Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Trạm lo liệu xong xuôi hết thảy, không thể dừng chân ở biệt viện Giang gia bèn trở về quê quán.
Mới vào đại môn Lục gia đã thấy Lục lão cha và Lục lão nương mặt ủ mày ê chờ mình.
“Ngày mai là hôn lễ, nhị vị sao thế?” Lục Trạm cười đưa hai ông bà già vào phòng, "Bên ngoài tối rồi, cẩn thận kẻo ngã.”
“Diệp Tử đã đi xem thử cô dâu của ngươi.” Lục lão nương chần chờ, giống như không biết mở miệng thế nào.
“Nó đến đó?” Lục Trạm giương mắt sục sạo, không tìm được muội muội nhà mình đành phải hậm hực bỏ qua.
“Đúng vậy, bỗng nhiên nói muốn thành thân, cũng phải cho chúng ta xem một cái chứ.” Lục lão cha hừ một tiếng, “Ngươi thật giỏi há.”
Lục Trạm hắc hắc cười gượng, sờ sờ chóp mũi: “Con dâu tốt lắm đấy, người đến làm mai đã dẫm mòn ngạch cửa, nếu không sớm định ra thì không cưới được đâu.”
“Diệp Tử nói trông xinh đẹp hơn Tiểu Văn nhiều, mặc đồ cũng diện lắm,” Lục lão nương thở dài, “Nhưng nhà chúng ta là nông dân, cần gì một cô con dâu xinh đẹp đỏm dáng? Không phải sẽ mang họa đến hay sao? Nếu thật đưa tới chuyện thị phi, ngươi có thể bảo hộ được không? Thôn này thường xảy ra mấy vụ trêu chọc như vậy, ngươi còn ngại không đủ loạn?”
“Rận nhiều sẽ không ngứa.” Lục Trạm gãi đầu, bộ dáng vô lại.
Lục lão nương tức giận giơ tay đập cho một phát trên vai, hắn không tránh đi.
“Được được được, không nói vụ này,” Lục lão nương dùng sức nhưng rốt cuộc chỉ khiến tay mình đau, bèn từ bỏ, “Con bé đó thuộc gia đình có học, còn biết đọc sách viết chữ, nữ nhi được nuông chiều như vậy, ta nghe nói ngay cả nấu bữa cơm cũng không muốn làm.”
“Ngài nghe ai nói thế?” Lục Trạm cười khổ.
“Con trai à, đời này ngươi biết được mấy chữ? Muốn ngươi viết phong thư cũng như muốn mệnh,” Lục lão cha ôn tồn chỉ ra, “Chúng ta đã nhìn qua của hồi môn của con dâu này, chỉ riêng sách vở mà đựng đầy một rương, ngươi cưới người như vậy về nhà chẳng phải khiến mình thêm phiền?”
Lục Trạm mất một lúc để hít thở rồi nghẹn ra mấy chữ: “Con cảm thấy ổn mà, vẫn có thể kiểm soát được.”
“Ngươi cho rằng cưới vợ về để đấu với ngươi hả?” Lục lão nương mỉa mai, “Ta cho rằng con ta không phải loại trầm mê nữ sắc, tại sao cũng bị một đứa con gái xinh đẹp dụ dỗ đến choáng đầu?”
“Ngày mai sẽ đón dâu,” Lục Trạm cố bày ra sự thật nói lý lẽ, “Hiện tại hai vị mới nhắc đến vấn đề này, không chê quá trễ à?”
“Hừ!” Lục lão nương càng tức, “Ngươi vừa báo tin thì của hồi môn đã tới ngay, nếu ta không lên tiếng thì chắc đứa bé cũng đã chào đời.”
“Cho nên,” Lục Trạm cợt nhả, “Con trai thích kiểu như vậy, hai vị thông cảm chút nhé!”
“Còn nữa,” Lục lão cha đằng hắng một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, “Tiểu Văn làm sao bây giờ?”
“Tiểu Văn thì liên quan gì?” Lục Trạm vẻ mặt kỳ quái.
“Ngươi thật khờ hay vẫn giả ngu?” Lục lão nương nhịn không được lại đập một phát, Lục Trạm tội nghiệp bàn tay mẹ hắn nên nghiêng người tránh đi, “Con bé Tiểu Văn chờ ngươi suốt ba năm, ngươi không cảm giác được?”
“Ngài đừng nói bậy,” Lục Trạm lắc đầu, “Xuân Sinh có ý gì với muội ấy, chẳng lẽ ngài không biết?”
“Chuyện này trong thôn đều biết,” Lục lão nương cho hắn một cái lườm coi thường, “Nhưng mọi người cũng biết Tiểu Văn thích chính là ngươi.”
“Muội ấy chỉ là một đứa con nít, giống như Diệp Tử, con làm phụ thân của muội ấy còn được.” Lục Trạm bất đắc dĩ.
“Thối vừa thôi,” Lục lão nương nổi giận, “Có đứa nào hơn hai mươi làm cha của đứa nhỏ mười mấy tuổi à?”
Lục Trạm nhìn trời, cuối cùng bày ra vẻ mặt buồn rầu: “Ngày mai con phải thành thân, hai vị là cha mẹ ruột con đấy, đừng gây thêm phiền được không?”
“Ngươi cho rằng chúng ta muốn vậy sao?” Lục lão nương trợn to mắt, báo cho Lục Trạm, “Hôm nay Tiểu Văn ngã bệnh, Xuân Sinh la hét muốn tìm ngươi tính sổ.
Ngươi không nhanh chóng giải quyết vụ này, hôn lễ ngày mai cứ thế xem náo nhiệt đi.”
