Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo
Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi sáng sau hôm lại được Lão Vương “nhặt” về nhà vì uống quá nhiều, Khang Nam thức dậy, cố khôi phục lại kí ức đêm hôm trước.
Cô tìm được di động, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Vi và Lão Vương.
Tiểu Vi: Chị, tối hôm qua Lão Vương đưa chị về, không cần cảm ơn em đâu. (nháy mắt)
Lão Vương: Dậy thì sang ăn cháo nhé.
Khang Nam thầm mắng Tiểu Vi trong lòng, con bé chết tiệt này lại làm mình mất mặt trước Lão Vương, đúng là là tạo nghiệt.
Suy nghĩ một lát, cô nhắn lại cho Lão Vương: Em không biết phải cảm ơn anh thế nào cho phải. Sáng nay em phải họp, không kịp nữa ạ, tối nay em sẽ mời anh đi ăn.
Khang Nam đi vào phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên thì hoảng sợ trước hình ảnh của chính mình trong gương, lớp trang điểm của cô đã nhòe nhoẹt hết. Tối hôm qua mình không dọa ai ngoài Lão Vương chứ? May mà Lucky không ở nhà, không thì đến cả chó cũng không nhận ra mình.
Tắm rửa xong, Khang Nam thay quần áo, ra ngoài với cái đầu còn vướng vất vì say rượu.
Gió lạnh lùa vào cổ áo Khang Nam, cô không khỏi run lập cập, nhắc nhở bản thân mình không được uống nữa. Gái 30 rồi, thức đêm nhiều chẳng khác gì tự sát từ từ.
Tiểu Vi ngồi ở vị trí làm việc với đôi mắt thâm quầng, thấy Khang Nam đi vào, cô nàng ngoan ngoãn lấy một suất đồ ăn sáng bỏ lên bàn Khang Nam. “Chị, sao chị không nghỉ ngơi ở nhà thêm chút nữa ạ, sớm vậy đã tới công ty rồi.”
“Chị tới xử mày đây!” Khang Nam nhận đồ ăn sáng nhưng vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Đừng mà, em đây cúc cung tận tụy vì chị thế này, sao chị lại đòi xử em!” Tiểu Vi tỏ vẻ ấm ức.
“Giả nai ít thôi, có phải lần đầu chị uống say đâu, mày bảo Lão Vương đến đón chị làm gì?” Khang Nam tưởng tượng đến cảnh Lão Vương tới đón đứa say mèm là mình thì hổ thẹn không thôi.
“Chị còn không biết tại sao em làm thế ư? Em cũng có nỗi khổ trong lòng chứ bộ. Sao rồi? Lão Vương có làm gì quá đáng với chị không?” Tiểu Vi cười xấu xa.
“Mày đúng là không có tôn ti trật tự gì cả, dám bỡn cợt cả bà chị mày đây!” Khang Nam bỏ chiếc hamburger vừa kề bên miệng ra, lườm Tiểu Vi.
“Chị bớt giận đi mà, ý của em là Lão Vương đúng là một anh hàng xóm đáng tin cậy á.” Tiểu Vi xin tha.
(Lão Vương: Tên của Lão Vương thực ra nằm trong cụm kết hợp từ “Ông Vương nhà hàng xóm”, ý chỉ một người hàng xóm linh tinh nào đấy. Đây là cách chơi chữ của tác giả.)
“Cho nên rốt cuộc tối hôm qua có thảm lắm không, thảm hơn cả lần trước à?” Khang Nam vẫn không nhịn được mà hỏi vấn đề mình quan tâm nhất. Nhớ lại lần say rượu náo loạn trước đây, thật sự cô vẫn còn thấy rén.
“Chuyện ấy à, cũng không có gì, chị ngủ ngoan lắm, nhưng mà……”
“Nhưng cái gì?” Khang Nam giật mình rướn người sang, tóm tay Tiểu Vi.
Tiểu Vi chắt lọc kể lại phản ứng của bảo vệ và lễ tân sảnh khi thấy Khang Nam được bế ra ngoài vào tối hôm qua, Khang Nam nghe mà trợn tròn mắt.
