Chương 18: “Người ngươi nhìn trúng là nhi tử của bản hầu”

Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hương Vũ vốn đang run lẩy bẩy, lòng tràn đầy mờ mịt.

Nàng chưa bao giờ nghĩ hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế.

Trong lòng nàng, hầu gia là phụ thân của tiểu thư, ở vị trí cao cao tại thượng, là trời cao của phủ Định Viễn hầu, là thần của toàn bộ thành Định Viễn không ai được phép khinh nhờn, thậm chí ngẩng đầu nhìn thẳng ngài cũng là một loại tội.

Nhưng hiện tại, một hầu gia tôn quý như vậy lại giam cầm mình trước kệ bách bảo trong tư thế này.

Thậm chí nàng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ và bức người đến từ nam nhân, có thể cảm nhận được sự nam tính cứng rắn từ lực đạo trên người mình. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách mình, ta lấy ta đoạt.

Hương Vũ cắn môi, sợ hãi vô biên.

Chính vào lúc này, hầu gia đột nhiên hỏi.

Ngài hỏi nàng, chỗ này đau không.

Chỗ nào đau cơ chứ?

Khí tức của Hương Vũ dần dần thắt lại, hai má ửng đỏ, nàng nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Đêm qua, hầu gia hỏi nàng bằng giọng điệu này, hỏi nàng có đau không, hỏi nàng có cần xoa xoa không.

Hương Vũ không khỏi run lên khi nghĩ đến đây, môi mấp máy đôi môi: "Không, không đau nữa..."

Câu tiếp theo, có phải ngài ấy sẽ hỏi mình có cần ngài ấy xoa giúp không.

Không… Nàng không cần được xoa.

Nàng chỉ cần phu quân tương lai xoa thôi, không cần nam nhân khác xoa, nàng còn phải kết hôn, muốn sống một cuộc sống bình thường, nàng không muốn làm thiếp của bất kì một ai.

Tuy nhiên, nàng lại run rẩy thế này tất nhiên là nam nhân đang đè nàng cũng có thể cảm nhận được, sự rung cảm truyền đến giống như là gợn nước trên mặt hồ, mềm mại nhẵn nhụi nhưng lại tràn đầy đàn hồi.

Cơ thể nam nhân cũng theo đó mà cứng lại.

Bất kì nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại, càng huống hồ gì tiểu nha hoàn trước mặt lại quá đỗi tươi ngon, giống như quả đào nhỏ kết trái trên đầu cành khiến người ta chỉ muốn một phát nuốt chửng.

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm và nóng bỏng giống như là mắc ma [1], cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn, và lòng bàn tay to lớn của hắn hoàn toàn ôm trọn thắt lưng của nàng.

[1] Mắc ma: Đá nóng chảy, thông thường nằm bên trong các lò magma gần bề mặt Trái Đất

"Có phải là bản hầu đã đụng hỏng của ngươi rồi không?"

Giọng nói trầm thấp như gió mùa hạ nhẹ nhàng phả vào mặt Hương Vũ, khuôn mặt Hương Vũ đỏ lên như lửa đốt, tim cũng đập dữ dội.

Nàng đã từng có một giấc mơ như vậy, trong mơ nàng đã chiêm nghiệm mọi thứ, nhưng thực tế và trong mơ thực sự rất khác.

Hương Vũ xấu hổ cắn môi, nước mắt dường như muốn rơi xuống: "Không, không phải..."

Hoắc Quân Thanh: "Không phải bản hầu, là nam nhân khác ư? Là ai đụng vào chỗ này của ngươi?"

Hương Vũ không khỏi phát ra một tiếng thút thít nhẹ, đây là tiếng khóc không thể nào kìm nén được vì xấu hổ, nàng né tránh tầm mắt nóng bỏng của hầu gia, cắn môi nói: "Là hầu gia, nô tỳ sai rồi, là hầu gia đụng nô tỳ, có điều, có điều đã khỏi rồi!"

Đừng xoa nó, tuyệt đối đừng xoa nắn nó nữa!

Hương Vũ không muốn nam nhân giúp nàng xoa.

Nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Thanh lại nói: "Nếu đã khỏi rồi, tại sao ngươi lại run đến mức này?"

Bởi vì ngài đang cưỡng ép ta đấy ạ!

Hương Vũ đang khóc thầm, nhưng nàng không dám nói như vậy, nàng ấm ức bĩu môi không dám hó hé gì, chỉ để giọt nước mắt trong suốt ướt át trên mi thuận theo đường nét khuôn mặt mềm mại của nàng rơi xuống.

Hoắc Quân Thanh cũng hơi giật mình khi thấy nàng rơi lệ.

Vốn không muốn bắt nạt nàng, vì vậy mới tha cho nàng hết lần này đến lần khác.

Nhưng nàng uốn éo vòng eo thon, câu dẫn nam nhân trong toàn phủ ở trước mặt hắn, bày ra bộ dáng xuân sắc nảy nở, tựa hồ như không thể rời khỏi nam nhân một khắc nào, như vậy khó tránh khỏi việc hắn không thể nhịn được.

Nhan sắc động lòng như vậy, lại còn đang ở tuổi thanh xuân, nếu như bị nam nhân khác phá hư như vậy thì thật là đáng tiếc, cho nên hắn mới lấy chung quy động ý niệm trong đầu.

Nhưng bây giờ nàng lại khóc như thế này, ấm ức thút thít, như thể hắn cướp đoạt nàng không bằng.

Hoắc Quân Thanh dùng tay véo nhẹ chiếc cằm tinh xảo thanh tú của nàng, nhìn giọt lệ trên gò má ửng hồng thẹn thùng của nàng, khàn giọng hỏi: "Sao nào, cùng với bản hầu khiến nàng ủy khuất sao?"

Hương Vũ nghe vậy nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nàng vừa giật mình vừa sợ hãi, nhỏ giọng thì thào: "Không có ủy khuất, nhưng mà, nhưng mà..."

Nhưng mà cái gì...

Đầu óc Hương Vũ là một mảng trống rỗng.

Nàng biết bản thân mình ngu ngốc, không thể hiểu được tâm tư của đám quý tộc này, nhưng nàng biết rằng hầu gia kêu nàng đi theo ngài ấy chỉ để làm một nha hoàn hầu hạ thông phòng chứ không hơn không kém, e là ngay cả một thê thiếp chân chính cũng không được làm

Nàng không muốn như vậy.

Nàng không muốn vinh hoa phú quý gì, nàng chỉ muốn tìm một nam nhân ở bên cạnh sống qua ngày tháng, không cần phải có một tài nghệ như A Phúc, không cần có cơ bắp đầy người như Trần Trung, hay cũng không cần có một cặp cha nương tốt như Nhị Cẩu Tử.

Nàng chỉ muốn một nam nhân thiết thực, nam nhân sẽ cưới nàng về làm vợ chân chính, sống cuộc đời không sợ nghèo khó chỉ cần phu xướng phụ tùng là được.

Nhưng nàng cũng biết rằng không thể nói như vậy.

Trong mắt quý tộc, một nha hoàn ti tiện hèn mọn như nàng mà được một quý nhân nhìn trúng thì đã là phúc phận trời cho, nàng nào dám nói rằng bản thân không muốn làm nha hoàn thông phòng chứ huống hồ gì là không muốn làm thiếp.

Như vậy sẽ chỉ khiến hầu gia tức giận.

Nàng cắn môi, run rẩy một hồi, cuối cùng nói: "Nô tỳ thân phận thấp kém, hầu gia chịu thu lưu, nô tỳ cảm kích vô tận. Có điều, chỉ là trong tim nô tỳ đã có nơi muốn thuộc về… Nên chỉ có thể cô phụ hầu gia nâng đỡ.

Tim đã có nơi thuộc về rồi sao?

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt, ánh mắt nàng trong veo ngây thơ nhìn thế nào cũng không giống người đang nói chuyện.

