Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi nhóm của Khang Nam tích cực tham gia việc xây dựng khu đô thị văn minh, tích cực tuyên truyền việc nuôi chó lịch sự, khu đô thị lại hòa thuận như xưa. Những ngày tháng một người một chó của Khang Nam và Lucky cũng xem như thoải mái.
Hôm nay, Khang Nam đang sục sôi ý chí chiến đấu làm báo cáo kết toán trên công ty, từng dòng chữ con số đều thân thương như đồng nhân dân tệ, cõi lòng cô tràn ngập vui sướng và cảm kích. Vào cuối năm, chẳng có gì khiến người ta ngóng trông bằng số tiền mình nhận được sau một năm làm lụng vất vả.
Tới cái tuổi này, Khang Nam đột nhiên giác ngộ sâu sắc rằng chuyện tự kiếm được tiền cực kỳ quan trọng trong việc mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ. Cô bắt đầu tính toán tháng này có thể mua nhiều đồ ăn vặt phong phú hơn cho Lucky, còn có thể đưa Lucky đi spa, thuê nháy chuyên chụp thú cưng làm một bộ ảnh. Đang lúc cô đắm chìm trong niềm vui sướng, Tiểu Vi bỗng chạy vào với gương mặt căng thẳng, sốt ruột kề sát lại gần cô, thì thào: “Chị Nam, có chuyện rồi, mau tới buồng thoát hiểm với em!”
Buồng thoát hiểm là nơi Tiểu Vi thường xuyên đưa Khang Nam đến để hút thuốc và tán dóc. Từ hồi đổi sang thuốc lá điện tử, lâu lắm rồi hai người không vào đấy.
“Chị Nam, không ổn rồi! Phương án cho triển lãm mà lần họp trước chúng ta trình bày cho khách vốn đã đang được thực hiện, nhưng bây giờ lại bị dính phốt sao chép từ option của nhãn hàng khác, từ logo đến cả key visual và content nữa, toàn bộ gần như giống hệt nhau. Mấu chốt là thời gian tổ chức của bên đấy còn sớm hơn bên khách hàng nhà mình 1 tuần lận! Bây giờ khách hàng trở mặt, đòi chúng ta bồi thường, đang đi mách sếp lớn đấy. Giám đốc điều hành của dự án này là bạn em, nó vừa lén nói cho em để em chuẩn bị, nếu không ổn thì em sẽ phải tính chuyện đi lấy tiền bên tài vụ. Chị, chị xem phương án của bên kia này.” Tiểu Vi nói liền một hơi.
Khang Nam vội vàng nhận di động của Tiểu Vi, cẩn thận đối chiếu hai phương án, ngoài tên ra thì gần như y sì, xem xong cô phải hít vào một hơi.
“Chị Nam, phải làm sao đây ạ? Thế này thì biết đền bao nhiêu tiền? Xảy ra chuyện lớn thế này, chẳng lẽ em sắp phải cuốn gói chạy lấy người?” Tiểu Vi quýnh tới nỗi giậm giậm chân.
“Cô đừng có cuống lên, bình tĩnh phân tích xem nào.” Khang Nam đỡ trán bằng một tay, tay kia thì vỗ vỗ Tiểu Vi đang nôn nóng.
Khang Nam cẩn thận ngẫm lại, tuy rằng cô không tự tay làm phương án triển lãm này, nhưng Tiểu Vi luôn báo cáo kỹ càng tỉ mỉ từng bước một với Khang Nam, cả quá trình không có sơ hở gì. Nếu có gì đáng nghi, thì là dự án này giống như một cái bánh rớt từ trên trời xuống vậy. Đơn hàng này là do khách hàng chủ động tìm tới, cô vốn không thân quen với vị khách này, người liên hệ với cô tên là Viên Phạm Phương, được bạn bè giới thiệu cho trong một diễn đàn sáng tạo, chứ không quen biết gì với cô. Về sau chị ta chủ động tìm được Khang Nam, nói muốn hợp tác. Lúc ấy Khang Nam vẫn chưa nghĩ nhiều, để giành lại doanh số, Khang Nam đo lường tổng dự toán và yêu cầu của khách hàng rồi quyết định hợp tác. Giữa lúc ấy cô còn cố ý tìm hiểu về bên kia, công ty của Viên Phạm Phương vừa thành lập không lâu, nhà đầu tư là một xí nghiệp Thương mại Điện tử có tiếng ở trong nước, tin tức về bản thân Viên Phạm Phương thì lại chẳng có bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Khang Nam tạm thời chưa tìm ra bao nhiêu manh mối, nhưng trong lòng cô đã có dự cảm mãnh liệt. Có lẽ chuyện này không phải chỉ là đạo ý tưởng sáng tạo đơn thuần, nếu đã vậy thì càng nghĩ càng thấy ớn. Lưng Khang Nam bỗng lạnh toát, cô nhìn đôi mắt to vô tội của Tiểu Vi, trấn tĩnh lại, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Vi, chuyện này không thể né tránh được, chúng ta phải đối mặt, giảm tổn thất xuống thấp nhất.” Khang Nam nhìn Tiểu Vi, nói từng câu từng chữ thật nghiêm túc, như một kiểu cổ vũ.
“Vâng, em hiểu rồi chị, bây giờ em sẽ tìm nhóm lên kế hoạch và thiết kế, chuẩn bị gấp một option khác cho khách hàng.” Tiểu Vi nói. Dù sao họ đã làm việc lâu dài với nhau, luôn rất ăn ý.
“Đúng vậy, em cần nhớ là, phải giữ ngân sách trong tầm 80% ngân sách cũ, nhưng không được giảm chất lượng. Sau đó em điều người đi tìm hiểu cho chị xem công ty nào đã lên kế hoạch sáng tạo cho sản phẩm bên kia, rồi gửi cho chị một bản điều tra toàn diện.” Khang Nam bổ sung.
“Em hiểu rồi!” Tiểu Vi nói xong thì quay lại làm việc nhanh như chớp.
Khang Nam điều chỉnh lại nhịp thở, đi ra khỏi buồng thoát hiểm. Cô nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định đi gặp sếp mình là Lão Triệu trước.
Sếp của Khang Nam tên là Triệu Hạo, ông cực kì ghét thói quan liêu nên ông bắt các đồng nghiệp phải gọi mình là Lão Triệu. Lão Triệu năm nay đầu 5 đít chơi vơi. Năm 98, ông bỏ việc ở công ty công, ra ngoài khởi nghiệp. Ông đã lăn lộn trong giới gần 20 năm, những chuyện đời từng gặp còn nhiều hơn số giày cao gót của Khang Nam, cô không thể giấu ông những chuyện công việc được. Khang Nam hiểu rõ, nếu lần này giẫm phải mìn, thì cô phải rút chốt trước mới tránh được việc mìn nổ lung tung.
Lão Triệu vừa cúp máy, thấy Khang Nam đi vào thì nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Cô vào đây vì chuyện này đúng không?”
