Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Lĩnh Vu khen thầm :
- Nhà thần họa Thời Thiên Ðạo quả không hỗ là người tài hoa tuyệt thế.
Ngoài nét vẽ tuyệt diệu võ công tinh thâm, cả đến tâm cơ người thường cũng không bì kịp.
Lòng chàng nghĩ vậy miệng chàng dỏng dạc đáp :
- Kiến thức của tiểu đệ kém cõi, không nhận thấy chỗ nào quái dị .
Thẩm Mộc Phong mắt chiếu ra những tia hàn quang lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu tựa hồ muốn tra xét điều bí ẩn trong tâm khảm chàng.
Nhưng lòng hoa trở lại như cũ chẳng có chỗ nào sơ hở, Tiêu Lĩnh Vu rất vững dạ, cặp mắt sắc bén của Thẩm Mộc Phong cũng không nhìn ra được chỗ nào khả nghi.
Tiêu Lĩnh Vu chớp mắt hai cái cười mát hỏi :
- Ðại ca ngó tiểu đệ như vậy không hiểu có dụng ý gì.
Thẩm mộc Phong nhún vai cười ha hả đáp :
- Nếu trong lòng Tam đệ chẳng có điều chi bí ẩn, băn khoăn, thì tiểu huynh ngó một hồi cũng chẳng hề gì.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Thẩm Mộc Phong rời cặp mắt khỏi mặt Tiêu Lĩnh Vu đảo nhìn bốn phía trong nhà.
Tiêu Lĩnh Vu hơi chấn động tâm thần, thầm nghĩ :
- Thằng cha này quả nhiên là nhân vật rất lợi hại, soi xét cả đến chỗ ly tiểu huynh đệ nhỏ bé. Chắc hắn đã nhìn ra rồi mình thoáng lộ vẻ kinh ngạc nên hắn mới có ý tìm kiếm... .
May ở chỗ nhị hoa đã theo gió bay ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn khắp trong nhà một lượt rồi chậm rãi nói :
- Tam đệ ! Giả tỷ trong phòng này có vật gì nhỏ bé như mũi kim gảy cũng chẳng thể qua được nhãn thần của tiểu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thần mục của đại ca thật là sắc bén ! Tiểu đệ không thể bì kịp trong muôn một.
Thẩm Mộc Phong ngồi xuống chiếc ghế bên bàn nói :
- Sau năm năm nữa, những anh hùng thiên hạ chỉ có Tam đệ là đủ sức địch lại tiểu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài miệng chàng mĩm cười đáp :
- Ðại ca quá khen, tiểu đệ tuy được danh sư truyền thụ tuyệt học nhưng tư chất kém cỏi, học nghệ chưa ăn thua gì.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Dù võ công Tam đệ có cao thâm hơn hiện nay thì tiểu huynh vẫn không coi vào đâu. ..
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Ðại ca nói phải lắm !
Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp :
- Tiểu huynh muốn nói về tài trí cùng ứng biến của Tam đệ. Hiện giờ Tam đệ còn là viên ngọc chất phát, nếu được mài dũa tất thành một bậc đại trí tuệ.
Vừa rồi tiểu huynh được thấy tài ứng biến của Tam đệ càng vững tin lời tiên liệu của mình không thể nào sai lầm...
Tiêu Lĩnh Vu là người thông tuệ lại được Trang Sơn Bối giảng cho nghe những anh hùng nổi tiếng trên chốn giang hồ hơn trăm năm nay, cùng là những chuyện cũ võ lâm của các bậc trí dũng tuyệt luân, nhưng chàng mới ra khỏi lều gianh chưa đủ lịch duyệt nên nghe lời Thẩm Mộc Phong vừa có ý khoa trương
vừa có ý châm thọc mà chàng không nghĩ ra lời biện luận.
Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp :
- Lúc tiểu huynh vừa vào đây nhác thấy vẻ mặt Tam đệ ra chiều khác lạ liền đoán chắc trong lòng Tam đệ có điều chi bí ẩn. Trên bàn lại đặt bức vẽ, nếu tiểu huynh đoán không lầm thì điều bí ẩn đó có liên qụan đến bức họa này.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng áy náy, muốn đưa lời bài bác, song chàng chợt động tâm nghĩ thầm :
- Nói nhiều tất sinh lầm lỡ. Chi bằng lẳng lặng để hắn không biết đâu mà mò.