“Toi, thế là toi cả rồi, hình tượng thục nữ của chị đã bị bọn ranh chúng mày bôi đen hết rồi, có mở họp báo trả lời phòng vấn cũng không tẩy trắng lại được.” Khang Nam vỗ trán mình, đầu càng lúc càng đau.
“Lần trước cũng làm gì có hình tượng đâu.” Tiểu Vi nhỏ giọng lầm bầm.
“Mày còn nói nữa!” Khang Nam chỉ vào Tiểu Vi.
Tiểu Vi làm động tác im miệng.
Dạ dày Khang Nam đau đến mức cuối cùng cô không ăn được bữa sáng, đầu cô toàn là cảnh tượng tối qua trong miêu tả của Tiểu Vi. Lão Vương sẽ cảm thấy thế nào về một đứa con gái rượu vào là điên lên như mình đây?
Tiểu Vi nhìn thấu sự băn khoăn của Khang Nam, bèn tiến lên an ủi, “Chị à, thả lỏng đi, gái xinh thì kiểu gì cũng vẫn đáng yêu, không bị chết hình tượng chỉ vì ấn tượng xấu đâu. Cười cái coi nào, phụ nữ hay cười thì không xui xẻo lắm đâu.”
“Mày bớt khuyên bậy thôi, giờ chị xui quá không cười nổi đây này.” Mặt Khang Nam đầy vẻ đưa đám, cô chỉ hy vọng tối qua mình không vô cớ gây rối.
Thật ra, tối qua Khang Nam cũng không “ngoan ngoãn” được như lời Tiểu Vi nói. Cô vừa lên xe Lão Vương là bắt đầu ói mửa, Lão Vương dừng xe đỡ cô đến ven đường nôn gần nửa tiếng mới thả cô vào xe lần nữa. Trong lúc này, có mấy lần đầu Khang Nam suýt cụng phải kính, Lão Vương bèn để đầu cô dựa vào vai anh. Vừa dựa chưa được bao lâu, Khang Nam lại ọe đầy người Lão Vương. Vất vả lắm hai người mới tới dưới khu đô thị, Lão Vương gột rửa qua loa quần áo của mình, đỡ Khang Nam trở về. Khang Nam lại túm lấy chiếc ghế dài cạnh quảng trường không chịu đi, Lão Vương bó tay, đành phải ngồi hóng gió cạnh cô.
Khang Nam tỉnh táo hơn nhờ gió thổi, cô bật người tanh tách khỏi băng ghế, Lão Vương vội đứng lên đỡ cô.
“Em, Khang Nam, đường đường là sinh viên giỏi của đại học Pennsylvania. Ủa, không phải mình, nói lộn, đấy là Lý Ninh Ngọc chứ, ha ha ha. Em không xuất thân từ trường nổi tiếng, nhưng sau khi tới Bắc Kinh em đã đi lên từ đất bùn, thăng chức tăng lương mãi tới tận bây giờ, năm nào cũng đạt thành tích tốt nhất. Em phải chịu bao nhiêu khổ sở, chỉ có mình em biết!”
(Lý Ninh Ngọc: nhân vật trong tiểu thuyết “Phong Thanh” của nhà văn Mạch Gia, khai thác đề tài tình báo thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Được dựng thành phim cùng tên năm 2009. Link đọc cốt phim: Link.)
Lão Vương nghe lời thật lòng sau khi say của Khang Nam, không ngắt lời cô, chỉ lẳng lặng lắng nghe cô.
“Con người ấy mà, chỉ khi từng cố gắng, mới biết thiên phú quan trọng thế nào! Có người thoạt trông thuận buồm xuôi gió, nhưng thật ra đằng sau, anh ta vẫn xuôi gió thuận buồm! Em thì không được như vậy, em chỉ có thể tự cố gắng! Em sợ nhất là đã tầm thường vô vị còn phải tự an ủi mình là bình dị mới đáng quý! Em muốn hô mưa gọi gió, em muốn long trời lở đất!” Âm điệu của Khang Nam quá cao, cô đổ người xuống từ ghế dài, ngã đánh phụp vào lòng Lão Vương, nhưng vẫn không dừng miệng, “Em không dám đổ bệnh, không dám đến trễ về sớm, không dám chậm trễ chút nào. Em cố gắng nhường ấy mà vẫn chỉ là một người bình thường, ở đâu cũng có, là một cô gái chẳng có gì đặc biệt!”
