Post on: 11 tháng ago
Lễ đường vốn đã rất an tĩnh, bây giờ có người nói như vậy dù là thanh âm nhỏ đi nữa cũng sẽ bị người khác nghe thấy.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ lễ đường liền rơi vào một loại yên tĩnh kỳ dị, không tránh khỏi có người sau lưng âm thầm bật cười.
Đại đa số những người ở đây đều đã tham gia tiệc sinh nhật của Ân Nhạc Vy và lễ đính hôn của cô ta, đặc biệt là bữa tiệc sinh nhật kia, ai cũng biết cô lớn nhà họ Ân đã đại náo một trận, không phải hỏi Hướng Thực thêm nữa, hắn rốt cuộc là bạn trai Ân Nhạc Vy hay là Ân Thiên Thiên, vấn đề này bây giờ nhìn lại lại có vẻ đơn giản hơn nhiều...
Mọi người đều không phải kẻ ngu, chỉ cần nhà có con cái học ở đại học T, hay là anh em hàng xóm đi học ở đó cũng đều biết, Ân Thiên Thiên và Hướng Thực là người yêu trong suốt bốn năm đại học, vậy mà nhà họ Ân lại có thể mặt dày vô sỉ làm bộ như hết thảy đều không biết. Người khác cũng không thèm vạch trần thôi, làm sao cũng không nghĩ tới, chú rể này đang kết hôn với cô em gái, mà lại nhìn cô chị đến dại cả mắt?
Đây không phải là trò cười thì là gì?
Hướng Quang Hùng hung hăng ho khan một tiếng, Hướng Thực này lại giống như ma nhập vậy, cứ nhìn Ân Thiên Thiên mà không mảy may để ý tới chung quanh, cho đến khi nụ cười trên mặt Ân Nhạc Vy đã có chút méo mó, Hướng Quang Hùng liền không nhịn được tiến lên hung hăng đạp cho hắn một cước.
"Xin lỗi các vị, con trai tôi hôm nay lần đầu tiên kết hôn nên có chút căng thẳng." Hướng Quang Hùng cười cười giảng hòa, chỉ là trong mắt Ân Bách Phú lại vô cùng lạnh lẽo, thái độ rất không hài lòng.
Hướng Thực bị đau đớn một chút mới hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn về phía Ân Bách Phú và Ân Nhạc Vy lúc, quả nhiên phát hiện sắc mặt bọn họ cũng tối đến đáng sợ, lúng túng đưa tay nhận lấy tay Ân Nhạc Vy, quay đầu đối diện với MC chương trình.
MC chương trình cũng có chút lúng túng, nhưng rốt cuộc vẫn là người làm nhiều thấy nhiều, vài ba câu liền có thể làm cho bầu không khí một lần nữa nóng lên. MC trên lễ trên đài đang cử hành thủ tục trao nhẫn, những lời xì xào ở phía dưới cũng đồng thời không nhịn được mà lặng lẽ lan tràn...
Hừ, Hướng Thực này cũng không phải người tốt, cưới em gái còn tở tưởng đến chị, gan thật là lớn mà.
Tôi thấy bạt tai này đánh chưa vang, nếu không phải chị dâu ra ám hiệu ngầm, em rể sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Mà vị hôn phu của Ân Thiên Thiên còn chưa có tới đâu, có phải vì đã biết chuyện này hay không?
Ai biết được, nhưng hôm nay rõ ràng biết em gái ruột của vợ mình kết hôn mà không đến, đây chẳng phải không nể mặt Ân Thiên Thiên hay sao? Nói không chừng sắp ly dị cũng nên...
Kể cũng phải, sự kiện như vậy anh ta cũng không tới xem ra có hơi quá...
...
Ân Thiên Thiên nghe được những lời này sắc mặt liền trắng nhợt, từ đầu tới cuối không có bất kỳ hành động nào. Cô hôm nay đã quyết định sẽ thuận theo tự nhiên, những thứ rối rắm kia cô cũng không muốn để ý tới, chỉ muốn yên ổn qua hết ngày hôm nay.
Nhưng cô muốn không có nghĩa người khác cũng bằng lòng để yên cho cô...
Tiệc rượu bắt đầu, Ân Nhạc Vy thay quần áo bắt đầu đi chúc rượu, bên cạnh liền có không ít người quay đầu lại hỏi Ân Thiên Thiên, câu sau càng khó chịu hơn câu trước.
Cô Ân, vị hôn phu của cô hôm nay sao không tới?
Hôn lễ của dì cũng không tới có phải hơi làm phách hay không, người trẻ tuổi vẫn là khiêm tốn một chút mới tốt.
Ôi ôi, vị hôn phu của cô nếu thấy được hôm nay sẽ xảy ra một màn như vậy xem chừng cô trở về cũng không yên đâu, không đến cũng là tốt.
Phải đấy, nếu vị hôn phu của cô mà biết em rể cô có ý với cô nói không chừng không cần cô nữa đâu...
...