Khang Nam đứng trước bàn làm việc của Lão Triệu, không có ý định ngồi xuống, “Sếp Triệu, dự án này không phải là đơn lớn, nhưng cũng là dự án mà em tự giám sát từng li từng tí, thiết kế cũng là do bên em tự làm. Được bồi dưỡng bao nhiêu năm, em sẽ không phạm phải lỗi sai cấp thấp như đạo nhái. Tiểu Vi đã sắp xếp làm lại phương án mới, chúng ta đã giảm thiểu tổn thất của khách hàng đến mức thấp nhất, sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động triển lãm đâu. Tổn thất thì chắc chắn sẽ có, cái này tự em sẽ gánh vác.” Sau khi Khang Nam trình bày đâu vào đấy xong xuôi, cô nhìn phản ứng của Lão Triệu. Lòng cô vẫn hơi bồn chồn, dù gì tính cách của Lão Triệu cũng rất thất thường.
Lão Triệu ra hiệu cho Khang Nam ngồi xuống, tự ông rút một điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới mở miệng lên tiếng, “Tiểu Nam à, cô biết người đứng đằng sau khách hàng này rồi phải không? Tháng trước nhà đầu tư bên ấy mới bàn với anh chuyện đầu tư cho công ty mình, nếu dự án nhỏ này làm ảnh hưởng đến việc góp vốn của công ty, thì chỉ một người không thể gánh vác hậu quả này được đâu.”
Xem ra Lão Triệu thật sự hơi tức giận, Khang Nam cũng hoàn toàn không biết bên đầu tư lại có móc nối như thế với Lão Triệu, cô phải kiểm điểm lại xem mình đã sơ sót ở đâu mới được.
“Sếp Triệu, sếp từng nói bất kỳ nguy cơ nào cũng có thể trở thành cơ hội chuyển mình nếu lợi dụng nó hợp lý. Phải gánh vác thế nào thì quả thật bây giờ em còn chưa nghĩ ra. Nhưng em đã nghĩ kỹ được cách giải quyết rồi, đợi em giải quyết xong xuôi vấn đề này, và tìm ra nguyên nhân đằng sau, em vẫn muốn xin sếp một chuyện.” Khang Nam cả gan đề đạt yêu cầu với ông chủ ngay vào lúc này. Nhưng vào thời khắc ấy cô cũng không nghĩ gì nhiều, cô cần phải xông lên triệt phá đường lui.
“Cô nói đi.” Lão Triệu nhướng mày.
“Nếu giải quyết xong chuyện này mà phát hiện có người đang giở trò, thì sếp nhất định phải bảo vệ em.” Khang Nam bình tĩnh nói, giọng không mang theo cảm xúc gì mấy.
“Nếu có người giở trò, vậy thì kẻ đó không chĩa mũi dùi vào cô, mà là vào anh.” Cuối cùng, Lão Triệu dập điếu thuốc gần hết vào gạt tàn.
Khang Nam họp xong vụ thiết kế thì đã hơn 10h tối, cô đột nhiên nhớ ra Lucky còn ở nhà mình. Nhưng tạm thời cô chưa về ngay được, còn phải tính ngân sách mới. Đang sốt ruột thì cô nhớ ra Hội bạn chơi chó đáng yêu. Thế là cô mở nhóm WeChat “Hội bạn chó má” ra.
Khang Nam: @ Tiểu Hồng, gái ơi, chị đang tăng ca, em giúp chị chăm sóc Lucky được không?
Tiểu Hồng: Chị Nam, hôm nay là sinh nhật của bạn Tiểu Bạch, em và Tiểu Bạch vừa ra bar quẩy……
Sao bọn trẻ bây giờ mê quẩy bar thế nhỉ.
Khang Nam tiếp tục hỏi: @ Vương Tâm Ngọc, gái ơi, chị đang tăng ca, em giúp chị chăm sóc Lucky được không?
Vương Tâm Ngọc: Chị Nam, ngại quá, em với Lãnh Hàm đưa chó đi chơi ở Thuận Nghĩa rồi, không ở nhà ạ.
Khang Nam: @ Tiểu Khâu, trai đẹp ơi, chị đang tăng ca, em giúp chị chăm sóc Lucky được không?
Tiểu Khâu: Chị à, em đang chăm con ở nhà mẹ vợ.
Khang Nam đọc hết một chuỗi tin nhắn, đang bực bội thì một dòng tin mới hiện lên trong nhóm.
Lão Vương: Tôi ở nhà, để tôi cho, mở cửa thế nào?
Chẳng hiểu sao tim Khang Nam nảy lên một cái, cô hơi căng thẳng.
Có nên nói mật mã nhà mình cho anh ta không nhỉ? Sau khoảng thời gian này, cô thấy Lão Vương hơi kín đáo khó dò. Huống chi mình là con gái mà lại nói mật mã cho một anh hàng xóm còn chưa thân lắm, làm vậy có dễ dãi quá không nhỉ? Ngộ nhỡ anh ta là người xấu thì sao? Lỡ như nhà mình mất gì đấy, thì biết làm sao đây?
Nhưng nhà mình có gì để mà mất cơ chứ?
Người còn mất mặt mấy bận, hơi đâu để ý đến đồ đạc linh tinh?
Tất cả là vì chó. Lý do này khiến Khang Nam nhanh chóng thỏa hiệp với bản thân, sau đó cô nghiêm túc nhắn thêm số nhà, nhắn cho Lão Vương mật mã giải khóa của nhà mình.
Đây là lần đầu tiên Khang Nam chia sẻ mật mã cửa nhà mình cho một người không phải xa lạ nhưng cũng chẳng thân quen gì lắm. Không biết tại sao, sau khi buông điện thoại, lòng Khang Nam lại thấy an tâm hơn rất nhiều.
Khang Nam có một năng lực, hoặc phải nói là một bản năng sinh tồn, đó là chẳng hiểu sao trực giác của cô về người khác rất chuẩn, y như khứu giác của động vật vậy. Dù là đồng nghiệp hay khách hàng, chỉ cần từng tiếp xúc thì cô luôn có thể phân chia rõ ràng mình có nên tiếp tục liên hệ với người này nữa không, người này có hợp tính mình không, v.v. Có thể đây là trực giác của phụ nữ, cũng có lẽ là một quy luật hấp dẫn gì đó. Ví dụ đơn giản là, người này mang lại cho cô cảm giác tự nhiên. Nếu gặp phải ai đấy mang lại áp lực lớn cho cô ngay từ lần đầu, vậy có lẽ khả năng chung đụng của cô với người nọ sẽ không cao, bản thân Khang Nam cũng sẽ lựa chọn lảng tránh họ.
