Chương 64: Là gần đây ta quá hiền?

Kết Hôn! Anh Dám Không?

Post on: 11 tháng ago

.

Ngày thứ hai vào ở nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên như thường lệ căn bản cũng không nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, anh giống như xuất quỷ nhập thần vậy, chỉ có thể đi theo Vi Gia Huệ và bà cụ Cảnh dạo phố, nói là muốn chuẩn bị thật tốt những thứ nho nhỏ cho hôn lễ. 

Ba người bước vào trung tâm mua sắm The Joy nổi danh Thành phố T, bầu không khí ngược lại rất hòa hợp. Ân Thiên Thiên luôn có thể chọc cho hai người cười không ngớt, miệng cô vốn lợi hại như vậy, để lấy lòng người khác đối với cô mà nói quả thực là chuyện đơn giản. 

Vi Gia Huệ mua xong một cái váy, Ân Thiên Thiên đề nghị bà ta vào trong quán cà phê nghỉ ngơi một chút, dẫu sao Ân Thiên Thiên và Vi Gia Huệ có thể chịu đựng được, bà cụ Cảnh lớn tuổi hơn vẫn là có chút mệt. 

Trên đường, Ân Thiên Thiên vào trong phòng vệ sinh một chuyến, quay ra đúng lúc Vi Gia Huệ đi vào, hai người nói mấy câu xong, Ân Thiên Thiên liền nhanh chóng ra ngồi cùng bà cụ, chỉ là còn chưa vào đã nhìn thấy bà cụ Cảnh đang ngồi một mình ngắm dòng người đi đường qua lại, vừa hay là cảnh tượng cặp vợ chồng trẻ tuổi cùng cha mẹ mình đi với nhau, Ân Thiên Thiên hơi nghi ngờ một chút đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội, bà đang nhìn gì đó?" 

Bà cụ Cảnh xoay đầu lại, nụ cười để lộ nếp nhăn trên gương mặt: "Ta chỉ ngắm phong cảnh một chút thôi, bà nội tuổi này thật đúng là lâu lắm cũng chưa được đi ra ngoài rồi." 

Ân Thiên Thiên mím môi không nói gì, bà cụ không muốn nói cô cũng không có ý miễn cưỡng, đến khi Vi Gia Huệ ra ngoài, ba người lại tùy ý đi dạo đến khu quần áo cho nam, Ân Thiên Thiên thỉnh thoảng lại nhìn sang. 

Bà cụ Cảnh và Vi Gia Huệ cũng thấy, chỉ là cười nhẹ không nói gì. 

"Chị, chị cũng tới đây mua đồ sao?" Bất chợt, một giọng nói dịu dàng truyền tới, Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn sang, không bất ngờ chút nào trông thấy Ân Nhạc Vy, chỉ cô ta mới có thể dùng giọng điệu chán ghét như vậy mà gọi cô. 

Bà cụ Cảnh và Vi Gia Huệ quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên một cái, Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ ngồi nhìn Ân Nhạc Vy đi tới. 

Ân Nhạc Vy nắm tay Hướng Thực đi lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là lớp trang điểm tinh xảo, cười vô cùng dịu dàng vui vẻ. 

Ân Nhạc Vy nhìn thoáng qua Vi Gia Huệ và bà cụ Cảnh, trong lòng hồ nghi, lại không dấu vết nhìn vào quần áo trong tay hai người, phát hiện hoàn toàn là nhãn hiệu cô ta chưa từng thấy, ngoại trừ chiếc logo bên trên cái đầm Vi Gia Huệ vừa mua, trong lòng có chút nghi hoặc. 

"Chị, gần đây sao cũng không về nhà, ngày nào em cũng đều chờ chị đó." Ân Nhạc Vy mặt đầy lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên, rõ ràng là quan tâm nhưng nghe ra hoàn toàn là đang bôi đen Ân Thiên Thiên: "Chị gần đây đêm cũng không về nhà, mẹ và ba rất tức giận đó. Chị đã đi đâu, bây giờ đang ở đâu?" 