Khang Nam càng nói càng buồn bã, nước mắt chảy xuống theo gương mặt cô, lông mi giả đã tuột mất tiêu, eyeline thì bị quẹt nhòe nhoẹt như mắt gấu trúc.
Lão Vương không quấy rầy cô, chỉ lặng lẽ ôm cô mãi, chờ cô nói hết những lời bình thường không thể nói ra.
Khang Nam lại bật dậy, cô đứng lên ghế dài lần nữa, chỉ vào ánh trăng, “Đây hỏi đằng ấy! Tại sao ở đời làm phụ nữ lại khó thế chứ? Nhất là phụ nữ qua tuổi 30 như đây! Công việc thì có sói hổ rình rập, cấp dưới nhăm nhe cướp vị trí của mình, người cùng thế hệ thì cuống cuồng giành thành tích của mình, cấp trên cũng đề phòng mình, sợ mình công cao hơn chủ. Vất vả lắm mới tích cóp được chút thành tích, những kẻ kia lại lẩm nhẩm lầm nhầm sau lưng. Cứ làm như đàn bà gây dựng sự nghiệp thì phải ngồi đùi đàn ông mới nên công nên cán vậy, đây nhổ vào! Sự nghiệp của bà đây không cần dựa đàn ông! Bởi vì bà đây chưa từng gặp được đàn ông tốt bao giờ!”
Khang Nam mỏi tay này, lại đổi qua tay kia, “mắng” ông trăng tiếp. “Ông nhìn cái gì mà nhìn! Có phải ông đang hả hê soi tôi không! Tôi không có đàn ông thì làm sao? Không phải lúc nào tôi cũng độc thân đâu nhé, chỉ mấy năm gần đây mới thế thôi! Tôi lười phí thời gian ăn cơm tán dóc xem phim với họ. Tôi lười phí thời gian cho họ tìm hiểu tôi để rồi họ kén cá chọn canh, chỉ nguyện ý thích những điểm tốt của tôi, không chịu tiếp thu những điểm không tốt của tôi. Họ là ai chứ? Tôi còn phải bỏ bản thân mình để diễn kịch theo họ ư?”
Miệng Khang Nam hơi khô vì bị gió thổi, lớp trang điểm mới dặm hồi chiều đã nhòe hết, dưới lông mi còn dính giọt nước.
“Lão Vương, anh nói xem em phải làm sao bây giờ, có lẽ nào em sẽ càng già càng chẳng ai thèm? Nhưng em không thay đổi được nữa!” Khang Nam rốt cuộc cũng thả tay xuống, buông tha cho vầng trăng vô tội. Cô quay lại cầm vạt áo Lão Vương, vừa túm vừa giật.
“Em không già, em còn trẻ lắm, vẫn là một cô bé thôi. Em cũng không cần thay đổi, người ta không ở bên em được là tại người ta không tốt.”
Những lời này của Lão Vương giống như một liều thuốc an thần, khiến Khang Nam lặng đi. Cô nhìn chằm chằm vào trái cổ góc cạnh rõ ràng của Lão Vương. Hồi còn bé cô nằm trong lòng bố, thấy trái cổ của bố thì chọc nhẹ tay vào đấy, hỏi cái này là cái gì, có phải miếng đồ chơi gỗ xếp hình bị mắc kẹt trong ấy không. Bố cô cười nói đây là thứ chỉ đàn ông mới có.
Khang Nam không nhịn được, bèn vươn một ngón tay ra, chọc vào trái cổ của Lão Vương, “Anh là đàn ông, giọng phát ra từ đây của anh thật là êm tai, anh nói mấy câu cho em nghe đi.”
Lão Vương bị chọc cười bởi câu nói không thể hiểu nổi của Khang Nam, anh dịu dàng dỗ cô, “Em muốn nghe gì?”
“Kể chuyện ngày xưa cho em đi.”
“Được, nhưng nơi này lạnh quá, chúng ta sẽ lạnh chết mất, mình về nhà rồi hẵng kể được không em?”
