Chương 26: Vả Mặt Tu Chân Giới (26)

Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

[ting, độ hảo cảm của Bắc Thanh Vân đối với ký chủ tăng thêm mười độ, hiện tại là 60, thỉnh ký chủ tiếp tục cố gắng]

Hệ thống bên trong không gian vui sướng nhảy disco, âm thanh thoả mãn của nó tràn ngập khắp đầu Lăng Tiêu: [Lăng thiếu, cứ tiến độ như vậy thì chúng ta chẳng mấy chốc cũng có thể rời khỏi a]

[ta biết chắc rằng là ngài sẽ làm được mà]

50 độ hảo cảm là duy trì tình bằng hữu bình thường.

60 độ hảo cảm chính là hơi thích.

Chỉ cần không có sơ xuất gì xảy ra thì mọi chuyện cũng sẽ được tiến hành thành công.

Đợi mấy hôm sau, Lưu Dương cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc tỉnh dậy mặt mày của hắn đỏ ửng, hốc mắt được phủ thêm một tầng hơi nước, hắn uỷ khuất nhìn Bắc Thanh Vân, lại thấy Nhuận Ngọc từ phía bên ngoài bước vào, mặt hắn càng đỏ hơn, vội vàng cúi đầu xuống.

“Sư đệ” lời vừa phát ra, mặt Lưu Dương lại càng đỏ, hắn cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên.

Nhận ra cái gì không ổn, Bắc Thanh Vân hơi nhíu mày, hắn đứng dậy đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào hai người.

“Sư tôn, thật ra ta có chuyện muốn nói với người” Nhuận Ngọc bước tới gần, vẻ mặt ôn hoà như cũ, nhưng trong ánh mắt hắn lại rất kiên định.

Khuôn mặt của hắn quanh năm vẫn luôn ôn nhuận nhu hoà, lúc này lại đứng trước mặt y làm ra vẻ như vậy, Bắc Thanh Vân hơi sửng sốt một chút, đợi một lúc sau y mới lên tiếng: “ngươi nói”

“Sư huynh..” Lưu Dương biết hắn sắp sửa nói gì liền hốt hoảng kéo tay áo hắn lại.

Nếu để mọi người biết chuyện này, cậu đâu còn mặt mũi đi gặp ai nữa.

Mặc dù khi ấy là cậu tự nguyện..

Nhuận Ngọc làm như không nghe thấy lời hắn, y chỉ xoa xoa đầu hắn làm hắn ngoan ngoãn nghe lời rồi mới nói tiếp: “sư tôn, đệ tử với sư đệ muốn ở bên nhau..”

Khuôn mặt của Bắc Thanh Vân bỗng tái mét, y không nói một lời mà nhìn hai người trước mặt.

“Sư tôn, đệ tử từ trước tới nay chưa cầu người điều gì, nhưng lần này..mong sư tôn tác thành cho đệ tử, đồng ý cho chúng con kết tóc thành đạo lữ” nói rồi Nhuận Ngọc quỳ thẳng xuống bên dưới đất.

“Sư huynh!” Lưu Dương đau lòng lên tiếng.

“Sư đệ, ta đã nói rồi, dù phải trả bất kỳ cái giá nào ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm với đệ”

“Sư huynh, ô ô không, huynh không cần phải tự rành vặt bản thân mình như thế, tất cả đều do ta, nếu ta không ăn phải quả đấy thì trong tình thế ép buộc ta với huynh đã không phải song tu, sư huynh..”

“Sư đệ..”

Bắc Thanh Vân:.........

“Sư tôn, xin người hãy tác thành cho hai chúng con, chỉ cần người đồng ý cho bọn con kết thành đạo lữ thì người có đánh chết đệ tử đệ tử cũng cam lòng” Nhuận Ngọc mở miệng, từng câu từng chữ đều phát ra từ trong đáy lòng.

“Sư huynh, ô ô..” Lưu Dương cảm động, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vài phần ngọt ngào.

Bắc Thanh Vân:.....

Ngón tay của y giật giật vài cái, im lặng một lúc rồi mới nói: “hai người các ngươi thật sự muốn kết thành đạo lữ?”