Sau khi nói xong, Ân Nhạc Vy mới như chợt nhìn thấy Vi Gia Huệ và bà cụ Nhà họ Cảnh đứng bên cạnh, vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Chào bà, Chào bác. Cháu là em gái Ân Thiên Thiên, tên là Ân Nhạc Vy." 

Ân Thiên Thiên đứng đó nhìn Ân Nhạc Vy, thiếu chút nữa liền bật cười, thật đúng là em gái ngoan của cô. 

Chân mày Bà cụ Cảnh nhíu chặt, sắc mặt rõ ràng vẻ không vui nhìn Ân Nhạc Vy: "Thiên Thiên, đây là ai?" 

Ân Thiên Thiên gần đây chính là ở lại nhà họ Cảnh, sao phải sợ Ân Nhạc Vy bôi đen? Nhất thời cô cũng muốn nhìn xem bà cụ Cảnh sẽ thu phục Ân Nhạc Vy thế nào, khẽ cười trả lời: "Bà nội, đây là Ân Nhạc Vy, em gái cùng cha khác mẹ của cháu." 

Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi thay đổi một chút, đánh mắt nhìn sang Ân Thiên Thiên. 

Phải biết, ban đầu Lý Mẫn gả vào Nhà họ Ân cũng coi là đại sự, thậm chí còn là “scandal” cả Thành phố T này đều biết, bây giờ Ân Thiên Thiên nói như vậy, không phải là nói thân phận Ân Nhạc Vy cô vẫn có người không nhận ra hay sao? 

Hướng Thực hơi nhíu mày, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới Ân Thiên Thiên cũng có lúc hùng hổ dọa người như vậy, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, nếu không phải Ân Nhạc Vy hết lần này tới lần khác muốn giẫm cô dưới lòng bàn chân, cô hà tất phải làm như vậy? 

"Cô chính là cô hai Nhà họ Ân?" Mở miệng không phải bà cụ Cảnh, mà là Vi Gia Huệ, nhìn vẻ mặt của Vi Gia Huệ đoán chừng chuyện năm đó bà ta cũng có biết một hai, trong ánh mắt không có sự xem thường rõ ràng, chỉ là phong thái kia ít nhiều vẫn lộ ra một chút khinh thị. Có điều Ân Thiên Thiên cũng không ngờ tới, Vi Gia Huệ hỏi Ân Nhạc Vy xong liền trực tiếp quay đầu nhìn Hướng Thực, sau đó ngăn lại lời nói của cô: "Thiên Thiên, bỏ tối theo sáng là một nước cờ hay." 

Một câu nói, Ân Thiên Thiên suýt nữa liền phụt cười. 

Cô làm sao đến bây giờ mới biết thì ra Vi Gia Huệ cũng là người độc mồm độc miệng như vậy? 

Hướng Thực không phải là tối, Cảnh Liêm Uy không phải là sáng hay sao? 

Chuyện cô ở lại nhà họ Cảnh thật không phải bí mật gì mà. 

Hướng Thực sao lại nghe không hiểu lời giễu cợt như vậy, sắc mặt hơi hơi trắng, hắn lên tiếng: "Hai vị có lẽ là mẹ và bà nội của Cảnh Liêm Uy phải không. Chào hai vị, tôi là giám đốc Hướng Thực của công ty Hướng Vỹ, cũng đã gặp Cảnh Liêm Uy vài lần." 

Bà cụ Cảnh chép miệng, vẻ không thèm đặt hắn ta trong mắt. 

Đùa gì thế, bây giờ Ân Thiên Thiên chính là con cháu nhà họ Cảnh rồi, sao có chuyện người trong nhà bị bắt nạt ngay trước mặt mình mà bọn họ còn không nhúc nhích? Cho dù Vi Gia Huệ cũng có phần là bởi vì cảm thấy con trai nhà mình ưu tú nhất, nhưng hành động bảo vệ Ân Thiên Thiên là thật! 

