Xin Cho Phép Anh Được Thích Em
Đăng vào: 12 tháng trước
Tính cách của con người được chia thành hướng ngoại và hướng nội.
Những người hướng ngoại thường sống tình cảm, nhiệt tình, sống động, vui vẻ, hòa đồng và hài hoà với môi trường.
Những người hướng nội thường sống yên tĩnh, cô lập, sống nội tâm, thích ở một mình, không thích tiếp xúc với mọi người, giữ khoảng cách nhất định với mọi người.
Tính cách được phân biệt, nhiều người sẽ không tự chủ được mà chia con người thành hai loại chính.
Tuy nhiên, khi một người hướng ngoại thể hiện sự im lặng, nghĩa là họ tức giận. Khi một người hướng nội tức giận im lặng, nghĩa là do tính cách.
Cứ như vậy, im lặng liền trở thành tội lớn nhất.
Sự hoạt bát của Sưởng Húc thường xảy ra sau khi cô uống rượu.
Và sự im lặng của cô không phải là cử chỉ tức giận của cô.
Nhưng sự trầm mặc của Tịch Đan lại giống như sự im lặng của người hướng nội, tức giận hay không tức giận, cần phải tốn thời gian nhất định để suy đoán.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Nhậm Hàm.
"Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang tức giận." "
Nhậm Hàm kinh ngạc: "Cô có chắc không? "
"Chắc." Sưởng Húc bộ dáng lớn mật "Chỉ cần anh ấy không nói tức giận thì tôi làm như không biết. "
Nhậm Hàm cư nhiên có chút hâm mộ: "Nhưng mà tôi không thể. "
Bởi vì Sưởng Húc dựa vào sự sủng ái và thành ý của Tịch Đan, nhưng Nhậm Hàm lại không thể.
Mặc dù Sưởng Húc nói đùa, nhưng trên thực tế là như vậy.
Ngày hôm đó, cô tò mò hỏi anh: "Khi em ghen anh luôn nói anh sẽ bên em, tại sao vậy?" "
"Bởi vì lúc em ghen, chỉ là ghen thôi không phải tức giận."
"Chỉ là như vậy?"
"Như vậy mới công bằng."
Công bằng.
Đây là lần đầu tiên Sưởng Húc cảm nhận được sự quyến rũ của từ này.
Vẫn còn nhớ đoạn tình cảm thất bại của cô và Giang Sách, cô lần lượt nghi ngờ ông trời bất công, nghi ngờ Giang Sách bất công với mình. Hiện tại xem ra, có lẽ là cô không chân chính mở rộng lòng mình, không có kiên định đến mức khiến Giang Sách có dũng khí đối mặt với đoạn tình cảm này.
Không có bất kỳ người nào có lỗi, chỉ là khi đó bọn họ đối với tình cảm có chút yếu ớt mà thôi.
Có người ôm cô vào lòng, mặt dán lên, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ cái gì? "
Sưởng Húc lắc đầu: "Không có gì đâu. "
"Rõ ràng trên mặt có gì đó" Tịch Đan không chút khách khí.
"Anh có để ý anh có thể thay đổi cách suy nghĩ của em không?" "
"Không" Tịch Đan lắc đầu, tiếng cười bất đắc dĩ, anh cũng không dám khiêu chiến quyền uy cố chấp của cô.
"Phải không?" Sưởng Húc luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này mình biến hóa rất lớn, "Làm sao mỗi lần anh nói với em đều làm cho em đột ngột bừng tỉnh. "
"Đột ngột bừng tỉnh?"
Cô giải thích: "Chính là: Ahh, thì ra là như thế "
Biểu tình phong phú cùng nghịch ngợm khiến lòng Tịch Đan rung động.
Lúc này, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hất cánh tay anh ra, đi chân trần vọt tới trước tủ lạnh, lấy ra một bình lạnh.
