Chương 134: 134: Tham Quan Cổng Lớn

Muôn Hoa Trên Gấm

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Minh Cẩm và Lục Trạm khởi hành từ sáng sớm, chưa đến giữa trưa đã tới phủ đệ của Giang gia.
Đây là lần đầu tiên Minh Cẩm tới kinh thành thăm em gái đã thành thân.

Nhìn phủ đệ tầng tầng lớp lớp, phòng ốc chỉnh tề, vườn tược đẹp đẽ, nha hoàn bà tử qua lại đều rũ mi cụp mắt, Minh Cẩm cũng không biết nên cảm thấy vui vẻ hay lo lắng cho em gái.
Minh Lan đang có thai nên không thể ra đón ở cổng, Minh Cẩm xuống xe ngựa đi theo bà tử dẫn đường vào hậu viện.
Lục Trạm không muốn tham gia tụ hội của phụ nữ, chỉ đưa Minh Cẩm đến Giang gia rồi rời đi làm chuyện riêng của mình.
“Tỷ tỷ tới rồi.” Minh Lan đứng ở cửa, thấy Minh Cẩm bèn vội vàng nắm chặt tay nàng, “Mau vào nhà.”
“Đã mang thai sao vẫn hấp tấp bộp chộp như vậy?” Minh Cẩm nhíu mày, dìu em gái vào phòng.
Hai người ngồi xuống, Minh Lan vẫy tay cho lui ra ngoài tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ bên người.
“Quả nhiên lấy chồng có khác,” Minh Cẩm cười ngắm em gái, “Thật sự ra dáng một phu nhân rồi.”
“Đừng trêu muội.” Minh Lan ngượng ngùng nhìn Minh Cẩm, cầm chung trà trên bàn nhấp một ngụm, “Ông trời thật biết trêu ngươi, Phó gia chỉ có tỷ là rành rẽ quy củ và có khí phái phu nhân nhất, thế mà con nhóc phá phách muội đây lại bị nhốt trong chốn nhà cao cửa rộng, trong khi tỷ đến thôn quê tránh phiền.”
“Cẩm y ngọc thực luôn có người mơ ước, muội bất mãn cái gì?” Minh Cẩm búng mũi Minh Lan một cái, “Nếu kêu muội cả ngày nai lưng làm việc nhà, muội cũng chịu khổ không nổi.”
“Tỷ,” Minh Lan nũng nịu hô.
“Giang Du đối tốt với muội chứ?” Minh Cẩm quan tâm hỏi, “Hiện giờ hắn rất bận rộn, e là không thể luôn ở bên cạnh, muội phải tự chăm sóc mình thật tốt.”
“Không sao mà.” Minh Lan hơi mỉm cười, có chút thẹn thùng, “Tuy mỗi ngày chàng rất bận nhưng đều cố gắng trở về cùng ăn cơm chiều với muội, buổi tối sẽ cùng muội nói chuyện nhà.”
“Vậy là tốt rồi.” Minh Cẩm gật đầu, phần lớn đàn ông nơi này đều không quá để ý đến phụ nữ trong nội viện, so với đám đàn ông đó thì Giang Du thật có thể coi như chất lượng tốt, “Sống chung phải biết thông cảm cho nhau, vạn lần không thể tùy hứng như khi còn con gái.”
Minh Lan gật đầu: “Muội biết, ký ức về thời gian làm dâu vẫn chưa phai.”
“Cha mẹ chồng đối xử với muội thế nào?” Minh Cẩm vội hỏi.
“Rất lãnh đạm,” Minh Lan có chút bất đắc dĩ, “Hầu như không bao giờ nói chuyện với muội, coi như không nhìn thấy muội.”
“Muội đừng để trong lòng,” Minh Cẩm khuyên giải, “Cho dù không ở chung nữa nhưng lễ nghĩa thông thường nhất định phải giữ.