Hướng Thực cho rằng với thân phận giám đốc Hướng Vỹ của mình nói ra đối phương sẽ tự ti mặc cảm, thế nhưng cũng không cảm thấy được người ta căn bản không đặt vào trong mắt, còn tự mình cho vậy là hay: "Thiên Thiên vẫn cho rằng Cảnh Liêm Uy là một người đàn ông rất tốt, đúng là nếu là đặt trong tình huống bình thường, một bác sĩ chăm sóc người bị thương địa vị xã hội cũng xem là cao, chỉ là tôi có mấy lời muốn nói..." 

Sắc mặt Ân Thiên Thiên có chút trầm xuống, quay đầu đã nhìn thấy Hướng Thực đang nhìn cô. 

"Thiên Thiên, cô là cô lớn nhà họ Ân, cho dù cô có muốn ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy đi nữa, cô cũng vẫn nên nhớ, nhà họ Ân là nhà họ Ân, nhà họ Cảnh là nhà họ Cảnh..." Hướng Thực vừa nói vừa cúi đầu nhìn túi đồ Vi Gia Huệ đang cầm trong tay, rõ ràng chính là cho rằng Ân Thiên Thiên dùng tiền nhà họ Ân đưa cho nhà họ Cảnh: "Cô và nhà họ Cảnh ký hiệp đồng gì tôi cũng biết, chỉ hy vọng cô sau này có thể hạnh phúc." 

Vừa nói, Hướng Thực vừa dương dương tự đắc chuẩn bị định xoay người rời đi, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nghe thấy một tiếng xùy vô cùng châm chọc. 

"Một Hướng Vỹ nho nhỏ mà cũng dám huênh hoang trước mặt lão bà đây? Là ta gần đây quá hiền rồi hay sao?" Bà cụ Cảnh trước nay chưa bao giờ bị chọc giận như vậy, cả người hỏa khí bừng bừng. Nhưng dẫu sao cũng là chuyện vặt, bà cụ Cảnh đã lớn tuổi như vậy, vẫn biết chuyện gì đáng, chuyện gì không. "Ta ngược lại là muốn chờ xem, lúc cháu ta và cháu dâu kết hôn, những người này sẽ còn mặt mũi gì!" 

Dứt lời, bà cụ Cảnh thở phì phì kéo Ân Thiên Thiên và Vi Gia Huệ xoay người rời đi, để lại Ân Nhạc Vy và Hướng Thực sau lưng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. 

Bị một bà cụ làm mất mặt như vậy ngay trước mặt mọi người không phải là một chuyện rất đẹp mắt hay sao. 

Lần này bất luận là Ân Nhạc Vy hay Hướng Thực cũng đều không muốn nhịn, hai người hết sức ăn ý cảm thấy hoàn toàn cần phải hung hăng chấn chỉnh một chút Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, chớ có xem ai cũng là bùa hộ mệnh! 

Mắt thấy cô đã sắp đi xa, Ân Nhạc Vy bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu: "Chị, ngày mốt em kết hôn, chị sẽ đến chứ? Ngay tại khách sạn Thành Du bên cạnh khách sạn Nocturne, nhà họ Hướng đã bao trọn một tầng rồi!" 

Hai bên vốn đã có chút xa, muốn nói chuyện bây giờ âm thanh khẳng định sẽ hơi lớn, nhìn thấy chung quanh không ít người nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, Ân Nhạc Vy và Hướng Thực đều cảm giác rất tự hào, mặc dù địa điểm là ở bên cạnh khách sạn Nocturne, nhưng mà ai cũng biết kết hôn ở khách sạn Nocturne thật không phải ai cũng có khả năng, cho nên cho thuê cũng chỉ là mấy bữa tiệc đơn giản như tiệc sinh nhật, đính hôn, nếu nói lễ thành hôn muốn đặt ở khách sạn Nocturne, vậy trừ phi giống như nhà họ Cảnh ở Thành phố T, nhà họ Mộc hoặc những danh môn đại tộc khác, nếu không cũng chỉ có thể tổ chức ở Thiên Du bên cạnh, cũng không tính là địa điểm thấp kém. 

