Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc Minh Cẩm kêu Lục Trạm đến thư phòng, Lục Trạm vẫn đang thương lượng sự tình với Sở Hoài Uyên.
“Sao thế?” Lục Trạm vừa vào thư phòng là ngồi phịch xuống ghế, vớ ấm trà tu ừng ực.
“Uống từ từ thôi!” Minh Cẩm vỗ vỗ lưng cho chồng, buồn cười nhìn anh chàng.
Chờ Lục Trạm uống xong dùng tay áo lau miệng, nghi hoặc nhìn về phía mình, Minh Cẩm mới nói, “Em có điểm không rõ, muốn nghe chàng giải đáp.”
“Chuyện gì?” Lục Trạm nhướng mày.
Minh Cẩm rất ít khi nghiêm túc như vậy làm cho hắn cảm thấy rất quái lạ.
“Em sống ở Đông Viên không lâu nhưng cũng đủ để cảm giác được.” Minh Cẩm cân nhắc câu chữ, chậm rãi nói, “Chàng có ảnh hưởng rất lớn đối với người Đông Viên.”
Đâu chỉ ảnh hưởng lớn, những người đó gần như tôn sùng Lục Trạm, sẵn sàng làm Thiên Lôi để chàng sai đâu đánh đó.
“Ta thừa nhận.” Lục Trạm gật đầu, giải thích, “Năm đó là ta đưa bọn họ một đường lại đây.”
“Cho nên,” Minh Cẩm cố làm giọng mình ôn hòa và bình tĩnh, “Bao nhiêu người Đông Viên không cách gì khôi phục, em cảm thấy có nguyên nhân vì chàng.”
Lục Trạm sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng được Minh Cẩm đang nói gì, đôi mắt mở to một chút nhưng không tức giận, nhíu mày gật đầu: “Nàng nói có lý.”
Trong ánh mắt Lục Trạm mang theo một tia ảm đạm.
Nếu Minh Cẩm nói không sai, vậy thì những tổn thương mà các huynh đệ Đông Viên phải gánh chịu trong những năm qua có liên quan rất nhiều đến hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy chán nản mất tinh thần.
“Chàng đừng vội tự trách.” Minh Cẩm nắm tay chồng nhìn thẳng vào mắt chàng, “Hãy nghe em nói hết lời được không?”
“Nàng nói đi.” Lục Trạm dường như cảm thấy sự tiếp xúc thuần túy của đôi tay không thể giải tỏa thần kinh đột ngột căng thẳng, phải kéo Minh Cẩm ngồi vào lòng mình, gắt gao ôm lấy nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Tư thế này làm Minh Cẩm vốn muốn giải quyết vấn đề một cách lý trí và bình tĩnh có chút đỏ mặt, dưới ánh mắt như vậy khiến tai nàng cũng nóng bừng.
Minh Cẩm giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục ngồi trên đùi Lục Trạm, cố gắng nghiêm mặt để tỏ ra khách quan.
“Em to gan phỏng đoán,” Minh Cẩm tìm một điểm ít mẫn cảm nhất để nhập đề, “Dường như chàng rất chán ghét chiến tranh?”
“Ta nghĩ nàng đã biết chuyện này.” Lục Trạm lẩm bẩm, không rời mắt khỏi Minh Cẩm, hy vọng nhìn ra điểm gì đó từ ánh mắt của nàng.
“Chàng một đường dẫn dắt người Đông Viên đi tới, tương đương với thủ lĩnh tinh thần của họ.” Minh Cẩm nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay Lục Trạm, “Cho nên, suy nghĩ của chàng về chiến tranh, ác cảm này đã ăn sâu vào trái tim của người Đông Viên.”
“Nàng nói rõ hơn đi.” Lục Trạm cau mày, ánh mắt gần như hung dữ.
“Ý em là,” Minh Cẩm nhẹ giọng giải thích, “Các huynh đã sống sót trên chiến trường bao nhiêu năm, tất cả niềm tự hào và danh dự cũng như dũng khí và trí tuệ của mọi người đều đến từ cuộc chiến.
Mà chàng, người lãnh đạo mà họ tôn thờ lại chán ghét chiến tranh tận đáy lòng.”
Đây có vẻ là một kết luận lố bịch, nhưng đó là sự thật.
Minh Cẩm luôn hy vọng có thể làm cho những cựu chiến binh có trạng thái tâm thần tồi tệ trở nên tốt hơn, vì vậy vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời cho loại bệnh tình này.
Bây giờ chứng kiến Lục Trạm quá buồn rầu, Minh Cẩm luôn tự hỏi, rốt cuộc là điều gì có thể khiến nhóm người Đông Viên rõ ràng là chiến sĩ cường đại nhất lại trở nên ẩn dật và tiêu cực như vậy.
Hiện tại, nàng cảm thấy hình như mình sắp chạm vào cánh cửa.
