Chương 17: Thích khách.

Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thoáng chốc mấy ngày trôi qua thì sứ giả cũng đến, đoàn binh lính theo hầu tùng phía sau một hàng dài tính sơ cũng mấy trăm người, là sứ giả thôi mà cũng được bảo vệ chặt chẽ đến như thế sao? Đứng từ cổng kinh thành nhìn xuống, Trác Kỳ trông thấy hai kẻ đi đầu, một người đã tuổi trung niên cùng một vị trông trẻ hơn một chút, thân vận y phục kiểu cách trang nhã rất đẹp, có vẻ rất được hoàng thượng trọng dụng nên ưu ái thế này. Gương mặt cũng khá ưa nhìn, chỉ là đứng từ xa cũng không rời ánh nhìn được, những cung nữ ồn ào bàn tán phía sau, người mơ mộng tiếp cận vị sứ giả đó để có gì sau này được hưởng phú quý.
-  Đẹp.. thật.
Trác Kỳ thoáng ngạc nhiên đến sững người ra khi diện kiến trước mặt người đó.. quả thật nam nhân thời xưa đều sở hữu vẻ đẹp không thể rời mắt khỏi, thêm nữa mái tóc đen mượt y nuôi thật khéo, nó dài hơn cả bình thường theo luật của triều đình, bản thân cảm thấy như bị cuốn vào ánh mắt đầy uy quyền của y, bất giác nhìn chằm chằm vào y.. Vị sứ giả hảo soái kia không hề quan tâm đến cậu, chỉ lướt ra rồi không đoái hoài gì nữa khi cậu thi lễ với y. Cứ đi thẳng đến tiền triều. Trác Kỳ cũng đi theo sau lưng, chợt.. có người không biết từ đâu chạy đến kéo tay cậu lại, dẫn đi về hướng khác.
- Sở..Sở Lâm? À không, nguyên soái. Ngài muốn dẫn thần đi đâu? Thần còn phải đến Tiền Triều,
- Lệnh của hoàng thượng, hôm nay ngươi không cần phải đến, chỉ cần giúp ngài soạn tấu chương ở thư phòng. Mọi sự tiếp đón Lễ Bộ thượng thư sẽ tự biết phải làm gì
- Nhưng không phải lúc đầu mọi việc đều định giao cho thần? - Trác Kỳ nhíu mày khó hiểu.
- Thay đổi rồi, ai ngờ..
" Thật sự chuyện này đúng như hoàng thượng nói chứ." Những lời sau chỉ là suy nghĩ riêng của Sở Lâm, không hề được thốt ra, cảm thấy Trác Kỳ đang dần nghi ngờ y liền thay đổi sắc mặt, trở nên rất khó ưa.
- Con chuột hoang như ngươi nên tự biết vị trí của bản thân mình đi, cứ tạo sự chú ý trước mặt hoàng thượng hiện tại thì cũng vô dụng thôi. Vì ngài có ta rồi, ngươi chỉ là thay thế lúc ta ở ngoài chiến trường. Đừng ảo tưởng
- Thần không ảo tưởng, đó là việc thần được sai bảo. - Trác Kỳ nói với vẻ mặt không chút cảm xúc hất tay Sở Lâm ra.
Trác Kỳ không muốn hỏi gì nữa, cậu cúi đầu rồi bỏ đi khỏi đó mà không tâu báo, Sở Lâm không mấy ngạc nhiên vì thái độ hỗn xược này ngoài hoàng thượng ra cậu chẳng để tâm ai cả, nếu đụng đến Trác Kỳ thì chắc chắn sẽ không yên. Cùng lúc đó ở tiền triều, khi vị sứ giả kia vừa bước vào, tất cả quan, cận thần đang ở bên trong đều được hoàng thượng cho lui.
- Thần là sứ giả của Đông Ấn, Trịnh Tiêu Lang, xin khấu đầu diện kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Trẫm miễn lễ, bình thân.
Tiêu Lang liếc nhìn xung quanh hoàng thượng có vẻ như là đang muốn tìm ai đó, bản thân sớm biết trước y sẽ có đề phòng nếu như lời thiên hạ đồn thổi là thật, đương nhiên sẽ không để Đông Ấn tìm được người đó, ngoài mặt họ cứ như rất thân thiết vì giao hữu, nhưng bề trong thì không mấy người biết đến thật sự họ đối với nhau là tốt hay đều là giả dối. Rồi họ cũng chỉ trò chuyện về những vấn đề về thương lái, cống phẩm giao đến tặng và vài thứ mà Trác Kỳ đã biết rằng họ sẽ yêu cầu, chủ yếu là muốn xin hoàng thượng chấp nhận để sứ giả ở đây trong 1 tháng, dù không nói là vì lý do gì. Trước lúc sứ giả Tiêu Lang quay đi, y mỉm cười một cách khá bí ẩn, trong ánh mắt ẩn chứa âm mưu gì đó không thể nói ra.
- Anh hai, anh hai..
Ninh Kiều công chúa ôm chầm lấy hông của Trác Kỳ, ra sức dụi dụi làm nũng khi thấy cậu có tâm trạng không tốt, tiểu công chúa tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, lại rất thương Trác Kỳ, có con bé ở bên cạnh lúc này đúng là niềm an ủi lớn nhất, cậu vui vẻ chơi cùng Ninh Kiều đến khi công chúa buồn ngủ mới rời đi, cũng được khoảng tuần trăng rồi. Hoặc đã lâu hơn như vậy hay không thì Trác Kỳ cũng không rõ nữa, cậu lúc nào cũng buồn hơn. Hoàng thượng bây giờ không cư xử ngọt ngào với cậu nữa, không có những lời nói dỗ dành trước đây nếu thấy cậu không chịu quan tâm đến sức khoẻ. Dần càng lúc càng lạnh nhạt, rốt cuộc là vì gì?
