Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Câu chuyện nhỏ nhặt đó hà tất đại trang chúa phải quân tâm?
Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy trên lâu bữa nay có chỗ khác hôm qua là trong phòng mé đông có treo một bức màn lụa vàng rộng chừng tám thước.
Thẩm Mộc Phong mời khách ngồi rồi nói:
-Chu nhị đệ đêm qua có nói chuyện về võ công của Tiêu huynh. Y rất khâm phục và có ý muốn với lên cao...
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Chu Triệu Long đỡ lời:
-Ðại trang chúa cũng biết Chu huynh tài hoa tuyệt thế, trăm năm hiếm có, muốn cùng Tiêu huynh kết giao. Không hiểu ý kiến Tiêu huynh ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt đáp:
-Cái đó tiểu đệ khi nào dám hy vọng? Tiểu đệ bất quá chỉ là một kẻ hậu tiến mạt học.
Chu Triệu Long ngắt lời:
-Ngày trước Lưu, Quan, Trương kết nghĩa đào viên chia sẻ ngọt bùi, chung lo hoạn nạn mà để tiếng thơm hơn đời. Tiểu đệ tuy bất tài nhưng cũng muốn bắt chước thịnh sự của cổ nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Hai người này đột nhiên coi ta trịnh trọng, không hiểu họ có dụng ý gì? Chẳng lẽ họ thật tình vì thấy võ công ta cao thâm mà khâm phục?
Tuy chàng được ba vị dị nhân truyền dạy võ công mà chính chàng cũng không hay biết mình đã luyện đến trình độ nào, vào hàng nhân vật thứ mấy trong võ lâm.
Chu Triệu Long kéo tấm rèm lụa vàng mở ra thì phía trong là bức hoạ "Ðào viên kết nghĩa" treo trên vách. Phía trước bức tranh đã bày hương án, lễ phẩm và một bát rượu lớn. Hai ngọn đèn hồng trúc cao lớn đặt hai bên.
Xem chừng nếu Tiêu Lĩnh Vu ưng thuận là lập tức cử hành trọng lễ kết nghĩa anh em.
Chu Triệu Long nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi:
-Tiêu huynh mà không chê anh em tại hạ, vui lòng kết nghĩa hay trái lại cũng xin cho biết?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:
-Vụ này tiểu đệ nghĩ lại rồi mới trả lời được.
Thẩm Mộc Phong hơi biến sắc mặt hỏi:
-Việc kết minh đâu có thể miễn cưỡng được? Tiêu huynh đã không muốn thì thôi.
Bầu không khí trong trường biến thành trơ trẽn.
Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long cùng ngó thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.
Chu Triệu Long khoé mắt lộ vẻ khẩn cầu. Còn Thẩm Mộc Phong sắc mặt vẫn thản nhiên khiến người ta khó mà hiểu được ý hắn.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ buông tiếng thở dài đứng dậy nói:
-Hai vị đã coi trọng tiểu đệ như vậy, nếu tiểu đệ còn khước từ thì ra bất cận nhân tình.
Chu Triệu Long cả mừng hỏi:
-Tiêu huynh chấp nhận rồi phải không?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
-Tiểu đệ vẫn còn khờ dại, xin hai vị huynh trưởng giáo huấn thêm cho.
Chàng còn ít tuổi non mặt, tuy thấy chuyện này đột ngột nhưng bị thái độ khẩn khoản của hai người làm cho bối rối, chàng không tự chủ được đành phải ưng thuận.
Thẩm Mộc Phong vẻ mặt đang lạnh lùng bỗng nở một nụ cười nói:
-Tiêu huynh đệ cứ yên tâm. Bữa nay chúng ta kết nghĩa rồi sinh tử có nhau.
Huynh đệ có chỗ nào cần đến bọn ta thì dù nhảy vào nước lửa cũng chẳng từ nan.
Hắn nói rồi tiến đến trước hương án khẽ vỗ tay hai tiếng.
Cánh cửa ngầm trong bức tường lay động. Hai thiếu nữ áo trắng tiến ra thắp đèn nến lên xong rồi lùi lại.
