sợ chết vậy."
A Đại liếc mắt nhìn từng người, kính cẩn trả lời Cao Minh Thành.
"Tôi hiểu rồi.
Ngày mai sẽ chọn những người tốt hơn."
Đám vệ sĩ kia lúc này mặt mũi đều tái xanh lại.
Bọn họ nói là vệ sĩ, thật ra là nói tránh đi nghiệp vụ thật sự.
Cao tổng nói không có năng lực, vậy nhất định quay về tổ chức sẽ bị lôi đi huấn luyện.
Khó khăn lắm mới lọt được vào hàng ngũ làm "vệ sĩ" cho thiếu phu nhân, bây giờ lại sắp quay trở lại mốc ban đầu rồi.
Đám vệ sĩ ai nấy nhìn nhau, rồi lại nhìn lại chính bản thân mình, sau đó khóc ròng.
Cao tổng nói không sai, nhìn dáng vẻ nhút nhát như chuột nhắt của họ, đòi bảo vệ thiếu phu nhân, căn bản không có khả năng.
Ai bảo không có khả năng, đều tại do tổng tài nhà bọn họ, mặt cũng quá dọa người rồi.
Cao Minh Thành mở cửa đi vào, trước tiên nhìn đến mặt An Tịnh Nhã trước, đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt cô.
"Có đau không?"
An Tịnh Nhã quay mặt ra nhìn, sau đó ra hiệu anh đưa mặt lại gần.
Cao Minh Thành không ngần ngại gì làm theo, lại không ngờ An Tịnh Nhã giơ tay cao lên tát xuống, anh vội vàng đưa tay lên giữ lại.
Cao Minh Thành lúc này trong lòng hoảng loạn, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
An Tịnh Nhã vì sao muốn tát anh? Chẳng lẽ...!không phải oán niệm của cô ấy biến mất rồi sao? Hay vị hoàng hậu đó lại làm gì tổn thương cô ấy?
"Tiểu Nhã, em ....sao....?
An Tịnh Nhã chớp mắt nở nụ cười tươi trả lời: "Không phải anh hỏi em có đau không sao? Bây giờ em liền tát mặt anh giống như An Hi Văn tát em, sau đó anh tự có câu trả lời là có đau hay không? Anh sao vậy? Mặt mũi sao lại trắng bệch thế kia.
Anh bị bệnh sao?"
An Tịnh Nhã đưa tay lên muốn sờ lên trán anh, Cao Minh Thành nở nụ cười đưa tay lên giữ lại.
"Không phải vì sợ em lại ghét anh như lúc trước, muốn tát anh mà."
"Em có ghét anh sao? Không phải là anh ghét em sao? Người không đến hôn lễ là anh, còn người làm đủ nghi thức là em."
An Tịnh Nhã ngả người ra sau tựa vào thành giường, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Cao Minh Thành đầy ý cười.
"Anh nhanh như vậy đối với em động tâm.
Hợp đồng hôn nhân của chúng ta còn chưa kết thúc, vậy mà liền nói yêu em."
Sau đó cô liền biểu cảm như phát hiện ra điều gì đó thú vị, quỳ hai chân xuống giường đưa anh tay lên ôm lấy cổ Cao Minh Thành đang ngồi bên mé giường, ghé sát khuôn mặt, nở nụ cười dễ thương nhìn anh.
"Có phải vì em xinh đẹp, anh liền kiềm chế không nổi không? Dù sao bản tính của đàn ông không phải đều như vậy sao? Thấy người đẹp, mắt và chân dưới liền không thể tự chủ được."
Cao Minh Thành đưa một tay ôm eo cô, một tay đưa lên sờ nhẹ lên cái má vẫn đỏ ửng của cô.
"Lúc trước thấy em ít nói, còn nghĩ là em kiêu căng, ngạo mạn không để ai vào mắt.
Bây giờ thì khác rồi, lời nói và dáng vẻ này.....!muốn quyến rũ anh sao?"
"Em lúc trước có như vậy sao?"
An Tịnh Nhã của ngày trước và bây giờ, chỉ là cần là người tiếp xúc nhiều với cô đều sẽ nhận ra, cô với lúc trước giống như hai tính cách đối nghịch nhau.