Cô vừa đi về vừa vặn nắp chai, lúc đưa tới, mặt mày mang theo cỗ kiêu ngạo: "Em mất cả tuần mới ra mùi vị này. "
Tịch Đan nhận lấy nhấp một ngụm.
Hẳn là đậu Vân Nam, phương pháp lên men trong bình, so với ủ đá, ủ lạnh có màu rượu sáng và trong suốt hơn.
Tỷ lệ bột và nước và thời gian ủ lạnh mà cô đã làm sau một vài lần mới ra được kết quả tốt nhất.
Rõ ràng công việc hàng ngày là một thợ pha chế cà phê, nhưng cô lại có thể kiêu ngạo thành bộ dáng này, điều này làm cho Tịch Đan có chút dở khóc dở cười.
"Ngon quá."
Anh cuối cùng cũng nhận xét.
Sưởng Húc không quan tâm anh có thực sự thích hương vị này không, chỉ nói: "Em đã mua một số hạt lên men rồi, đến lúc đó tất cả sẽ ủ lạnh cho anh." "
"Tại sao đột nhiên muốn làm anh?".
Sưởng Húc ôm lấy ôm, nhỏ giọng ở bên tai anh nói: "Bởi vì muốn làm cho anh mà "
So với lúc trước cô càng thêm dính người
Tịch Đan hôn vào bên tai cô, hơi thở phun ra mang theo một mùi rượu, là hương vị cô thích. Cô bỗng nhiên quay đầu, đưa tay ôm cổ anh, hôn lên cánh môi anh.
Tim đập nhanh đến mức không thể tự kiềm chế, Tịch Đan rốt cục vẫn lấn mình, cướp đoạt quyền chủ động.
Lúc này, cô lại dùng tay chống vào ngực anh, ngăn tới gần.
Tịch Đan nhíu mày, khàn giọng hỏi cô: "Làm sao vậy? "
"Tịch Đan."
"Hửm?"
"Chúng ta có một đứa con chứ?" Bàn tay cô ở lồng ngực anh hơi nhúc nhích, từng chúc từng chúc cởi nút áo ngủ của anh.
Tịch Đan yết hầu lăn lộn, nắm chặt bàn tay không an phận, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của cô.
"Sau hôn lễ được không?"
Sưởng Húc cũng nhất thời hứng khởi, không nghĩ tới nhiều như vậy, thậm chí quên mất mình là một cô dâu sắp mặc váy cưới bước vào lễ đường.
Nửa ngày không thấy cô tiếp lời, Tịch Đan cúi mặt xuống, hơi thở rất gần, quanh quẩn giữa mũi cô, giống như là tùy ý muốn bao trùm cô.
Anh hôn lên má cô, ngữ thái dịu dàng xuống: "Mấy tháng này không cần vội, ngoan. "
Giọng điệu dỗ dành đứa nhỏ kia trực tiếp làm cho hai má Sưởng Húc nóng lên, cô nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt tình của anh.
-
Đầu tháng tám, Sưởng Húc chạy một chuyến tới Bắc Thành, chủ yếu vẫn là đi xem việc trang trí cửa hàng mới. Chỉ là cô chạy lại vẫn vô ích, bởi vì Tô Tử Mộ đã hết thảy xử lý thỏa đáng
Sưởng Húc cười nói: "Tịch Đan không mời nhầm người. "
Tô Tử Mộ cũng cười: "Vậy mời bà chủ ở trước mặt ông chủ nói vài câu tử tế, tăng lương cho tôi "
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, rõ ràng đều là ông chủ, Tô Tử Mộ hết lần này tới lần khác nhất định phải xưng hô ông chủ cùng bà chủ để trêu chọc cô và Tịch Đan.
So với cách gọi Tịch phu nhân, Tô Tử Mộ tựa hồ càng thêm thích xưng hô bà chủ hơn, Sưởng Húc thường xuyên dở khóc dở cười
Mỗi một xưng hô từ trong miệng Tô Tử Mộ nói ra, đều làm cho Sưởng Húc trải nghiệm một loại tình cảm trước nay chưa từng có.