Nếu nói theo đạo lý này, mỗi lần gặp phải Lão Vương, Khang Nam đều ở trong “khoảnh khắc kì cục”, anh luôn xuất hiện trong thời khắc cô lúng túng nhất, đúng ra áp lực của Khang Nam phải tăng gấp bội mới phải. Nhưng trên thực tế, từ tận đáy lòng, Khang Nam cũng không thật sự có ác cảm với Lão Vương. Ngược lại, cô còn thấy hơi thẹn thùng và có tí thiện cảm, phức tạp lắm, cô không miêu tả được cảm giác ấy.
Chỉ một lát sau, Khang Nam đã nhận được ảnh Lucky ăn thức ăn cho chó và một tin nhắn: Lucky đi vệ sinh rồi, tôi mang Lucky về nhà, em về nhà thì qua đón nó, hoặc để nó ở đây một đêm cũng được, em cứ bận việc đi.
Khang Nam đọc xong, nhanh chóng nhắn lại một tin: Cảm ơn, phiền anh quá. Vậy em lại quay về với công việc đây.
Lúc Khang Nam tắt máy tính đi thì đã hơn 12 giờ đêm, cô rốt cuộc cũng có thể rút người khỏi đống biểu đồ và số má. Khi xuống khỏi công ty, thấy cửa hàng thức ăn nhanh 24h vẫn có người ăn khuya, cô mới nhớ ra tối nay Tiểu Vi gọi đồ ăn nhanh cho cô. Lúc ấy cô bỏ bừa xuống, sau đó quên cả ăn. Bây giờ cô thấy rất đói, bèn đi vào cửa hàng thức ăn nhanh, gọi suất ăn cho một người. Lúc sắp trả tiền, cô ngẫm nghĩ một lát, đổi thành suất ăn cho hai người.
Khang Nam đứng dưới tòa nhà mình ở, do dự hai phút, vẫn lấy di động ra nhắn một tin WeChat cho Lão Vương: Anh ngủ chưa?
Cô nhìn di động chằm chằm, đọc lại tin nhắn của mình, cô cảm thấy ba chữ này có vẻ hơi mờ ám, không được tinh tế lắm. Cô đang định nhắn thêm tin nữa thì Lão Vương nhắn lại: Chưa.
Khang Nam lập tức đáp ngay: Bây giờ em đến đón Lucky nhé.
Lão Vương: Được!
Số nhà 1119, Khang Nam đứng trước cửa nhà Lão Vương, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một tràng tiếng chân chó vọng lại từ cánh cửa trước mặt cô, sau đó cửa mở ra. Lão Vương mặc một bộ đồ thể dục chỉnh tề màu xanh đen, một bàn tay đỡ khung cửa, một bàn tay bế Lucky, Gấu Bự ngồi trước cửa. Lucky thấy Khang Nam thì kích động vẫy đuôi.
Khang Nam hơi ngượng ngùng, “Vất vả cho anh rồi! Công ty em có chuyện đột xuất.”
Lão Vương: “Muộn quá rồi, ở đây đêm nay nhé?”
Khang Nam bỗng thấy mặt mình hơi nóng lên. Kiểu nói chuyện ngắn gọn của người này không phải là xấu, nhưng nói mà không thêm chủ ngữ là dễ khiến người ta hiểu nhầm lắm.
Lão Vương không phát hiện lời của mình còn có nghĩa khác, nên đương nhiên anh cũng không để ý thấy mặt Khang Nam hơi đỏ lên.
Khang Nam giơ túi thức ăn nhanh trong tay lên, “Em đi ngang qua hàng ăn, thấy đói nên mua ít đồ. Em mua cho anh một phần, không biết anh có thói quen ăn khuya không, nếu tối anh không ăn thì để lại làm bữa sáng ngày mai cũng được.”
Lão Vương nhận lấy túi giấy rất tự nhiên, “Cảm ơn!”
Bấy giờ Khang Nam mới phát hiện ra Lão Vương còn đang bế chó. Cô duỗi tay đón chó từ tay anh, thế là hai người đổi chó và đồ ăn khuya cho nhau theo một kiểu hơi buồn cười. Trao đổi xong, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Khang Nam: “Em lại phải cảm ơn anh lần nữa rồi, vả lại đợt trước anh còn tặng trà cho em, bữa nào em mời cơm anh ha.”
Lão Vương: “Chuyện nhỏ không tốn sức, không đáng nhắc đến.”
Khang Nam: “Hôm nay muộn quá rồi, quấy quả anh lâu quá. Anh nghỉ sớm nhé ạ, mai mình lại gặp nhau lúc dắt chó.” Nói xong, Khang Nam bế Lucky chuẩn bị rời đi.
Lão Vương: “Được, lúc nào cần chăm sóc Lucky thì cứ nói với tôi.”
Khang Nam xoay người gật đầu: “Hẹn gặp lại!”
Lão Vương: “Ngủ ngon!”
Lúc cười, mặt Lão Vương giống như ánh dương buổi sớm, tuy không còn trẻ nhưng anh có khí chất của người trí thức, vẻ tươi tắn của thiếu niên vẫn vương trên nét mặt anh, vô cùng đẹp đẽ. Khóe miệng anh cong vừa phải, khoe hai hàng răng trắng, vừa nhìn là biết không có thói quen hút thuốc. Khang Nam không nhận thấy thoáng mê trai của mình. Lucky cạnh chân cô cũng liếc mắt đưa tình cưng nựng với Gấu Bự. Trong thời khắc này, không khí trong hành lang ngập tràn bong bóng màu hồng.
Khang Nam về nhà ăn mấy miếng đồ khuya. Tắm rửa xong cô mệt đến mức không còn sức lực gì, nằm soài trên trên giường, Lucky cũng tự giác trở về ổ của nó.
Khang Nam mơ màng đi vào giấc ngủ, lại mơ thấy một giấc mộng. Cô mơ thấy Lucky lạc mất, mình đôn đáo đi tìm khắp nơi, chạy bở hơi tai mà không thấy bóng dáng Lucky đâu, cô khóc hết nước mắt. Lúc này, một người đàn ông bế Lucky đứng dưới lầu, Khang Nam vội vàng chạy ra, cúi đầu thì thấy người đàn ông kia là Lão Vương.
Khang Nam bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cô nhìn đồng hồ treo tường, 8 giờ sáng. Cô vội vàng rửa mặt, xuống lầu, dắt chó đi dạo.
Khang Nam dắt Lucky chạy chậm vòng quanh khu nhà, Tiểu Vi gọi tới đúng lúc này, Khang Nam dắt Lucky dừng lại ở ven đường.
Tiểu Vi: “Chị Nam, phương án và báo giá mới của chúng ta đã được gửi tới khách hàng đúng theo yêu cầu của chị, thời gian gửi cũng đặt đúng 8h sáng theo lời chị nói, như vậy có thể bảo đảm khách hàng mở hòm mail ra là nhất định sẽ thấy thư của chúng ta ngay. Em cũng nhắn tin cho bên liên hệ của khách rồi, chờ anh ta nhắn lại thôi.”
