Chương 45: Tình ca đường phố (Phần đầu)

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thời tiết vô cùng tốt, ngã tư đường nhuộm nắng vàng, lấp lánh hệt như ánh đèn được nhìn xuyên thấu qua một miếng giấy kính gói kẹo, cả thế giời cùng ngả một màu vàng ngọt, mọi thứ đều xinh đẹp. Tôi xách túi dung dăng đi ở đầu đường, tâm tình thật nhẹ nhàng, túi dù nặng cũng không thấy mệt, ngân nga đi về phía trước, thỉnh thoảng đứng lại nựng con chó nhỏ của người tản bộ, thấy nó tiến tới ngửi ngửi túi của tôi, tôi cười giải thích. "Ngoan nha, những thứ đó không phải cho cưng ăn đâu".

Ông xã nhà mình còn đói bụng kìa, thực xin lỗi chó cưng nhé, chị không có phần cho cưng ăn rồi.

Phải, tôi đang đưa cơm cho Trần Dũng, anh đang bán ở một tiệm đồ nướng nhỏ cách đó không xa, cố gắng phấn đấu vì gia đình nhỏ của chúng tôi.

Một tháng trước, Trần Dũng bỏ công việc lái xe, ban đầu ở nhà chuyên tâm chăm sóc người vừa bị sảy thai là tôi, nhưng miệng ăn núi lở không phải biện pháp, tính tới tính lui, chúng tôi quyết định : anh Dũng xuất núi, trở về công việc ban đầu, khởi đầu bằng việc bán thịt xiên nướng.

Thật ra kế hoạch này đã đắn đo bấy lâu nay, dựa vào phía phân phối hàng hóa quen biết cộng với nhiều năm kinh nghiệm Trần Dũng dốc sức làm việc, chúng tôi hẳn có thể bắt đầu buôn bán, chỉ là lúc trước trong tay một đồng cũng không có, toàn bộ tinh lực đều đặt ở vấn đề giải quyết ấm no, hiện giờ trong thời gian này cố gắng, tuy vẫn chưa thể nói là giàu có, nhưng tiền mua thịt và gia vị vẫn còn có phần để dành được, ban đầu cả hai tính tích cóp nhiều một chút, ít nhất thuê được một mặt bằng nhỏ treo bảng hiệu. Nhưng trải qua bao phong ba chuyện sảy thai, không còn cách nào, phải thi hành phương án bán thịt xiên nướng trước, mua hai chiếc xe đẩy ba bánh nhỏ, chúng tôi bắt đầu bán vỉa hè. Trần Dũng nói đây là tích tiểu thành đại, hôm nay xe ba bánh, tất có ngày thành nhà cao tầng.

Nuốt xuống chua xót, tôi cười ngọt ngào với anh, biết nói gì với một người đàn ông kiên cường như gián đánh mãi không chết? Chỉ có ba chữ "Em tin anh" mà thôi.

"Thêm hai mươi xiên nữa? OK! Mọi người thấy thịt xiên của tôi không tồi chứ, ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, đương nhiên là có công thức bí phương độc nhất vô nhị, đây là độc quyền của tôi, thấy ngài biết quý hàng tốt, Dũng tặng không ngài hai xiên, chúng ta kết làm bạn bè, ăn được lần sau lại đến".

Tiếng vang náo nhiệt cách đó không xa, vừa nghe đã nhận ra đó là tiếng chồng tôi, ông chủ nhỏ Trần Dũng đang tiếp khách đây.

Sải nhanh hơn bước chân, quả nhiên, cách đó không xa, tôi thấy anh đứng trên vỉa hè. Trời chiều hạ, khói sương lượn lờ phía sau vỉ nướng, chồng tôi mặc tạp dề đen đứng sau chiếc xe ba bánh, cười đến sang sảng.

Tôi bất giác cắn môi, muốn đùa một chút, xoay người trốn vào góc, si ngốc dõi theo anh, như một người hâm mộ đến hoa mắt.