Ngay cả Mộng Phạn cũng nói, An Tịnh Nhã của bây giờ rất dễ thương, còn An Tịnh Nhã của lúc trước, vẻ mặt luôn âm u mây mù, chính là bộ dạng đáng sợ.
An Tịnh Nhã lại cảm thấy, cô trước giờ vẫn nhỉ vậy, có khác gì đâu.
"Có muốn anh giúp em xử lý không?"
An Tịnh Nhã hiểu ý Cao Minh Thành.
An Hi Văn cho dù hiện tại đã là ảnh hậu, nhân khí đang rất tốt, nhưng nếu chỉ cần bị tập đoàn mẹ là Cao thị phong sát, chậc chậc, đến lúc đó muốn lăn lộn trong giới giải trí chỉ có tiếp nhận những bộ phim đen kia.
Nhưng An Tịnh Nhã cô không muốn vậy.
An Tịnh Nhã lắc đầu không đồng ý.
"Anh ngược lại không những không được làm gì, đối với An Hi Văn phải thật sự tốt.
Không những cho cô ta nhiều tài nguyên lớn, còn cho cô ta có vị trí nghệ sĩ cao nhất Peony.
Em nghe nói Cao thị đã ký hợp đồng để Angel làm đại diện hình ảnh và phát ngôn, An Hi Văn ngược lại so với Angel nhất định không được kém.
Anh phải khiến cô ta cảm thấy, cô ta mang lại cho anh nhiều giá trị nhất."
Cao Minh Thành nhìn chằm chằm An Tịnh Nhã, đưa tay bẹo nhẹ má cô.
An Tịnh Nhã kêu đau đẩy tay anh ra.
Cao Minh Thành xoay người nằm xuống ôm cô vào lòng nói:
"Nếu em đau vậy không phải là anh đang mơ rồi.
Không nghĩ đến em là một người có tính toán sâu như vậy."
"Sao? Anh hối hận rồi à? Mới đầu nhìn mặt anh, rõ gian luôn đó, không một chút đáng tin cậy.
Nhưng thấy anh vì em mà bị thương, còn nói yêu em, em mới tạm thời thích anh thôi.
Nếu bây giờ anh hối hận rồi rút lui, em tuyệt đối sẽ không oán trách.
Chỉ là mất đi một cái đùi lớn, em ngược lại đi tìm một cái đùi lớn khác để ôm là được rồi."
Cao Minh Thành lần này nghiêng đầu liền hôn An Tịnh Nhã, An Tịnh Nhã không giống như lần trước, cô không còn trạng thái ghét bỏ, ngược lại có cảm giác, nụ hôn này rất quen, giống như đã từng như vậy rồi, chỉ là hiện tại ký ức ấy đã không còn nhớ nữa.
"Muốn tìm một cái đùi lớn khác? Hửm?? Em tuyệt đối sẽ không vì trả thù mà làm tổn thương bạn thân của mình.
Ngoài Mạc Tu Kiệt ra, em còn cái đùi lớn nào để ôm khi mà vất bỏ anh sao?"
An Tịnh Nhã nghiêng đầu cười thầm.
Mạc Tu Kiệt quả nhiên không thể xem thường, lúc trước không làm cái loại hình kinh doanh này, nay vừa bắt tay vào làm đã có thể khiến Cao Minh Thành chấp nhận là đối thủ lớn.
"Vậy nói nghe xem, trước tiên em muốn làm gì? Đùi này của anh có chút lớn, sợ em ôm không hết."
Cao Minh Thành mặt gian tà cầm tay An Tịnh Nhã đặt lên đùi mình, sau đó di chuyển dần lên trên.
An Tịnh Nhã bật cười lớn, giật tay mình ra khỏi tay Cao Minh Thành, sau đó còn làm như vô tình đập xuống chỗ Tiểu Thành Thành nhỏ bé.
Cao Minh Thành bị đau đến trợn mắt.
"Anh nói Giang Minh Triết soạn nhanh một bản hợp đồng, có thể kịp giờ tối nay đến dự tiệc của An Hi Văn.