Thẩm Mộc Phong thắp hương cắm vào bát hương rồi quỳ xuống chắp tay tuyên thệ:
-Thẩm Mộc Phong này năm nay 48 tuổi, cùng Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu kết nghĩa giao minh. Từ nay hoạn nạn cùng lo, sống chết có nhau. Nếu sinh lòng bội bạc đã có trời đất chứng minh, chẳng được yên lành.
Hắn đứng dậy cầm lưỡi truỷ thủ trên bàn chích đầu ngón tay cho máu chảy vào bát rượu.
Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu cùng lập lời trọng thệ rồi thích huyết.
Thẩm Mộc Phong quấy đều bát rượu, chia làm ba chung, mỗi người uống một chung.
Thẩm Mộc Phong lại giơ tay lên vẫy. Hai thiếu nữ áo trắng lật đật chạy ra thu dọn bàn thờ và bức hoạ "Ðào viên kết nghĩa" rồi lùi ra.
Thẩm Mộc Phong trong lòng vui sướng tủm tỉm cười nói:
-Tam đệ! Từ nay chúng ta đã kết minh, tình đồng cốt nhục. Anh em có hoạn nạn hay công việc gì cứ nói cho nhau biết...
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới Khâu Tiểu San liền nói:
-Tiểu đệ có một chuyện khó giải quyết, không hiểu nên bắt đầu từ đâu.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
-Việc gì? Nếu ta làm được sẽ hết sức giúp Tam đệ.
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:
-Kể ra việc này cũng không có chi cần kíp, tiểu đệ muốn kiếm hành tung hai người.
Chu Triệu Long hỏi:
-Ai vậy? Tam đệ cứ nói tên họ để đại ca đây chủ trương cho.
Gã này rất khéo nói, ai nghe cũng lọt tai.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tiểu đệ muốn kiếm Trung Châu Nhị Cổ.
Chàng nhớ rằng trên thế gian này chỉ có Trung Châu Nhị Cổ là biết Khâu Tiểu San lạc lõng nơi đâu. Nếu muốn kiếm Khâu Tiểu San tất phải tìm đến Trung Châu Nhị Cổ mới hỏi ra được.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Năm năm trước Trung Châu Nhị Cổ đột nhiên mất tích trên chốn giang hồ. Số đông bạn hữu võ lâm đều lầm tưởng chúng chết rồi, hay đã tích luỹ được nhiều kim ngân châu báu nên tìm chốn lánh đời hưởng thụ không trở lại giang hồ nữa. Nhưng bọn chúng che mắt tiểu huynh thế nào được! Hai người đó chẳng những chưa chết mà cũng không lánh đời, vẫn qua lại giang hồ. Chúng ỷ vào thuật hoá trang kỳ diệu biến cải thành nhiều lối mà thôi.
Chu Triệu Long ngắt lời:
-Trung Châu Nhị Cổ là những nhân vật nổi tiếng mấy chục năm nay và kiếm chúng chẳng khó khăn gì. Sao bây giờ không để nguyên chân tướng qua lại giang hồ mà phải ẩn tích mai danh trà trộn võ lâm?
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
-Hai người đó lòng tham không đáy, vừa lừa gạt vừa cướp đoạt được không biết bao nhiêu tài sản mà vẫn chứng nào tật nấy. Non sông còn biến đổi chứ tính người khó nỗi chuyển dời. Dù họ chỉ còn sống một ngày cũng chẳng chịu buông tay. Bọn chúng ẩn tích mai danh qua lại giang hồ tất là muốn tìm kiếm điều gì, hoặc bị một vố cay đắng không tiện lộ diện hành động để mất thanh danh, nên mới thay hình đổi dạng ngấm ngầm trà trộn vào chốn giang hồ để điều tra hành tung địch nhân.
Chu Triệu Long hỏi:
-Trung Châu Nhị Cổ có đi lại gì với Bách Hoa sơn trang ta không?
Thẩm Mộc Phong đáp:
-Trước kia chúng ta có gặp nhau mấy lần, nhưng không phải đồng đạo thành ra ai làm việc người ấy, không dính líu gì với nhau.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Ðại ca có biết hiện giờ bọn Trung Châu Nhị Cổ đang ở đâu không?