Chàng liền tủm tỉm cười chứ không nói gì.
Quả nhiên thái độ này ra ngoài sự tiên liệu của Thẩm Mộc Phong. Hắn chờ lâu không thấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời liền chau mày nói tiếp :
- Nhưng chỉ trong khoảnh khắc Tam đệ đã khôi phục lại vẻ trấn tỉnh khiến cho tiểu huynh rất khâm phục. Có điềụ tiểu huynh vẫn tự tin sự quan sát của mình không thể lầm được. Chẳng hiểu Tam đệ nghĩ sao ?
Giọng lưỡi của hắn có ý bức bách Tiêu Lĩnh Vu phải lên tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :
- Ðại ca có điều giáo huấn tiểu đệ rửa tai nghe.
Thẩm Mộc Phong đang ngồi đứng bật dậy cả cười nói :
- Hay cho đệ rữa tai nghe !
Tiêu Lĩnh Vu thấy tiếng cười của hắn lạnh lẽo chứa đầy sát khí chàng không khỏi náo loạn tâm thần.
Tiếng cười tiếp tục vang lên không ngừng quanh quẩn ở trong nhà làm chấn động màn tai.
Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực để chống lại tiếng cười. Ngoài mặt chàng giữ vẻ bình tỉnh.
Bỗng nghe một tiếng la khẽ vang lên lẫn vào trong tiếng cười.
Thẩm Mộc Phong ngừng tiếng cười ngửng đầu nhìn lên thì thấy Ngọc Lan nét mặt rất thê thảm, toàn thân run bần bật, tay thị cầm khay trà, nhưng chung trà bằng sứ rất xuống vở tan tành.
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Phong đang lầm lỳ bỗng hiện ra mặt tươi cười, hắn cất tiếng hỏi :
- Tam trang chúa đã quyết định sau giờ ngọ lên đường về quê thăm thân quyến. Các ngươi có đi theo không ?
Ngọc Lan đáp :
- Bọn nô tỳ nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của Ðại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong mĩm cười nói :
- Vụ này do Tam trang chúa quyết định, không hiểu y chịu cho các ngươi đi theo không ?
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay :
- Tiểu đệ đang thỉnh cầu đại ca là hai nử tỳ Kim Lan và Ngọc Lan đầu óc thông minh khiến cho tiểu đệ rất vui lòng. Chuyến này tiểu đệ về quê muốn cho chúng đi theo giúp đỡ. Không hiểu đại ca có ưng thuận chăng ?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Kim Lan, Ngọc Lan quả là hai thị tỳ hay nhất trong Bách Hoa Sơn Trang, trách gì Tam đệ chẳng tin yêu ? Huống chi võ công chúng cũng vào hạng khá, tâm cơ ứng biến đều có đủ. Tam đệ có cho chúng đi theo để trông nom ở dọc đường thì tiểu huynh mới được yên tâm.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới Ðường Tam Cô. Chàng nghiêng mình thi lễ nói :
- Ða ta đại ca. Tiểu đệ còn...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Ðã là anh em trong nhà hà tất phải tạ ơn ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu đệ còn một điều thỉnh cầu đại ca.
Thẩm Mộc Phong nói : .
- Tam đệ nói đi. Việc gì mà tiểu huynh làm được là ưng thuận.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðường cô nương phạm điều cấm giới bản trang nên bị tạm cầm tù, liệu đại ca có thể buông tha được chăng !
Thẩm Mộc Phong cười nói :
- Tam đệ biết khá nhiều đấy nhỉ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu đệ đã giữ địa vị Tam trang chúa thì dĩ nhiên phải để tâm đến mọi việc trong Bách Hoa Sơn Trang.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Tam đệ cũng muốn cho y theo về quê thăm nữa ư ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Ta mà không chịu cho y đi cùng thì e rằng y khó lòng rời khỏi Bách Hoa Sơn Trang.
Chàng liền đáp :
- Tiểu đệ tuy có ý như vậy, nhưng chưa hiểu Ðường Tam Cô có chịu đi không ?
Thẩm Mộc Phong nói :
- Tam đệ phong tư anh tuấn, khí độ phi phàm. Chính là một nhân vật mà bọn thiếu nữ rất mong ước, tiểu huynh chắc chẳng khi nào Ðường Tam Cô lại không chịu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðại ca bằng lòng tha y rồi chăng ?
