Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Tề Nam đích thân tới nhà của Khả Như, sau lưng hắn là một nhóm vệ sĩ áo đen. Vừa bước vào đã thấy khung cảnh trước mặt lộn xộn như vậy, hắn nhướn mày. Ánh mắt lạnh lẽo rơi vào những tên cho vay nặng lãi vừa đập phá kia.
Một tên trong đó không biết tốt xấu, bèn hùng hổ kêu lên:
- Mày là thằng nào?
Rồi cả đám cũng nhìn theo, thấy đằng sau Lục Tề Nam là một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp liền huých tay tên vừa kêu lên kia.
- Đại ca, nó nhiều người hơn mình đó...
- Sợ gì, mình được Cố thiếu phái đến cơ mà.
- Đúng rồi, có tí mà đã sợ. Đồ nhát gan.
Lục Tề Nam nhìn Quách Dương Thần một cái, Quách Dương Thần như hiểu ra ý của tổng tài liền phái vệ sĩ xông lên đánh mấy tên cho vay nặng lãi này.
Mấy tên cho vay nặng lãi chỉ có khoảng 5-6 người thôi, còn vệ sĩ của Lục Tề Nam thì hơn 10 người. Hơn nữa đều là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Bị đánh, mấy tên đó hét lên:
- Các người dám đánh tôi sao? Tôi sẽ nói với Cố thiếu...
- Ồ? Cố Đông?
Khóe môi Lục Tề Nam nhếch lên, hắn tiến lại gần mấy tên cho vay nặng lãi đã bị đánh gục kia, thong thả nói:
- Vậy có biết Lục Tề Nam là ai không?
- Lục Tề Nam?
Nghe thấy cái tên này, tất cả đều hoảng hốt nhìn nhau. Chẳng nhẽ...người đàn ông trước mặt bọn họ là Lục Tề Nam sao?
- Lục tiên sinh, xin ngài tha mạng...
- Là chúng tôi có mắt như mù, lần sau sẽ không dám nữa đâu.
- Còn muốn có lần sao sau?
Lục Tề Nam cười nguy hiểm, hắn cúi đầu xuống nhìn mấy tên cho vay nặng lãi kia. Bọn chúng biết mình đã lỡ lời chọc tức Lục Tề Nam liền vội sửa đổi:
- Không không...ý chúng tôi là từ giờ trở đi sẽ không dám làm loạn ở đây nữa...
- Xin Lục tiên sinh tha mạng.
Lục Tề Nam chỉ lẳng lặng nhìn nhóm người bọn họ, rồi ra lệnh cho Quách Dương Thần mang tiền ra.
- Muốn đòi nợ bao nhiêu đây?
- Không...không... Chúng tôi sẽ không đòi nợ nữa đâu. Chúng tôi đi ngay đây.
Bọn chúng quỳ van xin Lục Tề Nam, sợ rằng hắn sẽ đổi ý. Cũng may là Lục Tề Nam hôm nay tâm trạng tốt, không muốn giết người. Hắn vứt tiền xuống đất, miệng thong thả nhả ra một chữ:
- Cút!
Lập tức bọn cho vay nặng lãi ba chân bốn cẳng bò ra khỏi nhà Khả Như, đến cả tiền cũng không dám chạm vào. Tiền của Lục Tề Nam, bọn chúng nào dám lấy? Chỉ trách bọn chúng sui sẻo khi người chống lưng cho nhà họ Khả sa sút này lại là Lục Tề Nam.
Lục Tề Nam bước vào nhà, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt. Hắn phát hiện ra mẹ của Khả Như đang ngồi ở một góc. Hắn liền sải chân từng bước tới lại gần mẹ Khả Như.
Mẹ cô ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Cậu là...
- Bà đã nói là người bao nuôi Khả Như, thì tôi cũng không phủ nhận làm gì nữa.
Lục Tề Nam thẳng thắn nói, mẹ cô vô cùng bất ngờ nhìn hắn, miệng lắp bắp.
- Sao...cơ? Không ngờ con bé Khả Như lại làm chuyện đáng xấu hổ này...
- Tôi và Khả Như chưa tiến tới quan hệ xác thịt. Bà là mẹ cô ấy, đến cô ấy đang mang thai mà bà cũng không biết sao?
Lời nói của Lục Tề Nam phát ra, mẹ Khả Như mặt biến sắc. Khả Như có thai ư? Thế mà bà không hề hay biết, lại còn nói cô đi làm đĩ cũng không trả nợ nổi. Thông tin này đột ngột đến như vậy khiến mẹ Khả Như sốc.
Bà tự trách bản thân mình quá vô tâm với con gái, Khả Như cô mang thai rồi nhưng vẫn phải ra ngoài kiếm tiền trả nợ cho gia đình. Rồi bà cũng khóc...
- Con bé...con bé có thai ư...?
[...]
Tại bệnh viện...
Mẹ Khả Như chậm chạp mở cửa phòng bệnh và bước vào, đằng sau là Lục Tề Nam đi theo. Phía trước giường bệnh là bố Khả Như đang nằm đó, hiện giờ sống chết còn chưa rõ.
Lục Tề Nam liếc nhìn căn phòng rồi nhìn bố Khả Như. Hắn chỉ im lặng không nói gì cả.
- Bao nhiêu năm nay con bé Khả Như ở bên ngoài chịu khổ nhiều như vậy, nhưng con bé vẫn không về nhà.
Mẹ Khả Như thở dài, nếu như năm xưa gia đình quan tâm tới Khả Như hơn thì chắc bây giờ cô không phải chịu khổ như vậy rồi. Là do người làm bố mẹ này đã thiên vị Khả Ái, cũng không biết Khả Như đã làm thế nào để vượt qua những ngày tháng khó khăn đó nữa.
Từ khi Khả Ái qua đời thì gia đình họ Khả đã cắt đứt mối quan hệ với Khả Như, lúc đó Khả Như có khóc lóc cầu xin thế nào cũng bị bố mẹ mình đuổi ra khỏi nhà...
Mẹ Khả nghĩ về những chuyện đó, bà lại lau nước mắt. Tất cả là lỗi của người làm cha mẹ này.
Bà quay sang Lục Tề Nam, đột ngột quỳ xuống khẩn cầu:
- Xin Lục tiên sinh hãy cứu giúp con gái của tôi, là chúng tôi đã nợ con bé quá nhiều rồi. Chỉ cần con bé Khả Như được hạnh phúc, bảo tôi làm gì cũng được.
Lục Tề Nam nhướn mày nhìn mẹ Khả Như, rồi hắn cũng đỡ bà ấy đứng lên:
- Bà có biết làm vậy là bán con gái không?
- Tôi...tôi chỉ muốn con bé có cuộc sống tốt hơn thôi...
Lục Tề Nam im lặng một hồi lâu như đang suy tư, sau đó khóe môi hắn khẽ nhếch lên:
- Được thôi!