Vừa nói, đám người vừa cười rộ lên, Ân Thiên Thiên ngoài trừ sắc mặt tái nhợt, tinh thần có vẻ kém ra, hoàn toàn không có phản ứng gì, dần dần mọi người cũng cảm thấy mình hình như có phần hơi quá, hay là làm tổn thương Ân Thiên Thiên rồi cũng nên? Làm người dẫu sao cũng đều là ích kỷ, bọn họ chỉ trước mặt Ân Thiên Thiên mới ra vẻ an phận một chút, sau lưng lại càng thêm thêm dầu thêm mỡ...
Khi Ân Nhạc Vy và Hướng Thực tới kính rượu, mọi người chung quanh đều có thể rõ ràng cảm nhận được sắc mặt cô ta rất khó coi, ngay cả nét mặt Hướng Thực cũng có chút lúng túng.
Ân Nhạc Vy cầm trong tay ly rượu nhỏ, miễn cưỡng nhếch khóe miệng với Ân Thiên Thiên: "Chị, một ly này em kính chị, cảm ơn chị vẫn đối tốt với em như vậy! Sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp chị!"
Một chữ “tốt” kia Ân Thiên Thiên cực kỳ nhấn mạnh, người chung quanh còn tưởng rằng tình cảm hai chị em rất tốt. Dẫu sao ở bên ngoài Ân Nhạc Vy luôn là bộ dạng bảo vệ Ân Thiên Thiên, mọi người đều cảm thấy chuyện vừa rồi có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến chị em bọn họ. Chỉ có Ân Thiên Thiên mới biết, Ân Nhạc Vy là đang dằn mặt cô.
Cô cũng không nói gì, chỉ giơ lên ly rượu trong tay hướng về phía Ân Nhạc Vy, khẽ làm động tác mời liền uống cạn.
Hướng Thực đứng bên cạnh thấy vậy càng khẳng định tâm trạng Ân Thiên Thiên hôm nay không tốt, hơn nữa chính là loại không tốt như hắn nghĩ.
Trong lòng bỗng nhen nhóm chút vui vẻ, Thiên Thiên quả nhiên vẫn không nỡ bỏ hắn...
Ngay sau đó, Hướng Thực cũng giơ lên ly rượu trong tay muốn mời Ân Thiên Thiên một ly, nhẹ giọng nói: "Sau này chúng ta trở thành người một nhà rồi, hy vọng mọi người có thể hòa thuận sống bên nhau, tôi chúc mọi người tâm tưởng sự thành*."
(*) Tâm tưởng sự thành: nghĩ gì được nấy.
Tâm tưởng sự thành, chính là điều ai cũng mong ước...
Những lời này Ân Thiên Thiên cũng hiểu, thế nhưng vẫn không có đáp lại, chỉ giơ ly rượu định uống vào. Khoảnh khắc khi ly rượu sắp chạm tới vành môi, cổ tay cô liền bị người nắm lấy, mang theo một độ ấm quen thuộc.
Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt một chút, không cần quay đầu nhìn cô cũng biết người tới là ai.
"Xin lỗi, anh tới muộn." Cầm lấy ly rượu trong tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy mỉm cười nói.
Hướng Thực và Ân Nhạc Vy cũng bởi vì sự xuất hiện của Cảnh Liêm Uy mà sửng sốt một chút, còn chưa phản ứng kịp Cảnh Liêm Uy đã tự phạt ba ly, phong thái tiêu sái mà ưu nhã, Ân Thiên Tuấn bên kia thấy vậy, cau mày không nói gì.
Ân Nhạc Vy cười một tiếng: "Anh rể, em còn tưởng hôm nay anh không đến, tâm trạng chị hôm nay hình như không tốt lắm, em hỏi chị chị cũng nói anh không tới..."
Một câu nói như vậy khiến mọi người ngầm hiểu, có lẽ Ân Thiên Thiên này lại nổi lên tính khí tiểu thư gì chăng, nếu không Cảnh Liêm Uy cũng không đến muộn để xảy ra trò cười như vậy, nhất thời không có ấn tượng tốt đối với Ân Thiên Thiên.
Khóe miệng Cảnh Liêm Uy mang theo ý cười nhìn Ân Nhạc Vy, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên mặt Hướng Thực. Lúc anh mới tiến vào nghe được không ít lời bàn tán, liền lãnh đạm nói: "Hôm nay anh vốn là có một ca mổ lớn, đã nói trước với Thiên Thiên rồi, chỉ là anh cũng không nghĩ tới cơ thể bệnh nhân kia hôm nay lại xảy ra một vài vấn đề nhỏ, giải phẫu phải để sau, cho nên anh liền chạy tới đây."
Người chung quanh lại lần nữa đổi sắc mặt, xem ra vẫn là cô lớn nhà họ Ân hiểu chuyện, ít nhất cũng không ép buộc người ta đến? Lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình vừa rồi có chút vớ vẩn, ai cũng đều cho rằng cô em gái này có phải được cưng chiều mà kiêu ngạo rồi hay không, người ta rõ ràng có chính sự mình lại không biết điều?