Thẩm Mộc Phong đáp : .
- Có bao giờ tiểu huynh cự tuyệt lời yêu cầu của Tam đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài nói :
- Gặp hồi trong trang lắm việc, tiểu đệ không nên đi là phải, nhưng tấc dạ nhớ song thân không thể cầm lòng được...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Tam đệ phải bất tất băn khoăn điều đó, cốt sao đi mau chóng về để tiểu huynh mở cuộc đại hội quần hùng giới thiệu Tam đệ là được.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Ta mượn tiếng về thăm quê nhà để lìa bỏ nơi đây, không chịu giúp hắn làm điều tàn ác thì còn trở lại đây làm chi nữa ?
Nhưng ngoài miệng chàng đáp :
- Tiểu đệ mong chóng xong việc để trở về bản trang.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Tiểu huynh đã đặt tiệc tiễn hành. Gần đến giờ ngọ rồi, Tam đệ chuẩn bị hết cả đi. Sau khi dự tiệc lập tức lên đường.
Hắn nói rồi xoay mình cất bước. .
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng Thẩm Mộc Phong mất hút rồi quay lại hỏi Ngọc Lan :
Ngươi sợ Ðại trang chúa lắm phải không ?
Ngọc Lan thở dài nói :
- Tam gia dự yến bữa nay phải cẩn thận mới được.
Thị cúi xuống lượm những mảnh chén vỡ lật đật đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Thẩm Mộc Phong ngoài tính đa nghi, đối với mình thật cạn tình tận nghĩa mà sao Ngọc Lan lại dặn mình ăn tiệc phải cẩn thận. Nhưng thị đã dặn như vậy ta cũng nên coi chừng...
Chàng thu xếp hành trang, cuốn bức Ngọc Tiên Tử cất vào bọc rồi cất bước đi về phía đại sảnh.
Trong nhà đại sảnh quả nhiên đã bày tiệc lớn.
Thẩm mộc Phong, Chu Triệu Long, Kim Hoa phu nhân cùng Vũ Văn Hàn Ðào đều ngồi yên vị cả rồi. Ðiều khiến Tiêu Lĩnh Vu kinh nghi hơn là cả Ðường Tam Cô cùng ngồi vào khách vị trên cao.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách vỗ tay vào ghế nói :
- Tiểu huynh đệ ! Lại đây mau ! Ðây là chỗ ngồi của tiểu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu đi gần đên chỗ ngồi lấy bức họa Ngọc Tiên Tử ra nói :
- Xin phu nhân thu lại bức họa này.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Bức họa này tỷ tỷ đã định tặng cho tiểu huynh đệ, nhưng đã là bức tranh tuyệt đẹp để tỷ tỷ giữ cho hay hơn.
Mụ đón lấy bức họa cất vào bọc. . .
Thẩm Mộc Phong ngấm ngầm để ý nhìn thấn sắc Tiêu Lĩnh Vu dường như hắn muốn tìm ra chỗ sơ hở trên vẻ mặt chàng.
Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu vẫn bình tỉnh, không lộ vẻ gì khác lạ thì trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi :
- Chẳng lẽ ta lại đoán lầm ?
Tiêu rnh Vu lại lấy cuốn Tam kỳ chân quyết ra nói.
- Ðại ca của tại hạ bảo đem cuốn Tam kỳ chân quyết này giao cả cho phu nhân giữ lấy.
Kim Hoa phu nhân lại đón lấy cuốn sách nói :
- Ðược rồi ! Ðể tỷ tỷ coi xong sẽ trao lại cho Ðại trang chúa cất giữ.
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu lên nói :
- Tam đệ đi sớm rồi về cho chóng.
Tiêu Lĩnh Vu nâng chung rượn toan uống chợt nhớ lời Ngọc Lan đâm ra do dự.
Thẩm Mộc Phong vờ đi như không thấy gì tự hắn uống một hơi cạn chung.
Chu Triệu Long tủm tĩm cười nâng chung rượn lên nói :
- Chúc Tam đệ dọc đường gặp mọi sự may mắn.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Tiểu huynh đệ hãy trân trọng.
Vũ Văn Hàn Ðào chúc :
- Tam trang chúa đi chuyến này được mọi sự vui vẻ.