Có ai đẹp trai thế không, mi đen, mắt sáng, dáng người cao lớn như thân cây tùng, động tác như gió, tư thế nướng phong độ vạn phần, ngay cả thối tiền lẻ cũng suất khí vô cùng.

"Lưu Đức Hoa là đẹp trai nhất".

"Lưu Đức Hoa tính cái gì, Châu Kiệt Luân mới đẹp trai".

Vài giọng trẻ con ngắt hứng tôi thưởng thức, quay lại nhìn thì ra là bên cạnh trạm xe bus có hai cô bé tiểu học đang bênh vực thần tượng, phiền thật, ngôi sao ngôi siếc tính là gì, chân nhân dễ nhìn ngay trước mắt, mấy đứa nhóc này không thấy?

Nghĩ mãi không cam tâm, tôi nghiêng đầu qua, tôi phải sửa đúng quan điểm của chúng mới được.

"Bạn nhỏ, Lưu Đức Hoa lỗ mũi to, Châu Kiệt Luân thì mắt hí, có gì đẹp đâu, nhìn chú bán thịt dê nướng phía trước kìa, đẹp trai đúng không?".

"..............".

Ể? Bọn chúng vì sao nhìn tôi với ánh mắt như đang gặp quái thú vậy? Đang định làm rõ thì xe đến, không đứa nào thèm ngó ngàng đến phản ứng của tôi, thẳng bước lên xe, ngay lúc sắp đóng cửa, cô bé lên sau đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hét lên. "Châu Kiệt Luân, Châu Kiệt Luân là đẹp trai nhất, mắt ảnh không có hí đâu!".

Nhìn đi, mặt nóng tiếp mông lạnh, đây là tự tìm mất mặt mà. Nhún nhún vai, tôi lại quay về, nhìn thấy xa xa Trần Dũng đang thầm thì, đẹp trai chứ bộ, người khác sao không thừa nhận? Chẳng lẽ tình nhân trong mắt thật sự hóa Tây Thi sao? Anh chồng Trần Dũng nhà tôi vượt qua mọi ngôi sao điện ảnh, trở nên đẹp nhất trong lòng tôi? Cái gọi là đẹp nhất thì còn tùy, mà tình nhân... Cách xưng hô cuốn hút, mập mờ, nhục dục này không thể hoàn toàn đại biểu cho mối quan hệ giữa tôi và Trần Dũng, còn rất nhiều thứ hơn thế : kiên định, nâng đỡ, dễ dàng tha thứ, cùng chung hoạn nạn, v.v... tạo thành một khái niệm mới phức tạp, cái khái niệm này tập hợp toàn bộ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc tới cây nhà lá vườn, là mùi của củi gạo dầu muối, mặc dù thô tục nhưng khiến người ta không thể cách xa.

Chúng tôi là vợ chồng, không phải tình nhân.

"Nhẹ nhàng đánh thức tâm hồn đang say ngủ của em, chậm rãi mở ra đôi mắt em...". Tiếng ca du dương vang lên bên tai, đây là chuông điện thoại mới Trần Dũng đặt cho tôi : Ngày mai sẽ tươi đẹp. Anh nói anh và chuông điện thoại này là một thể, đi theo anh, ngày mai nhất định sẽ tươi đẹp.

Nghĩ đến anh, tự động tôi mỉm cười, cúi mặt tiếp điện thoại. "Alo, anh Dũng".

"Bà xã, hôm nay thế nào?".

"Rất tốt, đúng rồi anh Dũng, công việc của em có điều chỉnh, hôm nay tổng giám đốc cho em biết cuối tuần này có thể quay về bộ phận kế toán, quản lý xuất nhập lần nữa".

"Oa! Thật tốt quá, anh đã nói chúng ta sẽ tốt hơn mà, bà xã, chờ ngày mai ông xã chúc mừng em thật long trọng".