Đôi mắt hắn dần trở nên lạnh lùng: "Nhân lang ngươi để ý là ai? Là người làm vườn A Phúc, hay Trần Trung trong chuồng ngựa, hay là Nhị Cẩu Tử đã sắp cưới người khác?"

Thị vệ là người nàng mới câu dẫn thôi nên không tính.

Nghe vậy, gò má Hương Vũ nóng như lửa vì xấu hổ và tức giận, không ngờ rằng hầu gia lại để ý hết vào mắt những tên nam nhân mà nàng từng câu dẫn!

Điều khiến người ta xấu hổ và khó đỡ nhất là nàng đã phí công hạ mình làm một nữ tử chuyên câu dẫn nam nhân xung quanh nhưng lại chẳng câu được một ai!

Nàng chỉ có thể nuốt khan, lắc đầu: "Đều, đều không phải..."

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu rồi đột nhiên buông tay đang véo cằm nàng ra.

Giọng hắn lãnh đạm và giễu cợt nói: "Vậy ra ngươi đang nhớ thương nhi tử của bản hầu."

Hương Vũ lắc đầu theo bản năng, đương nhiên là không phải, làm sao nàng có thể nhớ thương thiếu gia được chứ!

Nhưng hiển nhiên là Hoắc Quân Thanh không tin.

Tiểu nha hoàn nhớ nhung tiểu hậu sinh trẻ tuổi, chê hắn lớn tuổi.

Hắn lùi lại một bước, khoanh tay đứng nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tâm cơ cũng không vừa nhỉ."

Hương Vũ chớp chớp mắt, muốn giải thích, nàng không hề có mưu đồ với thiếu gia mà, nhưng nàng phát hiện mình không cách nào giải thích được.

Nàng không thể giải thích lý do tại sao nàng không muốn ở bên hầu gia, nàng bắt buộc phải tìm ra một ý trung nhân, nhưng bốn nam nhân đều nói không được, vậy nàng bắt buộc cần một ý trung nhân

Cho nên cuối cùng nàng cắn môi, cúi đầu: "Nô tỳ không dám."

Hoắc Quân Thanh: "Nghênh Phong vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi bị loại nữ tử mê hoặc như ngươi mê muội tâm trí, có điều ngươi nên nhìn nhận rõ thân phận của mình."

Câu nói này đã đụng đến tâm khảm của Hương Vũ.

Tất nhiên là nàng hiểu rõ.

Bất luận là cô gia hay thiếu gia hay là hầu gia, bất cứ người nào nhìn trúng nàng bất quá chỉ là coi nàng như một thứ đồ chơi, khi vui thì chơi đùa với nàng ở tùy tiện bất cứ đâu, trong thư phòng hoặc là trong hậu hoa viên, chỗ nào cũng được. Dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn có thể tùy tiện bị chơi đùa, không phải là một tiểu thư khuê các xuất thân cao quý.

Nếu có thì cũng chỉ có mỗi thiếu gia là xem như quan tâm nàng một chút, nhưng vậy thì đã sao, nếu nàng thật sự tin là thật thì tương lai chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi.

Nàng cúi đầu, cắn môi, trầm giọng nói: "Nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn nên không dám có suy nghĩ gì."

Tuy nhiên, khi nàng vừa nói ra lời này, trong mắt Hoắc Quân Thanh càng phát ra tia lạnh lùng và giận dữ.

Hắn đột ngột nói: "Cút, cút ra khỏi thư phòng của bản hầu."

Hương Vũ như được đại xá, sợ chết khiếp muốn chạy ngay ra ngoài.

Hoắc Quân Thanh: "Lấy đồ của ngươi theo!"

Hương Vũ gật đầu lia lịa, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, không nhìn được kỹ cứ ôm hết vào lòng rồi mau chóng chạy ra ngoài.

Khi nàng chạy ra khỏi thư phòng, một vài tỳ nữ xinh đẹp cùng thị vệ đang đợi bên ngoài tự nhiên cũng nhìn thấy được vẻ nhếch nhác của nàng, có điều những người này mặt không hề đổi sắc, cứ như thể nàng không hề tồn tại.

Hương Vũ cũng không quan tâm được nhiều, ôm đồ đạc, cúi đầu chạy ra ngoài.