“Đúng vậy, cả đời này đệ tử sẽ chỉ lấy một người là Lưu Dương”

“Sư huynh..”

“Muốn kết vậy thì kết đi” Bắc Thanh Vân nói xong liền đi, để lại Nhuận Ngọc và Lưu Dương ở trong căn phòng.

Mà hệ thống và Lăng Tiêu ở bên kia xem qua màn hình thấy cảnh này liền không nhịn được cảm thán một tiếng.

Ngoạ tào, nhân vật chính thật sự trâu nha.

Là do bọn họ bổ não quá nhiều hay vẫn là do đã đọc qua quá nhiều thoại bản?

Bọn họ lúc này xem qua màn hình cũng cảm thấy kịch tính không khác gì phim truyền hình cẩu huyết dài tập.

Hệ thống nghĩ nghĩ càng thấy kích thích, trong đầu điên cuồng ảo tưởng.

Mà Lăng Tiêu từ đầu tới cuối khuôn mặt đều nhàn nhạt, y bình tĩnh tắt giao diện màn hình đi, trong lòng lại nghĩ xem bước tiếp theo nên đi thế nào.

Ngày mùng một tháng ba, Thục Sơn Phái khắp nơi đều treo đầy dải đỏ.

Nghe đồn rằng hôm nay là ngày hai đồ đệ của Thanh Vân trưởng lão kết thành đạo lữ.

Việc tổn thất trong ảo cảnh vừa đi qua, các môn phái khác đều không dễ chịu, lúc này Thục Sơn Phái ngang nhiên lại tổ chức ăn mừng như vậy không khác gì đánh vào mặt bọn họ.

Kết đạo lữ sao? Có thể a, nhưng lần này lại khiến không ít người chướng mắt.

Thanh danh của Bắc Thanh Vân cũng bị những kẻ lần trước kia nhân cơ hội này mà kéo xuống.

Bắc Tiên quân cao lãnh không nhuốm bụi trần thực chất cũng chỉ là môt kẻ ích kỷ.

Ở trong ảo cảnh thực lực rõ ràng có thể cứu tất cả mọi người nhưng lại không cứu.

Nhân lúc các môn phái khác đang đau buồn thì chính mình lại mở tiệc ăn mừng.

Lúc trước họ bọn tôn sùng hắn lên bao nhiêu thì bây giờ lại dẫm hắn xuống bấy nhiêu.

Sự thật chính là như vậy, khi hắn làm được một việc tốt mọi người sẽ biết ơn hắn, nhưng sau đó dần dần lại coi đó là lẽ đương nhiên.

Hắn nên làm như vậy, hắn không phải người tốt hay sao? Hắn thấy chết mà không cứu, hắn không có thiện tâm, thì ra từ trước tới nay hắn chỉ là đang diễn kịch thôi, uổng công ta tin tưởng hắn nhiều như vậy.

Nhưng lại chẳng có ai nghĩ tới hắn có đủ thực lực để cứu bọn họ hay không, cũng chẳng có ai nghĩ tới thực chất Bắc Thanh Vân không hề có trách nhiệm hay nghĩa vụ để cứu bọn họ.

Tu vi của hắn cao là do hắn vất vả tu luyện mà thành.

Ngoài đứng bên tung hô hắn ra thì bọn họ có giúp y được cái gì mà một hai nói hắn phải vì tất cả mọi người mà hi sinh chứ?

Trong mắt bọn họ hắn chính là Bắc Tiên Quân, là người có tu vi cao nhất trên đại lục này, vậy nên, hắn không cứu được người, hắn sai.

Hắn không vì bọn họ mà suy nghĩ hắn sai.

Lăng Tiêu càng nghĩ càng muốn cười ra tiếng, đám người này bản chất vốn là ích kỷ nhưng lại tự cho mình là phe chính nghĩa, đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích người khác.

Chính mình cái gì cũng không muốn hi sinh, nhưng lại muốn ép người ta hi sinh vì nghĩa, xả thân vì mình.

Mơ cũng thật đẹp!