Bọn người nâng chung đều uống cạn nhưng chung rượu của Tiêu Lĩnh Vu Vẫn còn đầy. Chàng bẻn lẻn nghĩ thầm :
- Dù chung rượn này là độc dược uống vào đứt ruột mình cũng phải uống chứ biết sao bây giờ ?
Chàng nâng chung rượu lên toan nhấp thì một thanh âm nhỏ nhẹ lọt vào tai :
- Rượu này không uống được đâu.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm, liền phong tỏa đường hô hấp rồi đổ chung rượu vào miệng nhưng không nuốt xuống bụng. Ðoạn chàng từ từ ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này chàng đã biết rõ mình đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, ở giữa nơi đầy sát khí, cần phải bình tĩnh đối phó với cục diện.
Ngoài mặt chàng thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng trong lòng để ý ngấm ngấm dò xét xem người đã dùng phép truyền âm cảnh cáo chàng là ai.
Trong nhà đại sảnh, ngoài mấy người đang ngồi dự tiệc chỉ còn hai ả nữ tỳ áo xanh. Nếu là người trong bàn tiệc thì chỉ có Ðường Tam Cô hoặc Kim Hoa phu nhân, nhưng hai người này lại không máy môi, huống chi thanh âm kia rất lạ tai, chàng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Thẩm Mộc Phong thấy Tiêu Lĩnh Vu uống chung rượu vào rồi liền cầm đũa nói :
- Tam đệ nóng lòng về quê, vậy chúng ta ăn uống cho lẹ để y còn thượng lộ
Tiêu Lĩnh Vu cũng cầm đũa gấp thức ăn, nhưng không dám đưa vào miệng, vì còn ngụm rượu chưa nuốt xuống, không thể ăn gì được.
Lại nghe thanh âm lạ tai và nhỏ bé cảnh cáo :
- Nếu Tam trang chúa không nghe lời ta uống rượu độc vào thì suốt đời sẽ bị Thẩm Mộc Phong kiềm chế. Trừ khi gặp Ðộc Thủ Dược Vương mà lão chịu cứu trị cho mới thoát được. Còn không nuốt rượn độc vào thì mau mau nghĩ cách nhổ ra đi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe nhắc đến Ðộc Thủ Dược Vương liền nhớ tới vụ lấy máu đêm trước, lòng chàng tin được đến tám phần đúng là lão rồi.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng tìm ra được diệu kế. Chàng ngấm ngấm lấy một đồng chế tiền, vận chỉ lực búp tròn lại rồi cho tay xuống gầm bàn liệng ta ngoài.
Nguyên chàng đã học được Hồi hoàn thủ pháp tuyệt thế vô song của Liễu Tiên Tử.
Ðồng tiền vo tròn lại tự gầm bàn bay ra ngoài rồi lại vòng vèo do cửa sổ bay vào lướt qua bên tai Chu Triệu Long rớt xuống bát canh bàn tiệc đánh chát một tiếng, nước canh bắn lên tung tóe. Cái bát sứ vỡ tan tành.
Biến cố đột ngột này ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Những tay cao thủ hạng nhất ngồi trên bàn tiệc cũng không ai kịp ra tay bắt ám khí.
Tiêu Lĩnh Vu liền ấn tay xuông mặt bàn tung mình bay vọt qua cửa sổ.
Chân chàng vừa chấm đất lại lộn người đi nhẩy lên nóc nhà. Chàng mượn cơ hội này để nhổ rượu độc trong miệng ra ngoài.
Bóng người thấp thoáng, Chu Triệu Long và Kim Hoa phu nhân cùng Vũ Văn Hàn Ðào cùng chia nhau theo mấy cửa sổ bay ra rồi nhẩy lên nóc nhà.
Kim Hoa phu nhân khẽ nói :
- Tiểu huynh đệ thân pháp mau lẹ vọt ra trước có nhìn thấy tông tích địch nhân không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Không thấy gì hết.
Chu Triệu Long cũng hỏi :
- Không biết kẻ nào trà trộn vào Bách Hoa Sơn Trang ?
Kim Hoa phu nhân cười rộ nói móc :
- Nhị trang chúa đã bảo quí trang phòng bị thâm nghiêm chẳng kém gì tường đồng vách sắt mà bữa nay giữa ban ngày có kẻ lớn mật dám trà trộn vào trong trang đến gần tòa đại sảnh ?