Sau khi chạy đi thật xa, nàng mới dừng lại thở hổn hển, nhìn trước sau thấy không có ai, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Sau đó trôi qua không biết bao lâu, khí tức từ từ đều đặn trở lại, đầu óc cũng thanh tỉnh, nàng nhớ lại hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra nhưng vẫn có chút không thể tin được.

Hầu gia thực sự lại nhìn trúng nàng và còn muốn nàng đi theo ngài ấy.

Hầu gia cao cao tại thượng như vậy, trong Vạn Tú các tự có các mỹ nữ được hoàng thượng ban cho, nghe nói trong đó có đủ các loại gầy đẹp mập ốm, nàng chưa từng nghĩ bây giờ ngài ấy lại nhìn trúng cơ thể nàng và còn muốn nàng nữa.

Nếu là Hương Vũ ngây thơ vô tri của năm xưa thì nhất định sẽ vội vàng đồng ý, chỉ cho rằng đây là được hầu gia ưu ái.

Nhưng hiện tại nàng đã hiểu được sự đời, đương nhiên là nên từ chối.

Mặc dù lúc này hầu gia đang rất tức giận, nhưng nàng đã trốn được một kiếp cũng coi như là may mắn.

Nàng cẩn thận suy ngẫm lại về cuộc nói chuyện vừa rồi, rõ ràng là hầu gia đã hiểu lầm, hiểu lầm là nàng thích thiếu gia trẻ tuổi, chê ngài ấy già nên mới không chịu theo ngài ấy.

Nhưng như vậy cũng chẳng sao, hầu gia tức giận như vậy, tương lai cho dù thiếu gia có hứng thú với nàng và muốn cưới nàng đi chăng nữa thì hầu gia cũng sẽ không cho phép. Nếu là như vậy, há chẳng phải nàng có thể cùng lúc tránh được hai người hầu gia và thiếu gia sao!

Sau khi thoát khỏi hai người này, lại nghĩ cách không đi theo tiểu thư làm của hồi môn, sau đó cho dù nhất thời không tìm được một nam nhân tốt cũng không cần phải sầu não về việc làm thiếp hay thông phòng của ai đó.

Hương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình đúng là nhanh nhẹn, thế mà đánh bừa cũng trúng.

Nàng không khỏi thở dài khoan khoái, thầm nghĩ hầu gia sẽ không nhắc gì đến chuyện hôm nay với người khác, bản thân cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì, từ nay về sau an phận ở bên cạnh tiểu thư làm nha hoàn. Còn về phần nàng không thêu được mấy tấm bình phong khiến tiểu thư trách tội thì cũng đành thôi. 

Hương Vũ ngay lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc trong tay, phát hiện trong lúc vội vàng, chiếc hộp quả mâm xôi nhỏ đã bị nàng ôm ra đây luôn rồi.

Bên trong vẫn còn khá nhiều, hơn nữa quả nào quả nấy đều ửng lên tím nhạt sáng long lanh trong suốt, trông rất hấp dẫn.

Nàng nhớ đến ánh mắt khinh miệt của hầu gia, nhất thời chỉ muốn vứt bỏ, không muốn cái này!

Nhưng suy nghĩ lại, thà đem về đưa cho đám người Nguyệt Tinh ăn vụng, chắc hẳn bọn họ sẽ rất vui.

Nghĩ đến đây, tâm tình Hương Vũ rất tốt, vội vàng giấu cái hộp nhỏ trong người, chạy một mạch trở về viện tử của tiểu thư.

Còn ngay trên gác của thư phòng, giữa những cành liễu đung đưa, một nam nhân mặc áo choàng đen lạnh lùng đứng ở đó, nheo mắt nhìn về chỗ cách đó không xa.

Tất nhiên là hắn đã nhìn thấy tất thảy từ xa.

Hắn cười lạnh một tiếng, phất tay áo, những cành liễu vốn đang đung đưa đều bị dập nát: "Chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn."

Hắn sẽ để tâm sao?

Dĩ nhiên là không.