“Chàng đã phủ nhận hết thảy giá trị của chàng.” Minh Cẩm đau lòng vuốt v e gương mặt Lục Trạm, “Chàng cảm thấy tất cả những gì bản thân trả giá để có được đều không còn ý nghĩa, bị thao tác trong một trò chơi.
Trong trò chơi này, bá tánh chính là người chịu thiệt, kẻ được lợi là đám nắm quyền, còn các huynh là những người đã cho ra tất cả nhưng rốt cuộc chỉ tiếp tay cho bọn bất lương, chẳng có chút giá trị gì.”
Đôi mắt Lục Trạm tối sầm, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Đúng vậy.”
“Loại suy nghĩ này rất phổ biến ở Đông Viên, và em không có tư cách chỉ trích suy nghĩ của mọi người,” Minh Cẩm cố gắng vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày của Lục Trạm, nhẹ giọng nói, “Nhưng điều em muốn chỉ ra chính là, nếu không có cảm xúc tích cực dẫn đường, các huynh vẫn luôn bị khống chế bởi những cảm xúc tiêu cực, bao gồm cả chàng.”
Cơ mặt Lục Trạm giật giật, đôi mắt sâu không thấy đáy.
“Đừng như vậy.” Minh Cẩm ôm mặt chàng, “Các huynh không phải lao vào cuộc chiến vì tranh giành quyền lực, các huynh trả giá hết thảy để đổi lấy sự an cư lạc nghiệp cho bá tánh, chỉ bằng điểm này cũng đủ cho các huynh cảm thấy tự hào.”
“Không phải như thế.” Lục Trạm nhắm mắt không nhìn Minh Cẩm.
Cảm giác đầu đau kịch liệt khiến hắn nhịn không được nhíu mày càng chặt.
Minh Cẩm nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho chàng, ngón tay bay múa trong khi nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Các huynh đều là anh hùng.
Tựa như Quân Nghiên đã nói, nếu không có các huynh đổ máu hy sinh, e là hiện tại dị tộc đã tiến vào chiếm giữ kinh thành, bá tánh thiên hạ sẽ gặp tai ương...”
Lục Trạm chộp tay Minh Cẩm siết thật chặt, đột nhiên mở bừng mắt, tròng mắt đỏ ngầu, thấp giọng gầm lên: “Nàng thật sự không biết! Những năm đó chỉ là cuộc chiến của hai phe tướng cũ và tướng mới muốn cân bằng thế lực.
Cuộc chiến chân chính với dị tộc chỉ vào mấy tháng ban đầu và một năm cuối cùng, tất cả thời gian còn lại đều là...” Lục Trạm không thể tiếp tục, nhưng ý thức đã được thể hiện hoàn chỉnh.
Minh Cẩm thật không ngờ, sau khi trải qua nhiều cuộc chiến như vậy, hóa ra bên trong còn có ẩn tình!
Nói cách khác, cuộc chiến bấy lâu chẳng qua là một cuộc thanh trừng lớn của triều đình, mà tất cả những gì tướng sĩ và bá tánh ở biên quan phải gánh chịu chỉ là một hồi tai bay vạ gió? Cái gọi là xâm lược thực chất phần lớn là bịa đặt?
Khó trách các cựu chiến binh Đông Viên lại có cảm xúc quái dị như vậy.
Bọn họ đều từng vào sinh ra tử trên chiến trường bao nhiêu lần, theo lý thuyết không nên có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Thời đại này đâu có cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo, những người tinh thần yếu ớt thì đã không có khả năng sống sót trở về từ chiến trường, còn các chiến binh ngoan cường này lại bị chính đồng bào của họ đánh bại.
Nếu tất cả niềm tự hào của bản thân, những thắng lợi mà họ phải trả giá bằng sinh mệnh để đổi lấy, rốt cuộc khi mọi chuyện kết thúc thì lại phát hiện chỉ là một trò đùa, e là rất nhiều người sẽ không thể chịu đựng được.
Minh Cẩm trong lòng xót xa nhưng sắc mặt vẫn nhu hòa, trầm giọng khẳng định: “Bất luận thế nào, các huynh đều không sai!”
“Không,” Lục Trạm lắc đầu, trong mắt tràn ngập thống khổ, “Những bá tánh ở đó không biết được, kẻ giẫm đạp lên cánh đồng của họ và gi3t chết vợ con của họ là quân đội của chính chúng ta.
Chính chúng ta nuôi dưỡng dã tâm của bọn dị tộc, cung cấp cho bọn chúng lương thực và ngựa để sang đây tấn công, chính vì tướng quân của chúng ta không muốn giao ra binh quyền.”
Khi Lục Trạm nói những lời này, thanh âm mang theo thống khổ rõ ràng, cơ bắp cứng đờ, gương mặt vặn vẹo, thậm chí cánh tay vòng quanh Minh Cẩm đều buông thõng xuống, không dám chạm vào Minh Cẩm sợ siết nàng bầm người.