Mấy năm nay, dưới sự chỉ đạo của Khang Nam, Tiểu Vi càng ngày càng trở nên đáng tin cậy hơn, Khang Nam đáp: “Vất vả rồi, việc điều tra công ty sáng tạo kia thế nào?”
Tiểu Vi: “Vẫn đang điều tra ạ. Có mấy người không rõ lai lịch, cảm giác khó lường thế nào ý. Nhưng em hỏi chuyện thì biết giám đốc chịu trách nhiệm dự án này là phụ nữ, ban đầu làm bên đầu tư, mấy năm trước mới chuyển qua nghề này.”
Khang Nam: “Đúng là hơi dị thật, em điều tra tiếp đi, đừng để lộ. Khách hàng nhắn lại thì để chị tự bàn chuyện, lần này không thể để xảy ra sự cố nữa.”
Khang Nam đang nói dở thì bỗng cảm thấy sợi dây dắt chó trong tay mình giật giật, cô lảo đảo một cái. Con Chow Chow bị tịch thu trước đó đang đứng trước mặt cô. Lúc này nó nhe răng với Lucky, Lucky cũng không yếu thế, giật dây chó đến mức căng nhất, cũng nhe nanh gầm gừ với Chow Chow. Cô chủ của Chow Chow cũng nắm dây chó, nhưng rõ ràng đoạn dây này rất ngắn.
Khang Nam thấy hai con chó sắp xông vào choảng nhau tới nơi, bèn kéo mạnh Lucky lùi về đằng sau. Cô vừa kéo được vài bước, Chow Chow đột nhiên giằng khỏi dây xích của chủ mình, nhào về phía này. Ngay trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khang Nam kéo phắt dây dắt chó lên, Lucky bị treo lơ lửng trên dây. Khang Nam duỗi tay bế nó lên, đồng thời phi một cước bất thình lình vào bụng con Chow Chow đang bay giữa giời, quát một tiếng thật ác liệt: “Cút!”
(Bây giờ mọi người hay dùng loại dây dắt quàng ở vai và chân trước của chó, chứ không cột cổ, như vậy chó sẽ không bị siết cổ.)
Hành động của Khang Nam không chỉ dọa được con Chow Chow, mà còn dọa cả chủ của Chow Chow. Chủ và chó đối diện họ đều sửng sốt ba giây, Khang Nam bế Lucky chỉ vào Chow Chow: “Mày còn qua đây thì tao không khách khí nữa đâu!”
Khang Nam tin chắc rằng chó nhất định hiểu mình, nhưng cô cũng biết, nếu Chow Chow nhào qua lần nữa, thì cô cũng đành chịu trận.
Lúc này chú bảo vệ Lưu xông tới từ đằng sau, chắn người giữa Khang Nam và Chow Chow. Bấy giờ cô chủ của Chow Chow vội nhặt dây thừng lên, chửi Khang Nam ầm ĩ: “Con mụ đanh đá này lại đá chó nhà bà rồi, mày động vào nó nữa thử xem!”
Khang Nam vô cùng cạn lời, cô vừa định nói lý, chú bảo vệ Lưu đã quay sang, “Sao lại gây chuyện nữa, mau về nhà đi! Nếu không nuôi được thì đừng nuôi! Nuôi chó mà cứ để nó đánh nhau!”
Khang Nam tức đỏ cả mặt vì bị Đại Lưu nói thế, chủ của Chow Chow đứng đối diện cô thì càng kênh kiệu hơn, sẵn sàng la lối khóc lóc. Khang Nam đã biết trước phỏm này, cô công nhận hôm nay mình xui, nhưng may mà người và chó đều không sao. Dạo này làm gì cũng mắc, đúng là phải tích đức thôi, cô tức tối quay người đi thẳng!
Buổi sáng Khang Nam tức đến nỗi kẻ vẹo cả lông mày lúc trang điểm, nhưng cô nhanh chóng vứt vụ phong ba khi dắt chó ra sau đầu, bởi vì bài toán khó hơn còn chờ cô trên công ty.
Ba ngày kế tiếp, Khang Nam gần như ở rịt trong công ty, ngoài làm việc thì lại việc làm. Điều duy nhất có thể khiến cô nghĩ sang chuyện khác là mỗi lúc nhắn tin cho Lão Vương “Em xin lỗi anh nhiều, em vẫn phải phiền anh chăm sóc Lucky hộ em ạ, em phải tăng ca.” Lần nào Lão Vương cũng nhanh chóng nhắn lại một chữ “OK!” cực kì thoải mái. Điều này làm Khang Nam hơi áy náy vì trước đây đã hung dữ với người ta như thế.
Với nỗ lực không ngừng của Khang Nam và cả nhóm, cuối cùng họ cũng làm xong phương án để trình cho khách hàng. Khang Nam gọi vô số cuộc điện thoại xin lỗi, liên lạc khắp nơi, rách cả môi mép. Rốt cuộc, sau khi nhận được phương án, khách hàng đề nghị pitch tận nơi, Khang Nam đưa cả đội và mười mấy designer đến nhận đủ kiểu tra tấn trên công ty của khách hàng. Cũng may phương án mới khiến thái độ của khách hàng dịu hơn một chút, Khang Nam nhân cơ hội này tỏ ý sẽ nhường 10% nữa, sắc mặt của sếp bên kia mới tươi tỉnh hơn một tẹo. Khang Nam tiện thể lấy hợp đồng bổ sung ra, chuẩn bị sửa chữa chi tiết. Trải qua một ngày mưa bom bão đạn nữa, sự kiện này cuối cùng cũng được giải quyết bước đầu. Khang Nam lập tức mời khách hàng đi ăn, đồng thời lén kêu Tiểu Vi sắp xếp ổn thỏa quà cáp cho từng khách.
Hay tin đã đàm phán thuận lợi với khách hàng, Lão Triệu không nhiều lời, nhưng thái độ có vẻ hài lòng.
Trong bữa tối, sếp lớn bên khách và Viên Phạm Phương cũng tới. Sau khi ai nấy vào chỗ, sếp lớn bên khách mào đầu gây khó dễ, nói mình không hủy đơn cũng vì tin tưởng thực lực của sếp Triệu, hi vọng sau này sẽ tránh được sai lầm thế này, không làm ảnh hưởng đến việc hợp tác trong tương lai.
Khang Nam hiểu rõ, cho dù chuyện này nhằm vào ai, thì bản thân cô đã làm mọi thứ để làm vừa lòng đẹp ý bên kia, cũng đã giúp Lão Triệu xuống nước thành công. Chỉ trông cậy vào bản thân cô thì không thể cứu vãn được việc lớn này, nghĩ vậy, cô không khỏi liếc nhìn Lão Triệu. Lão Triệu đang nâng ly với sếp lớn của bên kia, cười nói gì đấy, như thể chưa từng xảy ra trận phong ba này. Khang Nam rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, vì thế cô vội vàng rót đầy ly rượu, sau khi xin lỗi chân thành thì nốc liền ba ly.