Thích sự thân mật, thích sự gần gũi
Rất kỳ quái, cô không phải loại người dễ hoà động với mọi người, nhưng Tô Tử Mộ lại có thể làm cho cô thoải mái, dễ chịu.
Ngày đó, cô nhắc tới chuyện bãi đỗ xe, quả nhiên, Tô Tử Mộ trực giác giống như cô,nhắc nhở: "Lần sau gặp lại, trực tiếp báo cảnh sát. "
"Cô cũng cảm thấy cô ta có ý đồ với Tịch Đan đúng không?"
"Thật sự là quá rõ rồi."
Sau đó Tô Tử Mộ nói: "Sưởng Húc, cô nhất định phải tin tưởng anh ấy. "
"Anh ấy?"
"Tịch tổng."
Sưởng Húc nở nụ cười thanh lịch, tao nhã: "Tôi luôn tin tưởng anh ấy. "
Tin tưởng, là một từ mà cô sẽ không bao giờ rút ra khỏi cuộc sống độc thân.
Buổi tối lái xe về Giang Lĩnh Ngự Ngạn, A188 lại bị vị chủ xe kia dừng sai. Sưởng Húc không vui nhíu mày, không còn tính tình tốt như lần trước tìm quản lý giải quyết, mà là đơn giản thô bạo như Tịch Đan: gọi điện báo cảnh sát.
Lúc xe chạy vào hầm, Tịch Đan còn tưởng rằng nhìn lầm, cho đến khi nhìn thấy mấy vị cảnh sát dân sự và bóng dáng Sưởng Húc trước gara A188.
"A Húc."
Đằng sau ai đó gọi tên cô.
Sưởng Húc quay đầu lại, cách kính chắn gió nhìn thấy người đàn ông trong xe, thản nhiên nhếch môi.
Anh vội vã đẩy cửa xuống, quan tâm hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì?" "
Sưởng Húc đem sự tình nói với Tịch Đan một hồi, cuối cùng nói: "Em có phải nói những gì không nên nói không? "
Tịch Đan vô tội: "Làm sao có thể. "
Cô hừ hừ hai tiếng, bộ dáng sẽ không dễ dàng tha cho anh: "Vậy anh tự mình xử lý đi. "
Nói xong, phất tay áo rời đi.
Tịch Đan bất đắc dĩ, chỉ có thể ở gara đem sự tình chấm dứt.
Sau khi cảnh sát rời đi, nữ chủ xe lại một lần nữa xin lỗi, thái độ thành khẩn.
Vẻ ngoài lạnh lùng của Tịch Đan không mang theo một chút cảm xúc: "Không cần. "
"Vợ anh hình như có chút hiểu lầm, có cần tôi đi giải thích với cô ấy không?"
Tịch Đan vẫn là câu nói kia: "Không cần. "
"Nhưng mà..."
Nữ chủ xe còn muốn nói gì đó nhưng bị Tịch Đan ngắt lời: "Nếu có lần sau, gặp ở toà. "
Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của anh, nữ chủ xe nhíu hai hàng lông mày, cô không hiểu rõ lắm, rõ ràng khoảng thời gian đó anh ngầm đồng ý cho xe của mình đậu ở chỗ đậu xe của anh.
Suy nghĩ lại, cô vẫn không cam lòng đuổi theo hỏi: "Vậy tại sao anh lại cho tôi tín hiệu?" "
Tịch Đan không muốn dây dưa với cô, xoay người đi về phía cầu thang, lại nghe cô nói: "Vợ anh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi!" "
Bước chân về phía trước dừng lại.