Muội đừng ỷ vào sự chiều chuộng của Giang Du mà kiêu căng đấy nhé!”
“Muội đương nhiên hiểu được.” Minh Lan gật đầu cười, “Mẹ cũng đã dặn đi dặn lại, lỗ tai muội sắp chai luôn rồi.”
“Đó là mẹ xót muội, không hy vọng muội bước vào vết xe đổ của mẹ” Minh Cẩm khẽ thở dài.
“Tỷ còn chưa về nhà xem thử,” Minh Lan nháy mắt với Minh Cẩm, cười khúc khích, “Hiện tại trong nhà đã bị mẹ nắm hết trong tay, Minh Thụy vào học viện rồi, tổ mẫu gần như không có việc gì để làm.”
“Cho dù được như vậy nhưng mẹ chưa chắc đã vui vẻ.” Minh Cẩm thấp giọng nói, “Người một nhà kiêng kị nhất là xé rách mặt mũi, tình cảm chân thành một khi mất đi thì khó tìm lại được, cho nên muội nhất định không thể để chuyện đấy xảy ra.”
“Muội biết rồi.” Minh Lan lẩm bẩm, “Thật ra muội cũng không quan tâm bọn họ đối xử với muội thế nào.”
“Muội không nên nghĩ như vậy,” Minh Cẩm nhíu mày, nghiêm khắc nhìn Minh Lan, “Khi hai người phải sống với nhau cả đời, cho dù quan hệ của muội và Giang Du tốt đến đâu đi nữa, khó tránh khỏi sẽ có lúc ý kiến không hợp nhau.

Muội có thể bảo đảm cả đời đều không có va chạm?”
Minh Lan nao núng trước cái nhìn của Minh Cẩm, lắc đầu ngoan ngoãn đáp: “Không thể.”
“Hiện tại muội đã kết hôn với Giang Du,” Minh Cẩm thấp giọng chỉ ra, “Nhà mẹ đẻ không có khả năng trợ giúp, càng không có cách gì chống lưng cho muội, tương lai nếu xảy ra va chạm, muội phải làm sao bây giờ?”
“Muội...” Minh Lan ấp úng.
“Cha mẹ chồng khẳng định sẽ không giúp muội,” Minh Cẩm phân tích, “Nhưng muội không thể để bọn họ nhân cơ hội hại muội, không cần trao nhược điểm của mình vào tay kẻ không có hảo cảm với muội.”
“Muội sẽ ghi nhớ.” Minh Lan trịnh trọng gật đầu.
“Trong nhà đều tốt cả chứ?” Minh Cẩm hỏi.
“Tỷ về nhà xem một chút đi.” Minh Lan cười, “Mẹ luôn nhớ tới tỷ.”
“Tối nay ta phải quay lại,” Minh Cẩm lắc đầu, “Đến đây chỉ để thăm muội, cũng vì muội đã hoài thai nên ta không yên tâm mới tới.

Trong nhà có thằng cu, còn một đống việc cần hoàn thành, đâu thể nào cả ngày chạy vào kinh?”
“Tỷ tỷ,” Minh Lan nhìn Minh Cẩm, ngập ngừng hỏi, “Tỷ có hối hận lúc trước kết hôn với tỷ phu hay không?”
“Hả?” Minh Cẩm kinh ngạc nhìn Minh Lan.
“Muội đã biết,” Minh Lan cứ lo tiếp tục phát biểu ý kiến, “Tỷ phu vốn không phải người Lục gia kia, lúc trước tỷ vì thanh danh Phó gia và tương lai của muội cùng Minh Thụy, không còn cách nào khác mới phải kết hôn với tỷ phu.”
“Muội nghe ai nói thế?” Sắc mặt Minh Cẩm không được tốt lắm.
Minh Lan lại hiểu lầm Minh Cẩm buồn khổ trong lòng, vội nắm lấy tay Minh Cẩm: “Tỷ hãy nghe muội nói, sau khi biết chuyện này muội luôn cảm thấy nợ tỷ, hại tỷ bị thiệt thòi lớn như vậy mà không thể lên tiếng, bây giờ ở trong thôn chịu khổ.