Khoảng cách không xa, tôi dễ dàng nhìn thấy biểu tình vui sướng của Trần Dũng là xuất phát từ nội tâm, cười khoe hết cả hàm răng, mắt cũng híp lại không thấy trời đất, tay nướng xiên thịt thì nhảy điệu Tango.

"Anh Dũng, không phải đã nói hôm nay đô thị đi tuần tra sao?".

Tin tức này là Tường Tân tiết lộ, không còn cách nào, phía đô thị và người bán vỉa hè tuyệt đối là quan hệ mèo VS. chuột, không tìm một người đứng bên trong căn bản kinh doanh không được, chúng tôi ưu thế ở chỗ Tường Tân là quản lý của bộ phận đô thị, cậu ấy chiếu cố tự nhiên buôn bán thuận lợi rất nhiều, cho nên nói quan hệ mỗi người rất quan trọng, nối dài quan hệ cũng vậy. Ai mà không muốn an phận làm ăn, cố gắng làm gì thì cuối cùng đích đến vẫn là tiền, không có tiền mọi thứ đều không thể vận hành, hành động cũng bất đắc dĩ.

"Không có việc gì, Tường Tân nhắn tin cho anh nói rằng bọn họ hôm nay tập trung sửa trị khu phía Đông, cách chỗ này ba trạm".

"À ra vậy, Tường Tân thật là ý tứ".

"Chứ sao, bạn bè anh toàn đạt đến một trình độ nhất định, chờ về sau cuộc sống tốt hơn, nhất định cảm tạ người ta".

"Còn để anh phải nói, một viên ngói đắp lỗ thủng mái nhà cũng phải đáp tạ, khi chúng ta khó khăn họ giúp chúng ta đều phải nhớ kỹ".

"Ai da thiếu chút nữa đã quên chính sự, bà xã, cơm ở trong lò viba, hâm nóng có thể ăn, anh bên này khách về hết sẽ trở về".

"Em đến phụ nhé?".

"Không cần không cần, thân thể em chưa khỏi hẳn, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi, Ân Sinh nghe lời, anh...". Dừng lại, giọng anh rất nhanh chuyển nhiệt tình, giống như lần đầu chúng tôi gặp mặt, ông chủ nhà hàng đẹp trai, gặp mặt ba phần cười, khách khí lại chu đáo. "Bốn xiên cá mực, tổng cộng tám đồng, chịu khó chờ tí nhé, xong ngay đây, a chị này chị gọi gì?".

Cầm di động chờ anh, nhìn phía trước, bóng anh kẹp điện thoại vào cổ bận rộn, nướng thịt, gói thịt, lấy tiền, hết thảy chỉ có một người, thật rõ ràng người cứ cậy mạnh này đang giận không có thêm vài cánh tay nữa. Anh là vậy, điển hình tính cách con bò già, không thích nhờ vả ai, cho dù vội đến chết cũng không mở miệng nhờ người khác, sao không nghĩ người trong nhà giúp đỡ thu xếp thì đỡ biết bao nhiêu? Thật là, chẳng đáng đồng tình tí nào!

"Anh đang vội, em cúp máy".

"Đừng cúp, sắp thối tiền xong rồi... OK! Hai mươi xiên sườn lợn nướng, chờ chút... Bà xã, hôm nay buôn bán đắt khách, anh cũng chưa đếm nhưng chắc phải hơn bốn trăm rồi, mới vài giờ, đến lúc đóng quán nhất định được một ngàn đồng!".

Ngữ khí kiêu ngạo khoe công, con ngươi đen bóng lóe sáng giữa làn khói mịt mù, cười sảng khoái hệt như một đứa trẻ.

Nhìn anh như vậy, sự buồn bực nhen nhúm lên lập tức tắt lụi, tôi có điểm áy náy, cảm thấy mình đúng là quá phận, Trần Dũng vất vả, tôi rảnh rỗi còn ưa giận dỗi, thật là tự đi tìm mệt. Vẫn là bảo trì quan tâm, cổ vũ quan trọng hơn nén giận.