Tịch Đan xoay người, hai mắt âm trầm lạnh lùng nhìn nữ chủ xe: "Cô tra cô ấy? "
"Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Tịch thị, không chỉ tôi điều tra cô ấy, tất cả cổ đông nắm giữ cổ phần Tịch thị đều điều tra. Đến lúc đó, cả thế giới đều biết vợ anh là cô nhi. "
"Cô nhi thì sao?" Tịch Đan lộ vẻ khinh thường, "Vô luận cô ấy là ai, từ thời khắc cô ấy cùng tôi bước vào cục dân chính thì chính là Tịch phu nhân, không ai có thể thay đổi. "
Cho dù có, người kia cũng chỉ có thể là Sưởng Húc.
=
Sau khi về nhà, Sưởng Húc không vội vàng đóng cửa, mà thay giày rửa tay, sau đó nằm trên ghế sofa trong phòng khách bắt đầu nghiên cứu lại thực đơn của cửa hàng mới.
Lúc Tịch Đan trở về, phát hiện cửa không đóng, lông mày nhướng lên, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Anh thay giày, đi vào phát hiện cô đang nép mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cô nhìn anh, thờ ơ hỏi: "Giải quyết xong chưa?"
"Ừ." Anh gật đầu, "Mọi chuyện xong rồi."
Cô cười vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: "Lại đây."
Tịch Đan ngoan ngoãn ngồi xuống, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng, trầm giọng nói: "Lại ghen?"
"Không có. Chỉ là cho anh có cớ nói rõ ràng với chủ xe thôi, nếu không cô ta sẽ cho rằng em ở nhà không có tư cách nói."
Anh cười: "Ồ, vậy là bà Tịch đang tuyên bố chủ quyền."
Bà Tịch trở thành một câu thông dụng của anh
Ngay cả trong khoảng thời gian sau đó
Bà Tịch, tan tầm chưa?
Bà Tịch, hôm nay cửa hàng có bận không?
Bà Tịch, bà có về nhà ăn tối không?
Bà Tịch, tôi đói.
Bà Tịch, còn món bia lạnh hôm nay thì sao?
Chào buổi sáng bà xã.
Bà xã chúc bà ngủ ngon.
...
Đêm đó, anh đột nhiên hỏi cô: "Tại sao em không đặt tên đặc biệt cho anh?"
Sưởng Húc đang nghịch ngợm cằm của anh, phản đối đề nghị kỳ quái: "Tịch Đan không tốt sao?"
"Tốt, nhưng có những cái tốt hơn."
Đứng dậy, cô đi vào phòng bếp, bỏ lại một câu: "Ông Tịch, ông thật tham lam."
Mặc dù chức danh ông Tịch hiếm hoi, nhưng cô không gọi nhiều lần, dù anh có làm nũng đến đâu, cô vẫn gọi cả tên lẫn họ của anh
Tính bướng bỉnh của cô vẫn vậy.
Sau đó, cô nói: "Bởi vì chỉ có em biết anh là Tịch Đan."
"Nhưng bây giờ anh đã có em." Anh ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, cố hết sức hấp thụ hơi thở thuộc về cô.
"Vì vậy, bây giờ em là của Tịch Đan"
Anh cười bất lực, dù sao cô chỉ muốn gọi anh là Tịch Đan.
Tịch Đan
Từ đơn giản này từ lâu đã trở thành chất dinh dưỡng trong máu của cô.
Cô cho hai chữ này quá nhiều ý nghĩa, cũng cho anh quá nhiều danh phận, nhưng bất kể là cái nào, anh cũng chỉ là Tịch Đan của cô.
Như vào cuối mùa thu.
Lá rơi.
Bén rễ nảy mầm.
————————————
@Ro: Cái bà chủ xe nói Tịch bé bỏng ra tín hiệu cho bả, chừi uii luôn, lúc đó bạn Tịch bận
iu đương với bạn Húc ở Vancouver rồi ai gảnh thả thính bả:))
Bé Tịch tổn thương mà bé Tịch hỏng dám nói🥺🥺