Một bản hợp đồng muốn An Hi Văn làm đại diện hình ảnh nghệ sĩ ở Peony, hơn nữa còn là một bản làm nghệ sĩ độc quyền của Peony, điều kiện khi phá vỡ hợp đồng chính là....!tập đoàn An thị, bao gồm tất cả tài sản đất đai của An gia."
"Em chắc chắn cô ta sẽ ký?"
An Tịnh Nhã tựa đầu vào ngực Cao Minh Thành, ngẩng đầu đưa tay lên chạm nhẹ lên cái mũi cao của anh, nói:
"Cô ta không những ký, còn sẽ là ký trước mặt nhiều người, vừa vui vẻ, vừa ký.
Vì người đưa bản hợp đồng cho cô ta ký...!chính là anh."
Cao Minh Thành cau mày tức giận.
"Sao thế?" An Tịnh Nhã bộ dạng đáng thương, hai mắt long lanh nhìn anh nói.
"Mới vừa ôm đùi một chút, biểu cảm đã như vậy rồi, sau này nếu ôm đùi lâu hơn, có phải anh sẽ mang em ném ra ngoài không?"
"Anh không thích cô ta."
"Ơ, bởi vì anh không thích cô ta, còn cô ta muốn anh nên em mới nói anh làm thế.
Nhìn mặt anh đáng tin cậy như vậy, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người, được Cao thị tổng tài đích thân ra trận muốn ký hợp đồng, An Hi Văn mới không ngần ngại mà ký vào."
"Nói Giang Minh Triết đưa là được rồi."
An Tịnh Nhã: "Cậu ta gian xảo."
"Còn nữa, em muốn vào Peony."
"Em muốn bước chân vào ngành giải trí?" Cao Minh Thành ngạc nhiên.
"Em lúc trước đi du học, là học kinh doanh không phải học nghệ thuật." An Tịnh Nhã ngồi thẳng dậy khoanh chân ở đó, gương mặt biểu thị bất mãn nhìn Cao Minh Thành.
"Vậy em vào Peony muốn làm gì?"
"Muốn hành chết An Hi Văn.
Em muốn trong số những nghệ sĩ của Peony tìm ra một người thật sự có thực lực, tích cách nghệ sĩ có vài phần giống với An Hi Văn, muốn bồi dưỡng người đó thành viên đạn tiễn An gia mất trắng."
"Nếu vậy...Angel có thể giúp em."
"Không.
Angel là nghệ sĩ quốc tế, nhân khí của cô ấy quả thật lớn hơn An Hi Văn gấp mấy lần, nhưng em là muốn ở trước mặt An Hi Văn, đào tạo một người có tính cách nghệ sĩ giống cô ta, không những giống mà còn phải tốt hơn cô ta.
Cô ta đi theo lối nữ thần quyến rũ dịu dàng, em liền tạo lên một người không những quyến rũ dịu dàng, mà còn phải là ai nhìn cũng bị thu hút, trực tiếp khiến An Hi Văn bị vứt bỏ."
"Nếu vậy em là muốn làm quản lý."
"Không phải.
Em sẽ không làm quản lý, đại loại như cho em một chút cổ phần để em có tiếng nói trong Peony, sau đó em sẽ tìm một quản lý có năng lực, đáng tin cậy, biết nhìn người làm người đại diện cho người mà em chọn.
Em chỉ ở đằng sau giúp đỡ về việc tạo hình tượng nghệ sĩ và tài nguyên, như vậy dù sao cũng dễ kiểm soát tất cả hơn, bao gồm cả An Hi Văn."
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Thật là không ngờ đến, An Tịnh Nhã lại là người thông minh như vậy, những điều cô nói có tính toán rất rõ ràng, hơn nữa còn có một đường lui rất hoàn hảo.
"Được, mọi yêu cầu của em đều được chấp thuận.
Riêng việc để cho em một chút cổ phần của Peony, cái này....!nếu em đồng ý, tối nay ở bữa tiệc của An Hi Văn, anh tặng em một món quà, còn có thể kích động An Hi Văn, em chỉ việc làm khán giả."