"Có mệt lắm không?".

"Không mệt, một người nên hơi bận thôi".

"Thật không?".

"Đương nhiên là thật, không biết chồng em là ai sao, mười cái bàn cũng chưa là gì, bán thịt xiên, dưa muối... Thịt bò nướng xong rồi, ai gọi thịt bò! Ai gọi thịt bò đâu!".

"Để ý một chút, mấy xiên sườn lợn bên kia anh quên thêm đường kìa".

"Không phải chứ, anh xem xem... Aizz, đúng là quên thêm". Ngừng lại, giọng anh trở nên nghi hoặc. "Bà xã, sao em biết anh quên thêm đường?".

Câu hỏi ngốc nghếch làm tôi chỉ biết cười, chồng tôi là vậy đấy, ngày thường khôn khéo bao nhiêu gặp vợ mình liền biến thành ngốc tử, tôi không núp nữa, trực tiếp bước từ trong góc ra, ngoắc ngoắc Trần Dũng. "Ông xã, em ở bên này".

Ai thèm nghe anh, chồng vất vả vợ đau lòng, không đủ người, tôi không phụ thì ai phụ! Cửa hàng dù nhỏ, nhưng đã hai người không có đạo lý một người bận.

"Ân Sinh, đã nói em đừng tới mà, không nghe lời!". Cách làn khói bốc lên, anh nhếch miệng cười, vừa nói không cho tới, tay lại vươn ra đỡ túi, kéo tôi qua đứng bên cạnh anh. "Mấy túi này không nhẹ, làm sao em mang tới được?".

"Ngồi taxi". Tôi nói dối mặt không đỏ không trắng, tên xót vợ siêu cấp này nếu nghe được tôi tự cuốc bộ tới thể nào cũng nổi khùng lên, cho nên một lời nói dối thiện ý bảo vệ toàn cục.

Xoay người mở túi ra, lấy thịt đã xiên xong bỏ lên xe ba bánh, nhàn nói. "Em sợ không đủ bán, lại cầm thêm thịt ở nhà ra, món nướng anh mới nghiên cứu em ăn thử rồi, thêm ít mè nữa là ngon lắm, mấy xiên này là ướp tiêu, anh nhớ chú ý quan sát biểu hiện của khách nhé".

"Nào, để anh thử xem, Ân Sinh, em mệt không, ngồi xuống nghỉ một chút?".

"Vừa tới, mệt cái gì, anh đói bụng không?".

"Anh ăn rồi... Sườn lợn nướng xong rồi, chị gọi sườn lợi phải không!".

Biết ngay là nói như vậy mà, tôi bĩu môi không nói nữa, mở hộp cơm ra, nhét vào tay anh. "Nhìn mũi anh sắp dài đụng đất rồi kìa, dám nói dối, cẩn thận sói tha đi mất, ăn cơm đi! Em coi dùm cho".

Đoạt lấy xiên sườn lợn trong tay anh, chen chen chen, đẩy anh ra khỏi chỗ, cười với khách. "Tổng cộng ba mươi đồng, chị ăn ngon miệng, có muốn thêm bia không?".

Nhiều lời với người như thế là lãng phí nước miếng, với anh thì hành động có tác dụng hơn là dụ dỗ.

"Bà xã, em cũng quá dã man". Anh cầm hộp cơm, miệng sắp cười đến toét ra, vẻ mặt sáng rỡ như mặt trời, ôm bả vai khoe khoang với mấy người khách ngồi trước. "Ha ha ha, đây là vợ tôi, nhìn thấy không, vợ tôi đấy".

Đợi mọi người cũng hô hào. "Không tồi không tồi, cô dâu mới thật ân ái nha". Anh mới ngồi xuống mở hộp ra, ăn màn thầu rau xào tôi mang cho anh, bật ngón cái khen ngợi : ăn ngon, ăn ngon!

Món này ai bày tôi nấu chứ, giáo dục là phải cổ vũ, xem ra anh thông thạo hơn tôi.