Tỷ thông minh và có năng lực hơn muội nhiều, cũng hiểu chuyện và xinh đẹp hơn, càng thích hợp làm phu nhân nhà cao cửa rộng...”
“Đừng nói nữa.” Minh Cẩm trừng mắt lườm Minh Lan một cái, lại buồn cười chọc chọc mũi em gái, “Thật không biết trong đầu muội chứa cái gì, trông ta giống như sống không tốt hay sao? Uổng công tỷ phu muội hết lần này đến lần khác giúp đỡ, thế mà cái đồ tiểu bạch nhãn lang này còn nói như vậy.”
“Tỷ phu giúp đỡ, muội rất cảm kích,” Minh Lan thành khẩn nhìn Minh Cẩm, “Tỷ phu là người tốt, nhưng tỷ tỷ là người thân ruột thịt của muội.

Đối với muội, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của tỷ.

Muội đã chính mắt thấy hoàn cảnh của Lục gia còn không bằng Phó gia năm xưa, nhóm lửa nấu cơm phải do tỷ làm, trong lòng muội rất xót xa.”
“Đồ ngốc!” Minh Cẩm nhéo má Minh Lan, cười nói, “Muội không phải là ta, làm sao hiểu được lạc thú của ta.

Ta tuân thủ quy củ chỉ để tổ mẫu và mẹ yên tâm, càng để cuộc sống của chính mình trong nhà dễ dàng hơn.


Ta không hề thích lối sống phía sau cổng lớn, thấy mẹ khổ sở càng làm ta không thể chấp nhận nổi cuộc sống đó.”
“Tỷ,” Minh Lan nhíu mày, “Từ nhỏ tỷ đã thông thạo cầm kỳ thư họa, trong khi tỷ phu hình như không học nhiều, hai người ở bên nhau đâu có gì để nói.”
“Vợ chồng sống với nhau cả đời, ai có thể ngày nào cũng nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt?” Minh Cẩm buồn cười liếc Minh Lan một cái, “Chẳng lẽ tướng công của muội mỗi ngày trở về đều phẩm thơ luận văn với muội?”
“Tỷ,” Minh Lan đỏ mặt, “Tỷ biết muội rồi mà...”
Tuy Minh Lan xuất thân từ gia đình thư hương nhưng từ nhỏ đã không thích đọc sách, đối với thơ văn càng tránh xa, sao có thể nói chuyện với Giang Du về đề tài này? Huống chi, Giang Du thuộc loại nho sinh nửa vời, bàn luận về toán học ước chừng còn có thể lừa người, chứ lôi cổ văn ra thì hai mắt hắn cũng bôi đen.
Xét về điểm này, Giang Du và Minh Lan có thể nói là cặp đôi hoàn hảo.
“Cho nên?” Minh Cẩm bật cười, nhưng lại nghiêm mặt nói, “Tỷ phu của muội là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ta kính phục chàng, hơn nữa ta đã sớm thích chàng từ khi mới gặp mặt.

Từ nhỏ ta đã giúp làm việc nhà, hiện giờ trưởng thành cũng không cảm thấy những công việc đó gian khổ.

Làm phận nữ từ khi sinh ra đã không có nhiều sự lựa chọn, lấy được người thích mình và chính mình cũng thích đã là điều may mắn lớn nhất trong đời.”
Minh Lan gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ như đang nhớ tới những trắc trở của mình và Giang Du.
“Hơn nữa,” Minh Cẩm nói, “Tỷ phu muội tuy không thể cho ta cẩm y ngọc thực, nhưng trước nay chưa từng để ta thiếu ăn thiếu mặc, luôn luôn quan tâm thương yêu ta.