Chu Triệu Long đảo mắt nhìn quanh một lượt thì chỉ thấy bốn bề im lặng như tờ không một tiếng động.
Gã chau mày nói :
- Câu chuyện này bữa nay thật là kỳ quái ! ...
Kim Hoa phu nhân quan sát tình hình bốn mặt thì thấy bụi hoa gần tòa đại sảnh nhất cũng cách tới ba trượng mà lại không đúng phương hướng . do đó ám khí liệng vào. Trong lòng mụ không khỏi chấn động, ngoài miệng mụ vẫn tươi cười nói :
- Chà ! Người tới đây uyển lực rất mạnh. Hắn đứng xa ngoài năm trượng mà liệng ám khí vào sảnh đường được.
Chu Triệu Long nóng cả mặt mày. Ðột nhiên gã vỗ tay ba tiếng cất cao giọng hỏi :
- Những ai bảo vệ trang viện bữa nay ?
Bỗng thấy mười mấy đại hán võ phục dắt binh khí từ trong những bụi hoa bên mặt chạy tới.
Chu Triệu Long từ trên nóc nhà nhẩy xuống trước . Bọn Kim Hoa phu nhân cùng nhẩy xuống theo.
Những đại hán võ phục đã chạy tới nơi đứng thành hàng chữ nhất.
Vũ Văn Hàn Ðào nghĩ thầm trong bụng :
- Ðộng tác của bọn này mau lẹ như vậy thì hiển nhiên võ công chúng đã vào hạng thượng thặng. Bách Hoa Sơn Trang bề ngoài coi như chẳng phòng bị mà sự thực cách phòng thủ rất nghiêm mật. Ðừng nói địch nhân khó lòng giữ được hành tung ẩn bí mà cả đến những tân khách cũng đều ở trong vòng giám thị
của chúng.
Mười mấy đại hán võ phục kia đều khoanh tay thi lễ nói :
- Nhị trang chúa hô hoán bọn tiểu nhân có điều chi dạy bảo ?
Chu Triệu Long đáp :
- Các ngươi có phát giác ra hành tung địch nhân trà trộn vào trang không ?
Mười mấy đại hán nghe hỏi đểu sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau không ai thốt nên lời.
Hồi lâu mới có một tên đáp :
- Bọn tiểu nhân đều canh gát rất nghiêm cẩn, không một ai giải đãi mà tuyệt chẳng thấy bóng tên địch nào.
Chu Triệu Long bị Kim Hoa phu nhân chê cười, lửa giận bốc lên ngùn ngụt lớn tiếng hỏi :
- Không địch nhân trà trộn vào đây thì ám khí tự mọc cánh tận ngoài xa bay vào sảnh đường chăng ?
Mười mấy đại hán nghe nói có ám khí bắn vào sảnh đường đều cả kinh thất sắc. Qui luật trong trang rất nghiêm mật mà để xẩy ra chuyện này, chúng cảm thấy mình khó lòng tránh khỏi trọng phạt.
Bỗng nghe thanh âm Thẩm Mộc Phong từ trong sảnh đường vọng ra :
- Nhị đệ không nên phiền trách họ. Vụ này không liên can gì đến chúng cả.
Thanh âm không lớn mà vọng đi rất xa, mọi người đều nghe rõ.
Chu Triệu Long trước nay không bây giờ dám trái lệnh dụ của Thẩm Mộc Phong.
Hắn vẩy tay nói :
- Các ngươi đi đi !
Rồi gã trở gót vào sảnh đường.
Mười mấy đại hán chắp tay thi lễ rồi băng mình vọt đi. Chớp mắt chúng đã lẩn vào trong bụi hoa mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu đi theo Chu Triệu Long, trong lòng cực kỳ hồi hộp nghĩ thầm :
- Thẩm Mộc Phong là người mưu trí tuyệt luân, bản lãnh rất cao thâm.
Không chừng hắn đã nhìn thấy mình hí lộng quỉ thần ?
Lòng còn đang ngẩm nghĩ, chân đã bước vào đại sảnh, chàng thấy Thẩm Mộc Phong vẫn ngồi nghiêm trang vẻ mặt bình tỉnh, tuyệt không có ý giận dữ.