Minh Cẩm nhịn không được vòng tay chặt chẽ ôm choàng lấy Lục Trạm, ngửa đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi lạnh lẽo của chàng rồi một đường hôn đến vành tai, ghé sát vào tai chàng thầm thì: “Khi chàng ra chiến trường, chàng có biết đây là một hồi trò khôi hài hay không?”
“Không biết.” Lục Trạm đờ đẫn đáp.
Đây là lần đầu tiên hắn trút hết cõi lòng trước mặt người khác, những ký ức chôn sâu trong lòng vẫn luôn dày vò nhắc nhở hắn đã từng làm chuyện gì, khiến cho hắn hàng đêm không được yên giấc.
Mà Minh Cẩm, chính là tia nắng hiếm hoi trong cuộc đời hắn.
Hắn không kìm được muốn lại gần, nhưng lại sợ nàng bị lây nhiễm hơi thở xấu xa của chính mình.
“Vậy chàng có cung cấp lợi ích gì cho bọn dị tộc, hoặc làm chuyện gì không thể tha thứ đối với bá tánh chưa?” Minh Cẩm lại hỏi, tâm trạng rối bời.
Nàng thật không biết nếu Lục Trạm thực sự bị người lợi dụng làm chuyện gì thì nàng phải đối diện thế nào, chỉ có thể ngầm cầu nguyện, với trí tuệ của Lục Trạm, không có khả năng bị người sai sử mà không phát giác.
Cũng may hết thảy đều như nàng sở liệu, Lục Trạm lắc đầu.
“Tóm lại, tất cả những gì các huynh làm đều là tận hết khả năng bình ổn trận chiến này càng sớm càng tốt.” Minh Cẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Các huynh làm không tệ! Các huynh đã nhanh chóng dập tắt cuộc tranh đấu giữa hai phái, nhanh chóng đánh đuổi dị tộc xâm lược, chẳng phải là do chính công sức của các huynh đó sao?”
Lục Trạm không nói gì, giống như đang ngây ngốc xuất thần.
“Điều chàng nên quan tâm bây giờ là các huynh đệ của chàng.” Minh Cẩm vòng tay ôm chặt bả vai Lục Trạm, “Hãy cho họ biết bản thân họ không làm sai chuyện gì, hãy giúp họ thoát khỏi sự trách móc nặng nề của lương tâm.
Không thể phó mặc Đông Viên cho người khác bài bố, chẳng phải các huynh đều là chiến binh ưu việt? Tại sao trên chiến trường gặp kẻ địch lợi hại đều không thể khiến các huynh nhụt chí, trong khi ở kinh thành gặp được mấy quan viên sứt sẹo lại khiến các huynh lo sợ?”
Minh Cẩm cực kỳ khẩn trương, lòng bàn tay toát mồ hôi, nàng đang đánh bạc, nhưng kết quả lại mỏng manh xa vời đến đáng sợ.
Nàng chỉ có thể nói không ngừng, nói liên tu bất tận -- -- bảo rằng Lục Trạm và những người Đông Viên đều không có tội, không nên lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình; khẳng định bảo vệ quốc gia là chức trách của quân nhân, cho dù cấp trên thật sự có âm mưu gì đi nữa, khi ra chiến trường thì quân nhân vẫn nên gánh vác trọng trách này; nói rằng thế gian không phải chỉ có đen hoặc trắng mà còn có một vùng xám ở giữa.
Nàng nhấn mạnh miễn là con người còn tồn tại thì chuyện như vậy vẫn sẽ phát sinh, chỉ cần làm người không thẹn với lương tâm là được, một nhóm người không có năng lực thay đổi bất cứ điều gì.
Nàng chỉ ra quân nhân giết người là vì chức trách và sinh tồn, có bao nhiêu người trên thế gian chết oan mỗi ngày vì những sự tình này nọ, bên trong của mỗi một nhà quyền quý, mỗi một phủ đệ đều có biết bao nhiêu oan hồn, một nhà Xuân Hương chính là chứng cứ rõ ràng.
Nếu Lục Trạm thật muốn ôm hết những việc này, người thân cận nhất sẽ bị tổn thương nhiều nhất.
Minh Cẩm nói đến mức miệng khô lưỡi khô mà không dám dừng lại, nàng sợ Lục Trạm suy nghĩ miên man, nàng không biết chính mình có thể thuyết phục Lục Trạm hay không? Nếu hết thảy theo đúng như lời Lục Trạm, vậy thì người Đông Viên biến thành như hiện giờ thật không quá kinh ngạc.
Họ là những người tay nhiễm máu tươi nhưng lại có trái tim nhân hậu, vì vậy họ không cách gì tha thứ cho bản thân dù đã qua một thời gian dài.
Tuy nhiên, nàng hy vọng Lục Trạm ít nhất sẽ không trở nên bi quan khi những ký ức được gợi lên.
Lục Trạm vẫn luôn trầm mặc, mãi đến giờ cơm chiều cũng chưa thốt ra câu nào..