Thẩm Mộc Phong buông nhẹ tiếng thở dài đáp:
-Hơn hai năm nay tiểu huynh dưỡng thương ở trên Vọng Hoa lâu, chưa từng ra khỏi Bách Hoa sơn trang một bước, nên chưa hiểu hành tung Trung Châu Nhị Cổ.
Nhưng tiểu huynh sẽ hết sức, quyết chẳng để tam đệ thất vọng.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất cảm kích nói:
-Ða tạ đại ca!
Thẩm Mộc Phong xua tay ngăn lại không để chàng nói nữa. Hắn hỏi:
-Tam đệ kiếm Trung Châu Nhị Cổ vì việc gì?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Vụ này có liên quan đến Khâu tỷ tỷ và chiếc chìa khoá cung cấm. Bây giờ không nên nói ra là hơn.
Nhưng chàng không biết nói dối, trầm ngâm hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười nói:
-Tam đệ đã có chỗ khó khăn thì bất tất phải nói ra. Tiểu huynh sẽ hết sức điều tra vụ này. Trong vòng năm ngày chắc sẽ có tin cho tam đệ...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Các vị xuống lầu đi! Giờ hành công của tiểu huynh đã đến rồi.
Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy cáo từ, rời khỏi Vọng Hoa lâu.
Tiêu Lĩnh Vu về toà Lan Hoa tịnh xá để nguyên áo lên giường nằm. Chàng càng nghĩ càng thấy nhiều chuyện quái dị, thầm nghĩ:
-Toà Bách Hoa sơn trang này là nơi rồng ẩn cọp nấp, thần bí khôn lường. Mình chưa hiểu Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long là người như thế nào đã giao kết anh em thì không khỏi vội vã. Nay đã thành nghĩa huynh đệ thì dù họ chẳng phải thiện nhân mình cũng chẳng thể phản bội lời thề.
Sau chàng lại nghĩ trước tình trạng đó mà chàng không ưng thuận cũng khó lòng xuống đài được.
Hai ý niệm mâu thuẫn nhau không ngớt xung đột trong đầu óc chàng. Muốn bỏ đi không nghĩ tới nữa cũng không được.
Ngọc Lan và Kim Lan đã đứng trong nhà từ lúc nào. Chúng thấy chàng vẻ mặt đăm chiêu dường như có nhiều tâm sự nên không dám kinh động, lại rón rén lùi ra.
Vụ Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính hành thích Chu Triệu Long trên tửu lâu ngoài thành Quý Châu lại hiện lên trong đầu óc Tiêu Lĩnh Vu. Một lão già nghiêm nghị lạnh lùng và một thiếu nữ đoan trang lúc bỏ đi đã tỏ ra vô cùng hận
chàng. Tình trạng này như in sâu vào đầu óc chàng không bỏ ra được.
Kế đến bọn Bí Hiệp Thường Ðại Hải dường như cũng không phải hạng ác mà sao lại kết thâm thù với Bách Hoa sơn trang?
Bao nhiêu nghi vấn khiến chàng không khỏi thắc mắc.
Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ thì cửa phòng kẹt mở. Ðường Tam Cô thủng thẳng bước vào.
Tiêu Lĩnh Vu đứng phắt dậy nói:
-Trong phòng ngủ không tiện tiếp khách, vậy chúng ta ra phòng khách nói chuyện.
Ðường Tam Cô lắc đầu đáp:
-Tiêu huynh hãy còn câu chấp lễ phép nhiều quá. Nhà trong nhà ngoài cũng vậy mà thôi.
Tuy miệng nàng phản đối, nhưng chân nàng cũng bước lui ra nhà ngoài.
Tiêu Lĩnh Vu theo ra ngồi tiếp khách.
Ðường Tam Cô hỏi ngay:
-Tiêu huynh đã lại lên Vọng Hoa lâu rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Ðúng thế sao cô nương biết? Phải chăng Ngọc Lan và Kim Lan đã nói cho cô hay?
Ðường Tam Cô lắc đầu đáp:
-Không phải chúng nói. Dù chúng có biết cũng không dám nói. Chính mắt tiểu muội trông thấy Tiêu huynh lên lầu. Chẳng hiểu Thẩm đại trang chúa mời Tiêu huynh lên Vọng Hoa lâu có việc gì?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi đáp:
-Bọn họ ở trên Vọng Hoa lâu bày hươg án cùng tại hạ kết làm anh em.