Bỗng phía trước Trác Kỳ nghe có tiếng động, những tên không nhìn rõ mặt vì họ đang dùng vải đen che mặt, hành xử khả nghi cứ như thích khách chạy trên nóc phủ nguyên soái. Tấn công những người lính canh gác, Trác Kỳ vội nép vào góc núp quan sát. Cảm thấy họ đang nhìn về phía mình liền núp kín vào, sau đó không còn nghe tiếng xôn xao nữa.
- Họ chắc chắn vẫn chưa đi, họ sẽ kiểm tra hướng này, nếu bị bắt gặp thì ngoài bị thủ tiêu ra thì không có lựa chọn khác.
Trác Kỳ gắng ngó ra nhìn một lần nữa, thì chợt có bàn tay lạ từ phía sau bịt lấy miệng cậu, ra ám hiệu với người còn lại kia chạy đến, Trác Kỳ bị ghì chặt không thể mở miệng được, chợt cậu nghĩ ra một kế. Cậu đang cầm theo một túi bột, vốn định về ủ bột mì. Ai ngờ lại gặp tình huống này, Trác Kỳ nhanh trí lấy một ít quăng vào mặt của kẻ đang bịt miệng mình rồi nói.
- Không được mở mắt, đây là thạch anh tán, không mùi không vị nhưng là loại độc dược đệ nhất thiên hạ, không muốn bị ăn mòn mắt đến thấu xương và trúng độc thì đứng yên đó, tên kia. Ngươi không được lại gần đây, nếu ngươi đến ta sẽ không đưa thuốc giải, bạn ngươi nhất định sẽ chết!
Trác Kỳ nói với vẻ mặt kiên quyết và đầy tính hăm doạ nên tên thích khách kia bị doạ đến tái xanh mặt không dám nhúc nhích nghe theo Trác Kỳ, kẻ còn lại kia nghe xong liền bật cười, hắn từ tốn đi đến chồ cậu, mỗi bước hắn tiến là mỗi bước cậu lùi về phía sau, y có vẻ như không hề quan tâm những gì Trác Kỳ vừa nói, hắn nắm lấy tay đang dính bột của cậu, vén vải che miệng lên một chút, rồi ngậm đầu ngón tay Trác Kỳ vào miệng, đầu lưỡi liếm khẽ bột trên tay cậu.
- Thạch anh tán của ngươi có vị như bột mì vậy.
- Ngươi..?!? - Trác Kỳ ngạc nhiên.
- Hả?!? Bột mỳ?!?
Kẻ bị dính bột kia biết mình bị lừa, liền tức giận quẹt bột dính trên mặt, rồi cầm kiếm chạy đến như định giết Trác Kỳ cho bỏ tức, nhưng người kia lại đưa tay lên cản như ra lệnh lui ra sau.
- Ngươi rất cả gan lừa gạt như vậy ? Đúng là không sợ chết đi?
- Gạt cũng chết, không gạt cũng chết. Ta muốn thử xem sự thông minh của các ngươi cao như thế nào, nói về độ gan dạ thì không bằng ngươi.
Hắn nheo mắt cười, vì tấm vải che kín nửa gương mặt, lại trong bóng đêm nên không thể nhìn rõ được gì cả.
- Ngươi biết bản thân đang sắp chết không? Lại mạnh miệng như vậy?
- Muốn giết thì giết, chẳng lẽ cầu xin ngươi thì ngươi sẽ tha cho ta ? Hoang đường.
Trác Kỳ nhắm mắt lại khi hắn vừa đưa dao lên ngang cổ cậu, định một đường cắt đứt thì từ đâu có tiếng quân lính hò reo chạy đến, như đã phát hiện có kẻ đột nhập. Khiến chúng phải gấp rút đi ngay.
- Đưa Cao Hồn Linh cho ta.
Rồi hắn ép cậu uống một thứ thuốc không vị, nước vừa ở trong miệng liền thấm khô  dù có phun ra hay rửa miệng thì cũng không sạch hết được, Trác Kỳ ho sặc ngã xuống dưới đất.
- Cao hồn linh, độc dược mạnh nhất của Thanh Ấn Long, nó luôn luôn hối thúc ngươi ăn, nhưng khi ngươi ăn, nó sẽ hành hạ thể xác ngươi không ngừng, sau 7 ngày sẽ tự tiêu huỷ nội tạng ngươi.
Nói rồi hắn bỏ đi, Trác Kỳ cũng ngất xỉu ngay sau đó, cậu được đưa về phòng và nhờ thái y chữa cẩn thận, hoàng thượng biết tin liền đến thăm cậu, dù cơ thể hiện tại không có vấn đề gì, nhưng không biết sau sẽ thế nào. Cậu muốn biết về thứ mà bọn chúng nói, đau đớn như vậy thì đúng là sống không bằng chết. Đêm đó ngài túc trực bên cạnh, chính vì nghe nói cậu không sao ngài cũng đỡ lo lắng phần nào. Sáng ra lại rời đi sớm mà không để lại lời nhắn gì..