Nụ cười trên miệng Ân Nhạc Vy liền trở nên cứng nhắc: "Xin lỗi anh rể, em không biết."
Thành phố T lớn như vậy, người người đều là cáo thành tinh, đặc biệt là những người thân phận không cao cũng không thấp như bọn họ, bình thường người ta nói một câu bọn họ liền có thể suy ra thành mấy tầng hàm ý, đương nhiên đa số những chuyện này, đều thật sự như bọn họ suy đoán vậy...
Sau khi cơm nước xong Ân Thiên Thiên liền xoay người chuẩn bị rời đi, Cảnh Liêm Uy không nói tiếng nào đứng dậy đi theo cô, trong lòng ít nhiều có chút phiền não.
Cô ấy lại giận dỗi gì rồi?
Vấn đề là, anh làm gì khiến cô không vừa ý? Là bởi vì anh quên mất hôn lễ đi cũng được không đi cũng được này sao?
Ân Thiên Thiên cô cũng để ý những thứ hư danh này ư?
Ra khỏi khách sạn, Ân Thiên Thiên chậm rãi đi dọc theo con phố lớn, cô biết Cảnh Liêm Uy hãy còn ở sau lưng, mà cô không lựa chọn lập tức rời đi là bởi vì muốn cho bản thân thêm thời gian suy nghĩ, có phải nên hỏi anh hay không? Dẫu sao Ân Thiên Tuấn không phải người nhà họ Cảnh, rất nhiều chuyện đều chỉ là nghe nói.
Cảnh Liêm Uy phía sau nhìn bóng lưng nhàn tản của Ân Thiên Thiên cũng không khỏi nhíu mày, nếu như Ân Thiên Thiên thật sự không hiểu chuyện như vậy, vậy thì anh chỉ có thể nói mình ban đầu thật đúng là nhìn lầm...
Hai người, một con đường, một trước một sau, lại tựa như cách nhau cả chân trời góc biển...
Rốt cuộc, Ân Thiên Thiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy nhưng bất ngờ phát hiện tâm trạng Cảnh Liêm Uy dường như cũng không thật sự tốt đến vậy, theo bản năng liền lên tiếng hỏi một câu: "Cảnh Liêm Uy, nếu như anh không muốn tham dự hôn lễ này có thể không đến mà?"
Cảnh Liêm Uy từ trước tới nay đều rất tự hào với khả năng tự kiềm chế của mình, bất luận là phương diện nào, huống chi sau khi làm bác sĩ anh lại càng có thể khống chế được tính khí. Nhưng không hiểu tại sao lúc này, nhìn thấy Ân Thiên Thiên anh lại cảm thấy tức giận như vậy, lời nói trong lúc tức giận không nghĩ ngợi, cứ như vậy thốt ra.
Cũng không nhiều, thậm chí thanh âm cũng không lớn, thế nhưng lại từng chút từng chút thô bạo đâm vào lòng Ân Thiên Thiên...
Cô nhìn anh. Môi mỏng mím chặt lại, Ân Thiên Thiên nghe anh thấy nói: "Ân Thiên Thiên, đừng ngây thơ như vậy. Em cảm thấy hành động của mình hôm nay thích hợp sao?"
Đúng vậy, thích hợp sao?
Cũng bởi vì tâm trạng cô hôm nay không tốt, cũng bởi vì hôm nay cô hoàn toàn không muốn ứng phó, nên mới để mặc mình, để mặc anh cứ như vậy rơi vào vòng nước xoáy. Ân Thiên Thiên như vậy, xác thực vừa ngây thơ lại không có lý trí, nhưng là do cô khó lòng khống chế nổi...
Chỉ cần nghĩ tới việc Cảnh Liêm Uy có hôn ước với người bạn gái trước, trong lòng cô liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Ân Thiên Thiên bỗng đột nhiên phát hiện, thì ra hôn nhân của cô cũng không hề suôn sẻ như cô vẫn tưởng tượng.
Cảnh Liêm Uy đúng là lớn hơn cô, anh sẽ bao dung cô, sẽ nhẫn nại với cô, sẽ dung túng cho cô. Nhưng sẽ không vĩnh viễn làm như vậy, hai người xa lạ muốn tạo nên một gia đình từ xưa tới nay vẫn không phải là chuyện đơn giản, mà những va chạm của bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu...
Thế nhưng cho dù biết rõ là như vậy, lúc này, Ân Thiên Thiên vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng tủi thân.
Hé miệng, Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị nói gì, nhưng lại nghe thấy Cảnh Liêm Uy lên tiếng: "Ân Thiên Thiên, em trở về suy nghĩ thật kỹ, đợi anh làm xong việc, hai ngày sau sẽ liên lạc với em..."
Một câu nói, khiến cho lời đã dừng ngay tại cổ họng cứ như vậy nuốt ngược vào trong bụng.