Ðường Tam Cô thoáng lộ vẻ kỳ dị. Không hiểu lòng nàng vui hay buồn. Sau một lúc nàng thở dài hỏi:
-Tiêu huynh có ưng chịu không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Bọn họ quá đỗi ân cần, tại hạ không tiện cự tuyệt.
Ðường Tam Cô hỏi:
-Vậy Tiêu huynh ưng thuận rồi sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ ưng thuận rồi.
Ðường Tam Cô nói:
-Chắc Tiêu huynh cũng biết về luật giang hồ coi trọng bề bậc lớn nhỏ. Nghĩa thầy trò như tình mẫu tử là chuyện dĩ nhiên không cần bàn tới. Anh em kết nghĩa kẻ làm em cũng suốt đời phải tuân theo mệnh lệnh của huynh trưởng. Tiêu huynh
đã kết nghĩa anh em với Thẩm đại trang chúa và Chu nhị trang chúa thì từ nay hai người đó cò bàn điều gì tất Tiêu huynh phải hết sức mà làm.
Trong lòng Tiêu Lĩnh Vu chứa chất bao nhiêu mối hoài nghi bất giác buông tiếng thở dài nói:
-Nếu họ bảo làm những chuyện mà tại hạ không muốn thì tại hạ yêu cầu họ thu hồi mệnh lệnh.
Ðường Tam Cô chuyển động cặp mắt nhìn quanh một hồi rồi hỏi:
-Tỷ như họ sai Tiêu huynh đi giết một người Tiêu huynh có đi hay không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Cái đó còn tuỳ. Nếu là người tàn ác bất nhân cần giết đi để trừ hại thì dĩ nhiên tại hạ phải làm theo.
Ðường Tam Cô khẽ hỏi:
-Nếu là người tốt thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn người ra. Chàng vấp phải chuyện này trong lòng bồi hồi,không hiểu trả lời ra sao.
Ðường Tam Cô lại hỏi:
-Lại còn trường hợp Tiêu huynh chưa biết là người tốt hay người xấu thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu trống ngực đánh thình thình, vẫn không trả lời được.
Ðường Tam Cô tủm tỉm cười hỏi tiếp:
-Ngay chúng ta đây đã biết nhau, Tiêu huynh coi tiểu muội tốt hay xấu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ quen cô nương chưa được bao lâu không dám đoán bừa.
Ðường Tam Cô hỏi:
-Nếu hai vị minh huynh hạ lệnh cho Tiêu huynh trong vòng một giờ phải lấy được thủ cấp của tiểu muội về phục mệnh thì Tiêu huynh làm thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Cái đó... Tại hạ chưa nghĩ đến...
Ðường Tam Cô đột nhiên đứng dậy đi quanh trong nhà, đưa mắt nhìn khắp chỗ dường như để ý xem có ai nghe lén không.
Tiêu Lĩnh Vu vốn đã có ý nghi ngờ, bây giờ lòng chàng càng thêm u uất, chàng cũng đứng phắt dậy nói:
-Tại hạ muốn đi hỏi họ cho biết rõ.
Ðường Tam Cô vội cản lại hỏi:
-Không được! Tiêu huynh đi hỏi họ làm chi?
Bỗng nàng giơ ngón trỏ lên môi khẽ nói:
-Có người đến đó. Tiêu huynh ngồi xuống đi.
Ðoạn nàng ngồi xuống trước.
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu trông ra thì thấy một bọn đại hán võ phục chia thành năm màu sắc từ từ tiến đến toà Lan Hoa tịnh xá.
Bọn người này đều đeo binh khí như sắp ra trận.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hoang mang không đoán ra được bọn này đến đây làm chi.
Bọn đại hán này đứng sắp hàng thành năm tổ, mỗi tổ năm người cộng là 25 người. Năm người lãnh đội đi đầu vào thẳng tới toà Lan Hoa tịnh xá.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hồi hộp quay lại ngó Ðường Tam Cô hỏi:
-Những người này đến đây làm chi?