Chính nhờ sống ở nông thôn mà chàng không có khả năng đua đòi tam thê tứ thiếp, nếu so với cuộc sống của một phu nhân phía sau cổng lớn, chưa thể nói chắc ai hạnh phúc hơn ai đâu.”
Minh Lan bị nói trúng tâm sự, sắc mặt có chút ảm đạm.

Cô nàng đương nhiên biết Giang Du luôn lui tới với các cô nương, cũng biết loại thân phận như Giang Du không có khả năng chỉ có một phu nhân.

Nếu thật không cho Giang Du nạp thiếp, e là ngay cả Hoàng đế cũng cho rằng thê tử của Giang Du là phụ nữ đố kỵ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Minh Cẩm thấy Minh Lan không thoải mái bèn khẽ mỉm cười dừng đề tài, rót cho em gái chung trà đẩy qua, “Hiện tại muội đang mang thai, không nên suy nghĩ những chuyện vô bổ kia.

Hãy sống thật vui vẻ thoải mái, sinh một bé con khỏe mạnh.”
Nói đến con cái, vẻ mặt Minh Lan dịu xuống rất nhiều, nhờ Minh Cẩm: “Đang định xin tỷ giúp muội may vài món đồ em bé.

Tay nghề của tỷ tốt hơn rất nhiều so với các nha hoàn và bà tử.”
“Đã mang đến cho muội rồi nè!” Minh Cẩm cong môi cười, cầm lên túi vải đặt bên cạnh mở ra để Minh Lan xem, “Từ khi biết tin muội hoài thai, ta đã bắt đầu chuẩn bị vài món.”
Minh Lan ngắm nghía những bộ quần áo nhỏ xinh, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, sau đó hỏi thăm về tình hình hiện tại của Lục Phi.
Nhắc đến Lục Phi, Minh Cẩm giống như mở máy hát -- hôm nào mọc răng, hôm nào ngồi vững, hôm nào biết bò, hôm nào đứng lên, hôm nào nói tiếng đầu tiên, tất cả đều nhớ rành mạch.

Cứ nhắc đến bé con là nàng hình như không ngừng được, nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Bởi vì Minh Lan đã hoài thai nên cũng hứng thú bừng bừng với đề tài em bé, không ngừng đặt câu hỏi về những kinh nghiệm chăm con.

Hiện tại Minh Lan vừa vui mừng vừa lo lắng, cảm xúc luôn luôn không ổn định, lúc nào cũng bồn chồn.
Minh Cẩm khuyên em gái thả lỏng tâm tình, nói rằng thai phụ đều như thế chứ không phải Minh Lan là ngoại lệ, đừng cảm thấy bản thân đang ở trong tình trạng tồi tệ, chỉ cần có thể ăn uống điều độ, tất cả chuyện khác đều tùy vào tâm ý là được, không cần quá mức miễn cưỡng.
Xưa nay Minh Lan luôn nhất nhất nghe lời Minh Cẩm, nghe Minh Cẩm nói vậy cuối cùng thoáng yên tâm.

Cô nàng hơi ngượng ngùng kể cho Minh Cẩm, mấy ngày qua Giang Du cũng khuyên cô nàng như vậy, còn nói cứ việc trút hết hỏa khí lên người hắn.
Minh Cẩm ngắm vẻ mặt ngọt ngào không giấu được của em gái khi nói chuyện nên cũng rất vui cho em.

Trước đó nàng vẫn hơi lo lắng liệu cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay không, hiện giờ nhìn em gái như vậy coi như nàng an tâm.
“Đúng rồi,” Minh Lan ngẫm nghĩ, bỗng lên tiếng, “Muội nghe được một chuyện, cảm thấy có chút kỳ quái."
“Chuyện gì?” Minh Cẩm ngẩng đầu hỏi.
Minh Lan chưa kịp mở miệng thì nghe giọng thông báo của nha hoàn từ bên ngoài truyền vào..