Trong những dịp xã giao bình thường, Tiểu Vi nhất định sẽ lèo lái với cô, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, ông chủ của hai bên đều ở đây, Khang Nam đành phải tự gánh áp lực này.
Hồi đi học Khang Nam không uống rượu, về sau cô vào hội sinh viên, chỉ cần có tiệc rượu là Tôn Siêu Dương sẽ tới thăm cô trên trường, mua cho cô một hộp sữa chua. Tôn Siêu Dương ăn sữa chua xong thì thích liếm nắp hộp, Khang Nam cười anh, bảo anh giống cún con. Mỗi lúc như thế, Tôn Siêu Dương lại lém lỉnh ghé sát lại gần thì thầm với Khang Nam, nói anh sẽ là chú chó Pug của Khang Nam cả đời, thi thoảng còn sủa mấy tiếng bắt chước chó, chọc cho Khang Nam cười hoài. Khi đó Khang Nam cũng mới 20, mỗi khi say cô sẽ dựa thân thể mềm nhũn vào vai Tôn Siêu Dương, cô cảm thấy mình có thể bay lên, vừa cười vừa làm nũng, giống như một cô mèo con vừa tỉnh ngủ, đáng yêu cực kỳ.
(Pug, hay thường được gọi là chó mặt xệ, là giống chó thuộc nhóm chó cảnh có nguồn gốc từ Trung Quốc, chúng có một khuôn mặt nhăn, mõm ngắn, và đuôi xoăn.)
Sau này đi làm, tất nhiên phải tiếp rượu nhiều thêm, Khang Nam chỉ có thể cố đấm ăn xôi mà uống, lần nào cũng phải dựa vào niềm tin để chống đỡ bản thân chịu đựng đến chót —— Mình không thể uống say! Mình không thể uống say! Mình không thể uống say!
Khả năng uống rượu cũng là thiên phú, Khang Nam được hưởng tài năng chân truyền của bố, nên uống rượu cũng khá, về sau thì phải tôi luyện dần. Sau này cô chậm rãi hiểu được tửu lượng của bản thân: một chai vang đỏ, vài lon bia, 2 chai rượu trắng, về cơ bản đã thuộc nằm lòng. Sau khi Lâm Tiêu tới công ty, Khang Nam biết Lâm Tiêu không giỏi uống rượu, mỗi lần gặp dịp xã giao, Khang Nam đều chủ động san sẻ chút ít, cố hết sức để Lâm Tiêu không phải uống nhiều. Có một lần cô thật sự bó tay, không uống đỡ hộ Lâm Tiêu được, khách hàng túm Lâm Tiêu, chê cậu ta đường đường là đàn ông sao lại để đàn bà con gái phải uống hộ, Lâm Tiêu không nhịn được nữa, nốc liền một chén rượu trắng, sau đấy ngã thẳng cẳng lên bàn. Khang Nam sợ quá phải đưa cậu ta lên bệnh viện truyền nước biển, Khang Nam ngồi bên Lâm Tiêu trên bệnh viện đến khi nào truyền xong mới đưa cậu ta về nhà. Đồng nghiệp đều nói: Chị Nam đúng là đàn ông ghê.
Sau này Tiểu Vi tới công ty, trở thành cộng sự hoàn hảo của Khang Nam, chẳng ai phải đưa ai vào bệnh viện cả.
Nhưng hôm nay Khang Nam tính hơi sai.
Hôm nay họ uống Soju, rượu Hàn Quốc, vị rất ngọt. Khang Nam uống xong ba ly, ngoài việc bụng hơi nóng thì không thấy có gì đặc biệt. Cô còn nhớ rõ, mình uống một ly với mỗi khách, tổng cộng là mười ly, sau đó uống 2 ly với Lão Triệu, cảm ơn sự tin tưởng của Lão Triệu, rồi sau đấy tự dưng thấy tủi thân, buồn bã, bèn làm một chầu nữa với nhóm và đám designers…
Sau đấy thì cô quên sạch.
(Soju là loại đồ uống có cồn chưng cất không màu, trong suốt có xuất xứ từ bán đảo Triều Tiên. Đồ uống này thường được sử dụng không cần pha chế hay thêm đá và nồng độ cồn của nó thay đổi từ khoảng 16,8% đến 53% độ cồn theo thể tích.)
Khi Khang Nam tỉnh lại, Tiểu Vi đang đỡ cô, xe đỗ ở cửa khu nhà của Khang Nam. Cô thất tha thất thểu đi ra từ trong xe, ngẩng đầu lên nhìn, trời đã đen kịt.
Tiểu Vi quan tâm nói: “Chị ơi, chị tỉnh đúng lúc quá, đây là nhà chị phải không?”
Khang Nam dụi dụi mắt, lấy lại bình tĩnh, thấy bóng đèn neon quen thuộc ở cửa khu đô thị, cô gật gật đầu.
Tiểu Vi nói: “Chắc là không sai đâu, bọn em đều không nhớ nhà chị ở đâu, em gọi xe cho chị bằng di động của chị đấy. Chị, chị ở tòa nào em đưa chị lên. Chị uống nhanh quá, không ai ngăn được cả, vừa chạm cốc với khách hàng là chị đã gục rồi.”
Khang Nam thấy choáng váng đê mê, cô say thật rồi, trong đầu luôn có tiếng vang vọng, “Mình không sao, mình vẫn ổn”, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe theo sai bảo, cô chẳng hề nhớ được Tiểu Vi nói gì.
Tiểu Vi đỡ Khang Nam xuống xe, Khang Nam nắm di động của mình, chân như giẫm lên bông, chân nam đá chân chiêu đi vào trong khu đô thị..
“Úi giời, chị ơi, chị bình tĩnh đã, để em đỡ chị!” Tiểu Vi nhỏ nhỏ gầy gầy, về căn bản không bế nổi Khang Nam. Cô nàng khoác cánh tay Khang Nam, cong eo, đi sát bên cạnh cô, nhìn xa trông như túi xách của Khang Nam đùn ra một cục.
Cứ vậy, cuối cùng Khang Nam đưa cả Tiểu Vi dừng lại trước tòa nhà số 1. Tiểu Vi ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Chị, đây là nhà chị phải không, tầng mấy đấy?”
Khang Nam vẫn không nói gì, đầu óc rỗng tuếch, nhưng cô không dừng lại. Cô sử dụng bản năng tự nhiên nguyên thủy nhất của con người, trèo thật nhanh lên bậc thang, đi vào đơn nguyên. Sau đấy cô vào thang máy, bấm tầng 11 không chút do dự.
Tiểu Vi: “Chị của em giỏi quá, uống nhiều như thế mà vẫn nhớ được nhà mình, bảo sao chị lại thành công!”