Ðường Tam Cô đáp:
-Tiêu huynh bất tất phải hoang mang. Họ không đến bắt Tiêu huynh đâu. Tiêu huynh cứ ngồi đàng hoàng nghe xem bọn chúng nói gì.
Tiêu Lĩnh Vu cho là phải liền ngồi xuống chờ đợi.
Năm đại hán y phục mỗi tên một màu sắc đứng thõng tay xếp hàng ngoài cửa.
Một tên mặc áo màu hồng từ từ bước vào nhà nhìn Tiêu Lĩnh Vu chắp tay thi lễ nói:
-Bọn tiểu nhân vâng lệnh đến chào Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu hơi sửng sốt, vẫy tay hỏi:
-Việc gì vậy?
Ðại hán áo hồng đáp:
-Bọn tiểu nhân vâng lệnh trên từ nay trở đi suốt đời theo hầu Tam gia để nghe lời dạy bảo.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:
-Chúng suốt đời theo hầu ta, không hiểu vì duyên cớ gì?
Ngoài miệng chàng hỏi lại:
-Các vị vâng lệnh ai?
Ðại hán áo hồng đáp:
-Nhị trang chúa truyền đạt chỉ dụ của đại trang chúa bảo bọn tiểu nhân đến bái kiến Tam trang chúa.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn Ðường Tam Cô rồi khoát tay nói:
-Các vị hãy lui ra, để tại hạ hỏi lại nhị trang chúa rồi sẽ liệu.
Ðại hán áo hồng vâng dạ lui ra. Tiếp theo cả bọn đại hán kéo nhau rời khỏi Lan Hoa tịnh xá.
Tiêu Lĩnh Vu thấy bọn đại hán đi xa rồi, khẽ hỏi Ðường Tam Cô:
-Không hiểu bọn họ có dụng ý gì?
Ðường Tam Cô đáp:
-Sự tình đã rõ lắm rồi. Tiêu huynh là tam trang chúa ở Bách Hoa sơn trang, dĩ nhiên phải có người theo hộ giá. Tiểu muội đã coi dùm Tiêu huynh từ lúc họ còn ở ngoài cửa thì năm tên lãnh đội đều thuộc loại khá.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Khá về phương diện gì?
Ðường Tam Cô đáp:
-Về phương diện võ công. Năm người đó còn là những tay cao thủ kiêm cả hai đường nội công và ngoại công.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng cúi đầu xuống. Lòng chàng ngổn ngang trăm mối, bối rối tơ vò.
Ðường Tam Cô từ từ đứng dậy đến bên Tiêu Lĩnh Vu cất giọng ôn nhu nói:
-Dường như Tiêu huynh có điều...
Bỗng có người hắng dặng cắt đứt lời nói của Ðường Tam Cô.
Nàng ngửng đầu nhìn ra thấy Kim Lan bưng khay trà đứng ở ngoài cửa. Cặp mắt ả nhìn chằm chặp vào mắt nàng ra chiều tức giận.
Ðường Tam Cô lờ đi như không biết, cười mát tiếp:
-Nếu Tiêu huynh lại hối hận là quá lẹ miệng ưng chịu lời của tiểu muội thì bất tất phải đi theo tiểu muội nữa.
Ðoạn nàng dùng phép truyền âm nhập mật nói tiếp:
-Con nha đầu này đã động mối hoài nghi. Bây giờ chúng ta nói chuyện khác để thị không hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ. Ban đầu chàng mới gặp Ðường Tam Cô tưởng nàng chỉ là cô gái cuồng ngạo. Cả Chu Triệu Long chàng cũng coi thường.
Nhưng từ lúc gặp Huyết ảnh Tử Thẩm Mộc Phong, thái độ chàng đột nhiên biến đổi, dường như chàng đã sinh lòng uý kỵ toà Bách Hoa sơn trang này.
Kim Lan từ từ đi tới, khẽ hỏi:
-Tam gia có dùng trà không?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Xem chừng trong toà Bách Hoa sơn trang này từ trên xuống dưới đều đã biết vụ kết nghĩa giữa ta và Thẩm Mộc Phong cùng Chu Triệu Long.
Chàng đưa tay ra cầm lấy chung trà rồi hỏi:
-Các cô nghe ai nói mà biết sớm vậy?