Hắn gật đầu cười nói :
- Các vị phải một phen kinh động.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi :
- Ðại trang chúa không động thanh sắt, phải chăng đã có thành kiến ?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Tiêu tam đệ về quê thăm nhà, trong lòng nóng nẩy những muốn đăng trình cho sớm. Chúng ta không nên vì việc này mà làm mất thời giờ của y.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Có địch nhân trà trộn vào trang mà còn bảo là chuyện tầm thường không cần điều tra mới thật là kỳ !
Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp :
- Bất tất phải tra xét nữa. Người phóng ám khí là cảnh cáo tất đã rút lui rồi. Có rượt theo cũng không kịp.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Các vị vào lẹ đi ! Ðừng để mất tửu hứng.
Bát trên bàn đã dọn đi rồi. Quần hào lại ngồi vào như trước.
Tiêu Lĩnh Vu sợ trong rượu có chất độc, liền dùng đũa gắp thức ăn chung một món với Thẩm Mộc Phong. Chàng nghĩ thầm :
- Nếu trong đồ nhắm cũng có chất độc thì chẳng ai thoát được kể cả Thẩm Mộc Phong.
Tiệc tiễn hành bữa nay ăn uống mau chóng.
Tiệc xong, Thẩm Mộc Phong dắt tay Tiêu Lĩnh Vu ra khỏi đại sảnh, xuyên qua những bụi hoa đi thẳng ra ngoài trang.
Một cỗ xe ngựa đóng bốn con tuấn mã rất lịch sự đã chờ sẳn. Một tên đồng tử áo xanh ngồi cao ngất trước cửa xe, tay mặt cầm trường tiên, tay trái nắm dây cương ngựa.
Thầm Mộc Phong trỏ vào xe ngựa nói :
- Tiểu huynh cùng nhị đệ đều có một phần lễ mọn kính tặng lệnh song đường. Hành lý của Tam đệ tiểu huynh đã kêu người khuân lên xe rồi. Bốn con ngựa này đều được lựa chọn rất kỹ có thể bạt thiệp trường đồ. Tam đệ tưởng nhớ song đường tha thiết. Vậy thượng lộ đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì đồng tử áo xanh ngồi cầm cương ngựa chính là Kim Lan đã cải trang.
Chàng khom lưng xá dài nói :
- Ðại ca lo liệu rất chu đáo, đối đãi với tiểu đệ bằng mối tình thâm trọng.
Tiểu đệ xin tạm biệt.
Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Ðường cô nương đứng ở sau lưng cười nói :
- Xin Tam đệ đỡ Ðường cô nương lên xe.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông ra thấy Ðường Tam Cô vẻ mặt ngớ ngẩn chẳng nói chẳng rằng, khác hẳn lần đầu gặp cô vui cười tươi tỉnh. Lòng chàng rất lấy làm kỳ, nhưng không tiện hỏi vặn, liền chắp tay nói :
- Nếu Ðường cô nương muốn đi cùng tại hạ thì xin mời lên xe.
Ðường Tam Cô từ từ đưa mắt ngó Thẩm Mộc Phong rồi chậm chạp cất bước lên xe.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên tiến lại, giơ bàn tay ngọc lên cười nói :
- Tiểu huynh đệ ! Tỷ tỷ không tiễn đưa nữa, chúc tiểu huynh đệ thượng lộ bình an.
Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra nắm lấy tay mụ nói :
- Ða tạ phu nhân có dạ quan hoài.
Chàng cảm thấy một mảnh giấy vo tròn đưa vào tay mình, vội cặp lấy rồi chắp tay nhìn Chu Triệu Long thi lễ nói :
- Tiểu đệ xin bái biệt Nhị ca.
Ðoạn chàng tung mình nhẩy lên xe.
Kim Lan giựt dây cương một cặi, cỗ xe ngựa lao về phía trước như bay.
Xa xa chàng còn nghe thanh âm trong trẻo của Kim Hoa phu nhân vọng lại :
- Tiểu huynh đệ ! Nếu tiểu huynh đệ muốn lấy bức Ngọc Tiên Tử thì nên trở lại cho sớm.
Tiêu Lĩnh Vu đứng trên xe vẩy tay để trả lời Kim Hoa phu nhân.
Một xe trong cõi hồng trần như bay .
Dần dần không thấy hình bóng Thẩm Mộc Phong và Kim Hoa phu nhân nữa .