Đến lúc này mà Tiểu Vi còn không quên ton hót sếp, cũng coi như vô cùng chuyên nghiệp.
Khang Nam ra khỏi thang máy, đi tới tận cuối hành lang, Tiểu Vi đỡ cô suốt quãng đường này.
Đột nhiên, Khang Nam đứng lại trước cửa một căn hộ. Tiểu Vi chưa phanh kịp, đụng phải Khang Nam. Khang Nam không phản ứng gì, quyết đoán ấn chuông cửa.
1119.
Không ai mở cửa, lại ấn, lại ấn.
Tiểu Vi: “Chị, chị quên mất mình độc thân rồi à, nhà chị làm gì có ai, chị chỉ có một con chó thôi, làm sao nó mở cửa được? Chìa khóa của chị đâu?” Nói xong, Tiểu Vi chuẩn bị lục túi của Khang Nam. Nhưng túi còn chưa mở, cửa đã mở trước.
Lão Vương mặc chiếc áo tắm dài đứng bên trong, Gấu Bự ngồi bên cạnh.
Tiểu Vi cả kinh, che miệng lại, “Úi, chị Nam ơi, bố chị ở nhà à! Cháu chào chú, cháu là đồng nghiệp của chị Nam ạ……”
Lão Vương thất thần, nhìn Tiểu Vi: “Cô là ai?” Anh lại nhìn Khang Nam đang mơ màng, “Sao em lại tới đây?”
Sự tỉnh táo ngắn ngủi của Khang Nam lại bị cồn đánh bại, cơ thể cô lập tức đổ về đằng trước, nện thẳng lên người Lão Vương, làm Gấu Bự sợ quá phải lùi về sau mấy bước.
Lão Vương vững vàng đỡ được Khang Nam đập thẳng vào người mình, phải tội chiếc áo tắm dài anh đang khoác có vẻ hơi xấu hổ quá đáng. Anh vận dụng hết lực cánh tay giữ chắc người Khang Nam, cố hết sức không đụng vào cơ thể cô. Tiểu Vi sợ ngây người vì tình tiết hoàn toàn bất ngờ này, cô nàng ngơ ngẩn nhìn mọi chuyện diễn ra.
“Mau tới giúp tôi!” Lão Vương đành xin sự trợ giúp từ cô nàng. Bấy giờ Tiểu Vi mới hoàn hồn, vội giúp anh nâng Khang Nam dậy, đỡ đần Lão Vương cùng nâng Khang Nam vào nhà, đặt cô lên sofa.
Lão Vương lau mồ hôi, xấu hổ quấn chặt khăn tắm, “Cô ấy bị làm sao vậy? Tại sao hai người lại tới nhà tôi?” Giờ phút này Lão Vương có vẻ rất 囧, đồng thời cũng tràn ngập nghi vấn.
Tiểu Vi cố hết sức để khống chế biểu cảm của mình, bình tĩnh nói: “Vậy là đây không phải nhà chị Nam à…… Ờ ừm chuyện này thì, chị Nam uống say, em đưa chị ấy về, nhưng em không biết chị ấy ở căn hộ nào, chị ấy tự đưa em lên.”
Lão Vương vừa định lên tiếng, Khang Nam bỗng ngồi bật dậy khỏi sofa. Cô mở to mắt nhìn Lão Vương và Tiểu Vi, chậm rãi nói hai chữ: “Dắt chó!”
Lão Vương bỗng hiểu ra ngay: “Hóa ra em tìm tới đây là muốn nhờ tôi dắt chó đi dạo hộ em à.”
Tiểu Vi suýt ngã sấp mặt, lúc nào rồi mà còn không quên dắt chó đi dạo.
Khang Nam chỉ vào Lão Vương: “Đúng! Anh đã nói rồi, anh phải chịu trách nhiệm! Không được quỵt nợ!”
Lão Vương thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi, “Được, tôi đi, em nghỉ ngơi một lát nhé.”
Khang Nam đột nhiên đứng dậy, dũng mãnh nói “Em không sao! Đúng rồi, Khang Nam em đây không cần dựa dẫm vào đàn ông! Em tự dắt!”
Tiểu Vi vội vàng ngăn Khang Nam lại, “Ông giời của em ơi, chị à, chị đừng có gây chuyện thêm nữa.”
Khang Nam hốt hoảng đứng lại, nhìn Lão Vương chằm chằm. Nhìn một lúc lâu, cô đột nhiên cười, chỉ vào Lão Vương: “Em phiền anh quá, cảm ơn anh đã giúp em, còn giúp chó nữa!” Nói xong, cô đứng dậy cúi người một góc 90 độ với Lão Vương. Bởi vì cúi mạnh quá nên cơ thể không nghe sai bảo, chúi về đằng trước. Cô cúi gập đầu đâm mạnh về phía Lão Vương, sau đó bật ngược ra quỳ bò dưới đất. Lão Vương bị đâm phải thì hét lên một tiếng thảm thương, không quên đè chặt phần khăn tắm bên hông, không có dư tay để đỡ Khang Nam đúng lúc đấy được. Còn thủ phạm – quý cô Khang Nam thì đang bấu chặt lấy một góc khăn tắm của Lão Vương. Vì vừa va chạm mạnh nên dạ dày cô lập tức cuộn trào như sông cuộn biển gầm, ọe lên chiếc dép cotton màu xám của Lão Vương.
Dù anh đã trải nhiều việc đời, nhưng chưa có việc gì xuất sắc bằng chuyện xảy ra trong ba phút ngắn ngủi vừa rồi, chứ đừng nói tới chiếu mới như Tiểu Vi. Cô nàng sốc quá đứng ngây ra như phỗng, kẻ cũng kinh ngạc đến độ ngớ người như cô nàng còn có cả Gấu Bự đang ngồi dưới đất.
Đương sự Lão Vương chảy một giọt mồ hôi, ngượng chín cả người, nhưng anh vẫn cố hết sức để giữ vẻ ga lăng. Anh nói với Tiểu Vi: “Cô đỡ cô ấy lên cái đã, tôi đi mặc quần áo.” Trong tình thế cấp bách, Lão Vương nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
Bấy giờ Tiểu Vi mới hoàn hồn, cô nàng nâng Khang Nam dậy, kéo cô tới sofa.
Lão Vương nhanh chóng về phòng thay bộ đồ thể thao, lau dọn qua loa chỗ sàn nhà bị Khang Nam làm dơ. Quay đầu lại thấy Khang Nam đang nhìn mình lom lom, Lão Vương thật sự bất đắc dĩ: “Cùng đi vậy!” Thế là Lão Vương và Tiểu Vi một trái một phải đỡ Khang Nam xiêu vẹo đi, tìm được nhà của Khang Nam.
Đứng trước cửa nhà mình, Khang Nam lại không tài nào mở cửa ra được, cô thử vân tay mấy lần mà toàn sai, bực quá giậm chân bình bịch. Lão Vương thật sự không nhìn nổi, bèn thuần thục mở cửa bằng mật mã mà Khang Nam cho anh trước đó.