“Vâng, em biết rồi, cô bé bán diêm chết vì lạnh nhỉ, đáng thương ghê. Em không muốn chết vì lạnh đâu, em phải về nhà……”
Khang Nam lại lẩm bẩm vài câu, giọng càng lúc càng nhỏ. Có lẽ cô mệt mỏi quá nên dựa vào Lão Vương thiếp đi mất.
Lão Vương nhẹ nhàng bế cô lên lần nữa, đưa cô về nhà.
Khang Nam vẫn luôn nhớ thương chuyện mời Lão Vương đi ăn, thất thần cả ngày. Cô vẫn luôn yêu cầu bản thân phải là một người phụ nữ cố gắng tự lập và biết yêu bản thân, vậy mà cô toàn mất mặt xấu hổ trước Lão Vương. Tiểu Vi thấy Khang Nam đang thẫn thờ, bèn bỏ lọ sơn móng tay đang sơn dở xuống, sán lại gần hỏi.
“Chị, sao đấy chị ơi? Chó nhà chị lại ăn vụng giày cao gót của chị à?”
“Không phải chó, mà là người.” Dù thi thoảng Khang Nam hơi giữ lề lối quá, nhưng Tiểu Vi lại là người mà cô có thể tâm sự về chuyện này.
“Người? Chẳng lẽ là con chim cu Lão Vương?” Trái tim bà tám của Tiểu Vi chuẩn bị thăng hoa.
“Sao mày ăn nói như chửi người ta thế!” Khang Nam bất mãn.
“Em xin lỗi, em xin lỗi. Làm người giữ thói văn minh, chớ chim chớ chóc buồn mình buồn ta!”
“Mày liệu cái thần hồn. Mày nói coi, sao chị toàn làm phiền người ta thế nhỉ? Có phải người ta thấy chị phiền lắm không! “Khang Nam nhìn Tiểu Vi.
“À, tuy rằng lần nào thấy người ta chị cũng đang làm khùng làm điên, nhưng gặp được người đáng tin cậy như thế, thì chứng tỏ……” Tiểu Vi chiêm nghiệm.
“Chứng tỏ gì cơ?” Khang Nam rất chờ mong kết luận.
“Chứng tỏ đời này ổng đã định phải chịu kiếp nạn này!” Tiểu Vi nói với vẻ mặt thành khẩn.
“Biến biến biến, mày đi sơn móng của mày đi!”
Khang Nam thầm cân nhắc lời của Tiểu Vi lần nữa ở trong lòng. Cô chợt thấy cũng có lý ra phết. Lão Vương đáng yêu nhường ấy mà gặp phải hàng xóm phiền toái như mình thì đúng là xui xẻo thật.
Nhưng những ngày tháng “xui xẻo” của Lão Vương còn chưa kết thúc, một thời gian sau, chỉ cần uống say là Khang Nam sẽ tới gõ cửa nhà Lão Vương. Lão Vương cũng cực kỳ hiểu chuyện, ngày nào anh cũng chủ động hỏi buổi tối Khang Nam có phải uống rượu không, hay có cần anh dắt chó giúp vào buổi tối không. Ban đầu Khang Nam còn ngượng ngùng, về sau quen rồi thì cô luôn chủ động thông báo. Cô còn đảm bảo mình tuyệt đối không uống say nữa, nhưng lần nào cô cũng quăng mũ cởi giáp mò tới gõ cửa nhà Lão Vương. Có lần cô say xỉn về, đứng dưới tòa nhà Lão Vương ở, nhìn cửa sổ nhà Lão Vương. Ánh đèn leo lắt hắt ra từ khe rèm, cô vươn tay lên chỉ về nơi ấy một lúc, miệng hơi hé nhưng không nói được nên câu, hai hàng lệ tuôn rơi. Sau đó, cô run rẩy tìm di động, gọi điện cho Lão Vương. Lão Vương nhanh chóng đi xuống đón cô.
Sau mấy dạo lặp đi lặp lại, Khang Nam thấy cực kỳ khó hiểu, không biết tại sao lần nào uống say mình cũng đi tìm Lão Vương. Sau này, có lần tán dóc với Tiểu Vi, Tiểu Vi làm cô thức tỉnh bằng một câu, “Người mà mình muốn gặp lúc uống say, chính là người mà mình thích”.
[HẾT CHƯƠNG 10]