Nói nửa ngày hóa ra trọng điểm ở chỗ này, Lục Trạm muốn ngửa mặt lên trời khóc thét, cái tật không bao giờ đi vào trọng điểm của cha mẹ nhà mình thật sự tăng trưởng theo tuổi tác bắt kịp thời đại.
“Nghe được chưa?” Lục lão nương thấy Lục Trạm nhìn lên xà nhà không phản ứng, có chút sốt ruột, giơ tay đẩy hắn một phen, “Tóm lại ngươi nhanh chóng qua đó nhìn xem thế nào, đừng để hôn lễ ngày mai lại náo loạn ra chuyện gì.”
“Ngươi biết Xuân Sinh lợi hại, lúc này Hoài Uyên lại không ở trong thôn, sợ là chỉ mình ngươi mới có thể trị được hắn,” Lục lão cha cũng lên tiếng khuyên, “Ngươi nói chuyện với hắn rõ ràng, mấy năm nay hắn vẫn không thể vào Đông Viên, sợ là trong lòng luôn oán ngươi.”
“Con biết rồi.” Lục Trạm cười lạnh gật đầu, xoay người rời đi.
Trong phòng Minh Cẩm đã tắt đèn, nhưng nàng lăn qua lộn lại ngủ không yên, đành phải đứng dậy khoác áo vào.
Bên ngoài ánh trăng thực sáng, vừa đẩy cửa sổ là vầng sáng bạc chiếu vào đầy đất, tuy không chói mắt như ánh mặt trời nhưng vẫn sáng ngời, có thể khiến người thấy rõ ràng hoa văn trên bệ cửa sổ.
Minh Cẩm bỗng nhớ tới trước đây không biết nghe được từ chỗ nào, nói là nếu phơi cháy nắng thì da đen biết liền, nhưng nếu phơi ánh trăng cháy da cũng không cách gì biết được; nàng tức khắc rất kính nể ánh trăng tái nhợt, độ sáng không bằng nhưng lực sát thương lại kinh người.
Ánh trăng này thật sự có thể khiến người cháy da? Minh Cẩm nửa tin nửa ngờ vươn tay thử chạm vào ánh trăng, ban đêm rất mát mẻ, ngón tay nàng có thể cảm giác được cái lạnh của gió đêm, hơi lạnh thực sự khiến người cảm thấy chính là tác dụng của ánh trăng chiếu xạ.
Ánh trăng khiến ngón tay mảnh khảnh của nàng càng trắng, giống như ngọc bội được bao phủ bởi một tầng sương, Minh Cẩm đột nhiên có cảm giác mình đang bồng bềnh trên trời như tiên nữ.
Đáng tiếc lúc này không rượu không hoa, chút lãng mạn của Minh Cẩm không có chỗ thoát ra.
Nàng hơi thắc mắc, nàng biết mình nên đi ngủ sớm, đến mai còn phải bận rộn cả ngày, thế mà không hiểu tại sao nàng lại tỉnh táo một cách kỳ cục.
“Đây có tính là chứng lo âu trước hôn lễ không nhỉ?” Minh Cẩm cười tự giễu, không biết vì sao trong lòng nàng nảy sinh một tia cảnh giác.
Từ khi xuyên qua đến nơi đây, dường như trực giác của nàng trở nên nhanh nhạy dị thường, lần nào cũng đúng.
Nàng tự tin mình không phải thuộc loại cô dâu vì quá lo lắng vụ lấy chồng mà ngủ không được, như vậy nhất định là có chuyện gì sắp phát sinh.
Bởi vì ngày mai phải đón dâu, Lục Trạm đã trở về nhà, tim Minh Cẩm trầm xuống, cuống quít đóng cửa sổ quay về giường.
Lúc trước miếng ngọc bội đính hôn của Lục gia bị Minh Cẩm ném vào biển lửa, ai ngờ trời xui đất khiến lại bị Lục Trạm cầm về.
Anh chàng nghe Minh Cẩm kể lại chuyện ngọc bội bèn thuận tay ném sang một bên, sau đó đưa cho nàng con dao găm luôn đeo bên người, coi như tín vật đính hôn.
Minh Cẩm lôi con dao găm ra giấu kỹ trong người, buộc chặt quần áo rồi rúc vào góc giường, thẫn thờ nhìn bóng cây u ám đung đưa bên cửa sổ.
Mình như vậy thật nực cười! Nàng là con nhà nghèo, sao có nhiều kẻ thù địch thủ như vậy, đáng giá tới tìm nàng gây khó dễ?
Cho dù trông gà hoá cuốc vẫn tốt hơn không hề phòng bị, Minh Cẩm an ủi chính mình, tốt xấu gì hãy cố chịu đựng qua hết đêm nay, sáng mai thay áo cưới thì mọi sự cát tường.
Cái tốt không linh cái xấu linh.
Trong lúc Minh Cẩm bắt đầu mơ màng có chút buồn ngủ, đột nhiên nghe then cửa bị lưỡi đao cạy ra, tiếng kim loại cọ xát rèn rẹt gần như chói tai khiến con tim run rẩy.
Bên ngoài ít nhất có một nha hoàn và một bà tử canh chừng, động tĩnh lớn như vậy vẫn chưa thể đánh thức họ, hết thảy đều thực hiển nhiên.
Minh Cẩm khóc không ra nước mắt, hối hận vừa rồi sao mình không chui xuống gầm giường.
Một bóng đen vụt vào, ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu lờ mờ một nam tử thân hình cao lớn, mặc bộ áo chẽn giống của Lục Trạm, xông thẳng đến trước giường nàng, hành động nhanh nhẹn dũng mãnh không thể nghi ngờ.
Minh Cẩm tức khắc cảm thấy tay chân lạnh toát, trong đầu lóe lên một ý nghĩ phiền muộn.
Vì sao hai lần nàng xuất giá đều xảy ra vấn đề?.