Lượng tin tức trong tối nay quá khủng, Tiểu Vi há hốc mồm suốt quá trình này, mắt sáng lấp lánh, hơi say tan gần hết. Cô nàng cảm thấy hình như mình đã biết được một ít bí mật.
Lão Vương vừa mở cửa, Lucky đã nín nhịn cả ngày kích động nhào về phía Khang Nam. Khang Nam bế phắt Lucky lên, đi ra ngoài, lẩm bẩm mãi: “Đi thôi, mẹ dắt con đi dạo nhé.”
Lão Vương đỡ Khang Nam bằng một tay, tay kia giữ Lucky, Tiểu Vi đỡ hông bên kia của Khang Nam, ba người một chó đi vào nhà. Lúc này, men say của Khang Nam hiển nhiên đã lên đến một tầm cao mới, cô hưng phấn lạ thường, lải nhải liên tục: “Em không sao, em tự đi được. Bao nhiêu năm qua em vẫn ổn, lần này em cũng ổn, anh đừng xía vào!”
Lão Vương không nói gì suốt quãng đường, Tiểu Vi tiếp lời cô, trấn an: “Vâng, đúng rồi, chị ổn lắm, chị đỉnh nhất!”
Họ vừa quẹo vào một ngã rẽ thì thấy chú bảo vệ Lưu đang cầm đèn pin đi tuần tra. Thấy một nam một nữ đỡ một nữ từ đằng xa, chú ta cảm thấy lạ thường, bèn đi tới. Lucky nhìn thấy Đại Lưu, bắt đầu cảnh giác gầm gừ. Đại Lưu tới gần, Lucky bắt đầu cất tiếng gâu, Tiểu Vi sợ quá lại tỉnh rượu thêm.
Lão Vương vội giữ chặt dây dắt chó của Lucky, bảo Lucky: “Đừng gâu! Lucky! No!”
Lucky kìm tiếng gâu lại, nhưng vẫn cảnh giác như trước. Đại Lưu rọi đèn pin vào Lão Vương và Khang Nam, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Lão Vương trả lời: “Không sao, uống nhiều quá, dắt chó đi một vòng rồi về.”
Đại Lưu quen Lão Vương, chú ta nhìn Khang Nam một lát: “Sao con gái con đứa mà uống nhiều thế.”
Câu này tựa như một que diêm, quẹt cháy số cồn trong bụng Khang Nam, Khang Nam sửng cồ lên, “Tôi uống rượu thì liên quan quái gì đến chú! Chú tự lo việc chú đi!”
Đại Lưu cười bất đắc dĩ, nhưng không khỏi xỉa thêm một câu, “Ghê gớm quá nhỉ!”
Tiểu Vi biết tính Khang Nam, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Đại Lưu: “Chú đừng nói gì ạ!” Sợ Khang Nam say lên lại làm khùng làm điên.
Lão Vương vội vàng giải thích: “Uống nhiều quá, không bị gì đâu, anh quay lại đi.”
Quả nhiên Tiểu Vi lo lắng không sai, Khang Nam đẩy phắt Lão Vương ra, nhìn kỹ Đại Lưu. Nhận ra Đại Lưu chính là chú bảo vệ đã quát mình mấy hôm trước, lửa giận của Khang Nam lập tức bùng lên. Cộng kèm những nỗi khổ sở ấm ức mấy hôm nay, cô trào dâng cảm xúc, chỉ vào Đại Lưu: “Tôi nhớ ra chú rồi nhé! Trước đây chính chú đã bảo tôi là ‘Nuôi được chó thì hẵng nuôi, không nuôi được thì đừng nuôi’! Tôi hỏi chú, tôi nuôi chó thì làm sao! Tôi gây gì với chú! Tôi nuôi chó theo luật lệ cơ mà! Chú có bản lĩnh bắt nạt tôi, sao chú không có bản lĩnh đi tóm bọn xấu! Bắt nạt kẻ yếu!”
Lão Vương vội giữ chặt Khang Nam, anh đi ngược lại, vừa đi vừa nói: “Rồi rồi, đừng nói nữa, về nhà, về nhà thôi!”
Tiểu Vi cũng cười khổ xin lỗi Đại Lưu.
Khang Nam càng nghe anh khuyên lại càng nóng, “Em không về, em phải nói cho ra nhẽ với ổng, mắc gì ổng bắt nạt em! Thấy em là đàn bà con gái dễ bắt nạt đúng không! Bắt nạt em thì chớ lại muốn bắt nạt cả chó! Có gì thì nói thẳng mặt đi! Đừng có táy máy sau lưng! Không phục thì nhào vô làm ván! Chú hèn chú là cháu trai tôi! Tôi hèn tôi là cháu gái chú!”
Tiểu Vi xấu hổ liếc Lão Vương, hoà giải, “Anh xem chị em không hổ là một phụ nữ học rộng hiểu nhiều, hẹn tẩn nhau với người ta mà còn không quên chú ý dùng từ phù hợp với giới tính!”
Đại Lưu bị mắng thì chẳng hiểu mô tê gì, chỉ cho là Khang Nam say quá nên giở quẻ. Nhưng hiển nhiên Khang Nam đã trộn hết những bất mãn trong công việc vào đấy, thuần cảm tính, không logic. Mượn men say, tiện thì chửi. Cồn đã khiến cô không khống chế được bản thân, cô vừa va chạm với Đại Lưu, vừa gào lên với những tòa nhà xung quanh: “Các người đều có thứ mà các người thích, vì đâu các người lại không cho phép người khác thích thứ của họ chỉ vì các người thấy không ưa? Các người là ai? Các người có tư cách gì mà tước đoạt niềm vui và quyền lợi của người khác? Nuôi chó thì có tội sao? Chỉ vì chúng tôi biết chúng tôi thích thứ gì, nên mới để lộ điểm yếu cho các người lợi dụng, bị các người áp bức! Còn đòi đánh bả! Giống người như tụi bay, không bằng cầm thú! Thấy ở chung cư không tốt, có giỏi thì ở biệt thự đi! Đừng chỉ đôi co với con chó!”
Khang Nam vừa gào thét như thế, những tòa nhà vốn đang tối đen dần sáng đèn, rất nhiều người bật đèn ngó ra ngoài xem.
“Chị, chửi giỏi lắm! Nhìn vào ống kính nè!” Vất vả lắm Tiểu Vi mới áp lượng cồn trong máu xuống được, nhưng hơi say lại bùng lên vì bài diễn thuyết dõng dạc hùng hồn của Khang Nam, cô nàng đã bỏ di động ra ghi hình từ lúc nào không hay.
Sắc mặt Lão Vương càng khó coi hơn. Đúng là phiền lắm rồi.