Kim Lan cười đáp:
-Việc Tiêu gia kết minh ai cũng biết hết rồi. Hiện nay Tiêu gia đã thành tam trang chúa trong toà Bách Hoa sơn trang này.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày chưa kịp mở miệng thì Kim Lan đã nói tiếp:
-Nhị gia đã phái khoái mã truyền lệnh dụ thông tri việc Tam gia kết minh. Bách Hoa sơn trang đang chuẩn bị mở thịnh yến mời những tay cao thủ võ lâm đến ăn mừng cuộc gia nhập minh ước của Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:
-Cái đó có chi là đáng ăn mừng?
Bỗng nghe tiếng cười sang sảng vọng lại rồi tiếng người nói:
-Việc lớn như vậy không đáng ăn mừng thì việc gì mới đáng mừng?
Chu Triệu Long vừa nói vừa bước lẹ tới nơi.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy thi lễ nói:
-Mời nhị ca an toạ.
Chu Triệu Long cười nói:
-Ðại ca coi tam đệ trân trọng khác thường. Chẳng những trong toà Bách Hoa sơn trang chúng ta treo đèn kết hoa mở tiệc khánh hạ mà còn mời cả những nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm đến dự. Cuộc anh hùng đại hội này còn có ý để giới thiệu tam đệ với anh hùng thiên hạ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Tiểu đệ có tài năng gì đâu mà phiền đại ca phải phô trương đến thế?
Chu Triệu Long cười đáp:
-Mệnh lệnh của huynh trưởng, dĩ nhiên chúng ta phải tuân theo...
Gã đưa mắt nhìn Tam cô nương nói:
-Tổ mẫu của Tam cô nương cũng là quý khách trong buổi đại hội này.
Ðường Tam Cô nói:
-Thẩm đại trang chúa coi trọng Ðường gia như vậy là vinh hạnh cho bọn tiểu muội.
Chu Triệu Long tủm tỉm cười nói:
-Khi đó mong rằng Tam cô nương sẽ đến đây cùng lệnh tổ mẫu.
Ðường Tam Cô cười lạt, hỏi:
-Phải chăng Chu huynh có ý muốn hạ lệnh trục khách?
Chu Triệu Long đáp:
-Tam cô nương thật khéo đa tâm! Có lý nào lại thế được?
Ðường Tam Cô nói:
-Chắc anh em các vị còn có việc riêng thương nghị. Vậy tiểu muội xin cáo từ.
Chu Triệu Long chắp tay đáp:
-Xin miễn cho tại hạ khỏi đưa chân.
Ðường Tam Cô đáp một tiếng: "Không dám!" rồi bước ra khỏi Lan Hoa tịnh xá.
Chu Triệu Long trông bóng sau lưng Ðường Tam Cô đi xa rồi lại ngồi xuống cười nói:
-Ðại ca vì rèn luyện một môn võ công tối cao, không may bị tẩu hoả nhập ma,tuyệt tích trên chốn giang hồ đã bảy năm tròn. Bệnh nặng mới khỏi mà võ công nay cũng đã luyện xong, lại được thêm tam đệ gia minh. Dịp này có thể là một hỷ
sự chưa từng có kể từ ngày Bách Hoa sơn trang được dựng ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Ðại ca luyện công viên mãn là đại hỷ sự đã đành. Nhưng việc tiểu đệ gia minh đâu có điều chi đáng kể?
Chu Triệu Long cười đáp:
-Tam đệ bất tất phải quá khiêm. Võ công của tam đệ khó có mấy tay bì kịp.
Bỗng nghe tiếng bước chân nhộn nhịp vọng lại. Một đại hán áo hồng đỡ một đại hán áo đen chạy vào Lan Hoa tịnh xá.
Ðại hán áo hồng dìu gã kia đến trước cửa rồi lên tiếng:
-Nhị trang chúa và tam trang chúa đều ở cả đây. Ngươi cứ tiến vào đi!
Ðại hán áo đen chẳng khác nào kẻ say rượu, chân nam đá chân xiêu lảo đảo tiến vào.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên đứng dậy. Chàng lạng mình đi một cái đã ra tới cửa nâng đỡ người áo đen