Đăng vào: 12 tháng trước
- Còn có chuyện đó nữa sao?
Lục Tề Nam nhớ lại tại buổi họp báo lúc đó, Cố Đông tức giận phừng phừng và bỏ đi trước. Là lúc đó hắn đã quá nhân hậu rồi, không đi sâu vào việc điều tra mọi việc cho rõ ràng, để rồi Cố Đông to gan dám đè đầu cưỡi cổ Lục Tề Nam này.
- Dạ, đúng vậy ạ... Chuyện đó là do Cố Đông chủ mưu ạ.
- Khoan đã!
Quách Dương Thần đang nói thì đột nhiên Lục Tề Nam đưa tay ra bảo Quách Dương Thần im lặng. Hình như là Lục Tề Nam hắn đã quên đi gì đó thì phải...
- Lúc đó đuổi theo tên ăn cắp, chúng ta còn gặp chuyện gì khác nữa không?
Lục Tề Nam cứ cảm giác rằng, lúc đó ngoài việc đuổi theo tên ăn cắp thì còn có chuyện khác xảy ra nữa. Nhưng dù hắn có nghĩ nát óc thì cũng không thể nhớ ra nổi là lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Chỉ thấy đầu mình đau nhức kinh khủng.
Quách Dương Thần nghe hỏi thì lập tức nhớ đến vụ việc của Khả Như vào tối đó, tối hôm đó có thể coi là ngày Lục Tề Nam chính thức đưa cô trở về Lục gia này. Chỉ là Quách Dương Thần đang phân vân rằng mình có nên nói ra hay không? Hôm nay Lục Tề Nam đã quá tức giận rồi...
- Chuyện đó...chuyện đó...
Lục Tề Nam không có kiên nhẫn mà chờ Quách Dương Thần ấp úng trong miệng, hắn liếc ánh mắt sắc lạnh về Quách Dương Thần:
- Nói!
Quách Dương Thần sợ hãi, lập tức kể lại mọi việc xảy ra. Lục Tề Nam tuy vẫn nhớ ra mọi chuyện, nhưng chỉ duy nhất quên đi sự tồn tại của Khả Như ở trong quá khứ.
- Dạ...lúc đó Khả Như tiểu thư bị...bị đám lưu manh...
Nói tới đây Quách Dương Thần thật sự không dám nói tiếp nữa. Mọi chuyện sau đó xảy ra như nào, chắc hẳn Lục Tề Nam cũng đã đoán ra rồi.
Quách Dương Thần quan sát sự thay đổi trong ánh mắt của Lục Tề Nam, ánh mắt hắn lóe lên tia tức giận vô cùng.
- Khả Như thế nào rồi?
- Khả Như tiểu thư vẫn còn đang ngủ ạ.
Lập tức Lục Tề Nam đứng dậy và bước ra khỏi phòng làm việc, hắn bước về phía phòng ngủ của mình. Hôm nay nếu như hắn không tới kịp thì không biết còn xảy ra chuyện gì với cô nữa?
Đúng là người phụ nữ ngốc nghếch, không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Khả Như hiện giờ vẫn ngủ rất say, dường như cô đã rất mệt mỏi trong ngày hôm nay. Lục Tề Nam liền ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô có chút rối bù.
Lúc cô ngủ mà cũng đáng yêu tới vậy ư? Thật khiến hắn muốn phạm tội mà.
"Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đối với cô ấy như vậy?"
Chính Lục Tề Nam còn không hiểu nổi cảm giác quen thuộc này bắt đầu từ đâu ra. Cảm xúc của hắn lúc này là gì hắn còn không biết. Chỉ là hắn cảm giác như là đã từng gặp cô trước đây rồi, còn trước hơn cả sự việc mà Quách Dương Thần vừa nói với hắn nữa.
Rốt cuộc cô là ai chứ? Hắn đã từng gặp cô ở đâu đó trong quá khứ chưa?
Lục Tề Nam không thể nhớ ra nổi nữa, hắn cảm thấy đầu óc mình hơi nhức nhối.
- Ưm...
Cảm nhận được có một bàn tay ấm áp nào đó đang nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi cô từng chút một, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hàng lông mày thanh tú dần giãn ra, cô chìm vào giấc ngủ thật ngon.
Cô còn mơ nữa chứ?
Trong mơ, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang uống rượu say nhèm, miệng liên tục lẩm bẩm:
" - Tại sao anh lại không tin em chứ, em thật sự không có nói gì với Khả Ái mà..."
Cô gái đó lại tự rót đầy cốc rượu, uống một hơi cạn sạch...