Bà cụ Cảnh nghe vậy, đột nhiên liền vui vẻ, xoay người nâng lên cặp kính lão nhìn hai người đối diện: "Hai người này buồn cười thật đó!" 

Một câu nói, khiến Vi Gia Huệ cười rất không phúc hậu. 

Bà cụ Cảnh không để ý nhiều như vậy, chỉ nhìn Vi Gia Huệ nói một câu: "Đi, đưa thiệp cưới chúng ta vừa in xong hôm qua cho bọn họ, chị kết hôn sao có chuyện em gái lại không tới." 

Vi Gia Huệ nghe vậy, chân mày hơi nhướng một chút, lấy ra tờ thiệp mời từ trong túi xách. Trên tấm thiệp ánh vàng bạc đan xen chỉ có một chiếc nơ xanh nhạt, đơn giản mà thanh nhã, vẫn là phong cách nhà Cảnh trước sau như một. 

Ân Thiên Thiên dĩ nhiên sẽ không để Vi Gia Huệ tự mình đem thiệp mời đưa qua cho bọn họ, mà tự tay cầm thiệp mời từ chỗ Vi Gia Huệ đi tới, đặt trước mặt Hướng Thực và Ân Nhạc Vy. 

"Hy vọng lúc chị kết hôn, em có thể tới dự." Thái độ không tệ, không huênh hoang cũng không kiêu ngạo, bình bình đạm đạm rất tự nhiên. "Dĩ nhiên, hôn lễ của em chị sẽ đi." 

Trên mặt Ân Nhạc Vy vẫn còn mang một vẻ dương dương tự đắc, đưa tay giật lấy thiệp mừng trong tay Ân Thiên Thiên, vừa lật vừa nói: "Chị, anh rể thật sự có tiền làm tiệc cưới sao? Chị cũng đừng bởi vì một hôn lễ mà tiêu hết sạch tiền, mất nhiều hơn được..." 

Lời còn chưa nói hết, đồng tử Ân Nhạc Vy đột nhiên chợt mở to, thiệp mừng cầm trong tay cũng trở nên run rẩy. 

khách sạn Nocturne! 

"Ân Thiên Thiên, tiệc cưới của chị ở khách sạn Nocturne?" Ân Nhạc Vy kinh ngạc hỏi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi! 

Hướng Thực nghe lời này sắc mặt liền trắng bệch, đoạt thiệp mừng từ tay cô ta, thấy cái tên phía trên trông vô cùng nhức mắt, liền cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn! 

Cô dâu: Ân Thiên Thiên 

Chú rể: Cảnh Liêm Uy 

Lần đầu tiên hắn cảm thấy tên của Ân Thiên Thiên đặt cạnh người đàn ông khác lại khó chịu như vậy! Theo bản năng liền hỏi một câu: "Ân Thiên Thiên, cô nhất định phải gả cho Cảnh Liêm Uy? Sẽ không hối hận chứ?" 

Ân Thiên Thiên gật đầu, không thèm để ý đến hắn ta, xoay người đi về phía người nhà họ Cảnh. 

Tờ thiệp cưới nóng rực cứ như vậy bị Hướng Thực hung hăng bóp trong lòng bàn tay, rất nhanh liền biến dạng, giống gương mặt đẹp trai kia của người đan ông, dữ tợn khiến người nhìn cũng cảm thấy có chút kinh khủng. 

Ân Thiên Thiên, tôi đợi xem, đợi xem cô làm sao gả được cho Cảnh Liêm Uy! Tôi cũng chờ cô sau này quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin tôi tha thứ! Đối với cô, tôi là bị tình thế bắt buộc!