Lão Vương không ngừng xin lỗi mọi người, vận sức chín trâu hai hổ mới kéo Khang Nam tới dưới tòa nhà của cô. Khang Nam còn chưa dùng hết sức lực của hơi men, lòng cô như lửa đốt, cô hất mạnh tay Lão Vương ra, đột nhiên lặng đi. Cô quay đầu nhìn Lão Vương chằm chằm. Sau một hồi nhìn chuyên chú, cô nói: “Em nhận ra anh rồi! Anh đã giở trò dê cụ!”
Tiểu Vi nghe thế thì lập tức cảnh giác nhìn Lão Vương, quan hệ giữa hai người này đúng là quay cuồng trong mơ hồ thật.
Mặt Lão Vương đen thùi lùi, “Em say rồi, ý em là chó nhà tôi chứ!”
Chân Khang Nam đã xiêu vẹo không vững, nhưng cô vẫn còn nghĩ linh tinh, “Chó nhà anh dê chắc chắn là tại anh dạy nó dê! Không thì làm sao nó biết được!”
Lão Vương không phản bác ma men, chỉ có thể nghĩ cách đưa cô về nhà, “Lỗi tại tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ sang xin lỗi cả Lucky nhà em.”
Khang Nam tỏ vẻ kiêu ngạo như kẻ chiến thắng, “Anh thừa nhận mà được á! Khang Nam em đây ghim chặt lắm! Chưa chắc em đã tha thứ cho anh đâu! Nếu xin lỗi mà có ích, thì còn cần cảnh sát làm gì! Em phải xem xét biểu hiện của anh đã!”
Lão Vương chưa từng thấy cô nào say rượu lại làm khùng làm điên cỡ này, đành phải hùa theo, “Em nói phải lắm, tôi phải xin lỗi em, em cứ xem xét biểu hiện của tôi nhé.” Nói xong Lão Vương kéo Khang Nam vào thang máy. Khang Nam nói một lúc thì hơi mệt, bèn mơ màng dựa vào Lão Vương rồi ngủ.
Tới nhà Khang Nam, Lão Vương cẩn thận đặt Khang Nam lên chiếc giường trong phòng ngủ, đặt một cốc nước lên đầu giường, lục tủ lạnh tìm cà chua và một hộp sữa chua. Ngẫm nghĩ một lát, anh chưa yên tâm, bèn đón cả Lucky đi. Cuối cùng Lão Vương cào cái đầu ướt đẫm mồ hôi, đóng cửa rời đi.
Tiểu Vi cũng uống rượu, buồn ngủ ríu cả mắt, nhưng nghĩ bụng sáng mai còn phải làm phương án giao cho khách hàng kế tiếp, cô nàng cố chịu đựng, chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, Tiểu Vi còn nháy mắt với Lão Vương, vỗ vỗ bả vai Lão Vương, nói: “Vất vả rồi!”, Nói xong thì cô nàng nhanh chóng đánh bài chuồn, lúc đi còn không quên để lại danh thiếp, “Nếu chị của em gặp chuyện gì thì anh gọi cho em nhé.”
Sáng sớm hôm sau, Khang Nam mở to mắt, đầu óc trống rỗng. Phát hiện ra điều này, cô lập tức ngồi dậy, cảnh giác quan sát cảnh vật xung quanh. Cô thấy mình vẫn ở nhà mình, rồi cô tìm di động, mở WeChat ra xem, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Tin nhắn cuối cùng trên WeChat là do Tiểu Vi gửi, cô lập tức gọi vào số máy của Tiểu Vi.
“Alo, chị ơi, chị dậy rồi à, em đến công ty rồi nhé, tối qua chị uống nhiều quá, chị nghỉ ngơi một ngày ở nhà đi, chuyện công việc để bọn em thu vén cho.” Tiểu Vi nói một tràng như pháo ran.
Khang Nam vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, đầu óc còn chậm, phản ứng cũng lâu, cô hỏi từng câu từng chữ: “Tối hôm qua, chị đã làm gì?”
Tiểu Vi cười ở đầu dây kia, “Ha ha, chị, những chuyện tối qua chị làm không ít đâu, chị muốn hỏi chuyện nào?”
Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, có ấn tượng mơ hồ về lúc uống rượu, còn đoạn sau thì chịu, “Chị về nhà kiểu gì đấy?”
“Em đưa chị về, à không phải, em và hàng xóm nhà chị đưa chị về.” Tiểu Vi cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “hàng xóm”.
“Hàng xóm?” Khang Nam kinh ngạc.
“Đúng vậy, cái người nuôi Golden Retriever ý.” Tiểu Vi cười hì hì, lại chua thêm: “Chị cứ bắt người ta phải chịu trách nhiệm hoài!”
Khang Nam đau đầu, gọi mấy tiếng mà Lucky không đáp lại, “Chó nhà chị đâu?”
“Cũng được hàng xóm mang đi rồi.” Tiểu Vi lại cười một tràng đầy xấu xa, “Chị ơi, chị phải cảm ơn anh hàng xóm này tử tế vào nhé, chị còn nhớ tối qua chị say mèm, hết đòi đánh tay bo với bảo vệ lại đại náo khu chung cư không?”
Khang Nam càng hoảng sợ hơn, căng thẳng hỏi: “Hả? Sao lại thế?”
Tiểu Vi tóm tắt mọi chuyện bằng một câu, “Đúng rồi, em còn có một đoạn video, chị muốn xem không, em gửi chị……”
Khang Nam thật sự không còn mặt mũi nào để nghe nữa, cô dập máy luôn.
Thôi toi, lần này mất mặt quá mức rồi.
Bấy giờ Khang Nam tỉnh rượu hẳn, cô thấy nước, cà chua, sữa chua để ở đầu giường, nghĩ bụng Tiểu Vi chắc chắn không cẩn thận thế này, đây là Lão Vương chuẩn bị. Sau đó cô lại che mặt muốn khóc, làm sao gặp người ta được nữa.
Tiểu Vi gửi clip Khang Nam đại náo khu đô thị tới ngay lúc này. Khang Nam xem xong thì lẳng lặng ngồi dưới đất không nhúc nhích. Mất mặt thì chắc chắn có, nhưng quan trọng là cô thấy sợ chính cô luôn rồi, người gào thét quát tháo trong video là người khác mà!
Gái 20 say rượu là cục cưng đáng yêu, gái 30 say rượu là con mụ điên, rốt cuộc chuyện là sao, mình đã trải qua những gì.
Lòng cô như tro tàn, cô gặm hết hai quả cà chua, nghĩ tới nghĩ lui, chó vẫn còn ở trong tay Lão Vương, không trốn tránh được rồi. Vì thế cô đành chịu khổ nhắn WeChat cho Lão Vương: Chào anh, em xin lỗi anh vụ tối qua nhiều lắm! Em uống say……
Chỉ một lát sau, Lão Vương đã nhắn lại: Không sao, sang ăn cháo đi.
[HẾT CHƯƠNG 6]