Chương 5: Mỹ nhân

Vô Củ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở trong mắt người ngoài, đường đường quốc công chi tử biến thành một thiện phu còn không bằng trực tiếp bị chém đầu, như vậy sẽ lừng lẫy hơn.

Bất quá Công tử Củ thế nhưng đã tiếp nhận rồi. Rất nhiều đại thần, còn có binh lính Tề quân đều tận mắt nhìn thấy, nên không khỏi sôi nổi nghị luận. Trước mặt Tề Hầu không dám nghị luận, trong lén lút, sau khi ăn xong đó thành đề tài bàn chuyện. Bọn họ không ngừng đàm luận cười nhạo vị Công tử Củ này.

Công tử sẽ đi nấu ăn là chưa từng nghe thấy. Mà không chỉ là nấu ăn, lại còn làm thiện phu. Mọi người cười nhạo Công tử Củ, còn bội phục Tề Hầu. Tề Hầu cũng thật là lợi hại, hai ba câu nói đã làm cho người cùng tranh ngôi vị mặt mũi như thế. Có thể nói "thống khoái" đến rõ ràng.

Mọi người ở đây khinh thường Công tử Củ, bọn họ cũng không biết Ngô Củ yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng Ngô Củ vốn không có ý muốn ngôi vị gì đó. Hiện giờ lại có thể từ trong chỗ chết vớt ra một cái mạng đã là vạn phúc.

Không, không phải một cái mạng, còn có tánh mạng của Thiệu Hốt. Nếu Công tử Củ chết, Thiệu Hốt cũng sẽ vì sỹ tiết mà tự sát. Lần này chính là hai tánh mạng, khiến Quản sư phó không còn lo lắng. Dù sao Tề Hoàn Công hùng thao vĩ lược, có một nửa đều là nhờ một tay Quản Di Ngô.

Thời điểm mọi người đều cười nhạo, Ngô Củ đã thực vừa lòng. Đã sớm nhìn thấu nhân tình thế thái. Cho dù có tiền, có quyền, có địa vị, thì như thế nào. Còn không phải bị chính người thân ruột thịt của mình tiêm thuốc độc giết chết đó sao.

Mà người khác không biết kết cục của Tề Hoàn Công, nhưng Ngô Củ biết. Cho dù Tề Hoàn Công hùng thao vĩ lược, không ai bì nổi, ngay cả Chu Thiên Tử cũng phải xem sắc mặt, nghe theo hắn hành sự. Nhưng mà tới lúc tuổi già, hắn không phải bị mấy đầu bếp cùng thái giám nhốt ở trong tẩm điện, bị bỏ đói bị mặc rách, sau khi chết thi thể còn không có người thu dọn. Mấy đứa con vì tranh đoạt hầu vị vung tay đánh nhau, cả di thể phụ thân cũng bỏ mặc kệ, cuối cùng bốc mùi hôi thúi sâu bọ bò ra.

Ngô Củ trong lòng cười lạnh.

Nhân tính chính là đáng buồn như thế đó.

Nếu nói như vậy, Ngô Củ cùng Tề Hầu còn có chút đồng bệnh tương liên.

Tề quân chinh chiến Lỗ quốc đã toàn thắng. Tề Hầu không có giết Công tử Củ, ngược lại đem người mang về cung làm một thiện phu ở ngự thiện phòng. Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt cũng không bị đối đãi như tội thần. Đem so sánh, ngược lại địa vị bọn họ còn cao hơn Công tử Củ rất nhiều.

Đại quân Tề xuất phát, chuẩn bị về Lâm Tri Thành. Từ ngày đó gặp qua Tề Hầu đến khi đại quân xuất phát mấy ngày nay, Ngô Củ cũng chưa gặp qua Tề Hầu, cũng không nghĩ sẽ thấy Tề Hầu.

Dù sao với uy nghiêm của Tề Hầu, nói thật ra thời điểm Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu trong lòng cũng không có thoải mái. Tề Hầu phảng phất có một loại khí thế vương giả trời sinh, chỉ là đứng ở đó liền cao hơn người khác vạn lần. Ngô Củ trước đọc trong sách vở không thể lý giải được, nhưng khi thật sự gặp được người thật đột nhiên dễ dàng hiểu rõ.

Tề Hầu cũng không có trực tiếp đem Ngô Củ ném vào nhà bếp quân đội đã coi như là đãi ngộ.

Lúc này Tề quân đã dừng chân ở một địa phương, được quan viên nghênh đón long trọng, thỉnh vào hành dinh.

Tiểu đồng Tử Thanh bận rộn giúp Ngô Củ thu dọn đồ vật, cũng trải giường nhỏ cho Ngô Củ. Sắc trời đã tối, nên chuẩn bị đi ngủ.

Tử Thanh vừa bận rộn, vừa nhỏ giọng oán giận.

"Bọn họ đối đãi với công tử mà như vậy sao? Giường vừa nhỏ vừa bị hỏng, không bằng trực tiếp ngủ ở trên mặt đất còn dễ chịu hơn. Căn phòng này chẳng lẽ là phòng chất củi? Dơ bẩn rách nát như thế thật là ủy khuất cho công tử!"

Ngô Củ ngồi ở một bên, nhìn cửa sổ rách nát. Phía bên ngoài cửa sổ có ánh trăng. Hiện giờ là ngày mùa hè, trời tối xuống có thể nghe được tiếng côn trùng kêu. Không trung một mảnh trong trẻo, trời đầy sao tuyệt đẹp, cũng khiến ánh trăng ảm đạm thất sắc.

Ngô Củ chưa thấy qua bầu trời đầy sao như vậy. Trước kia ở hiện đại khó nhìn thấy, mà tới chỗ này rồi lại bận rộn vì sự sống chết, cũng chưa kịp thưởng thức bầu trời đêm.

Ngô Củ đã rửa mặt xong, phát quan cũng lấy xuống chỉ còn đi ngủ. Nhưng nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên Ngô Củ có chút ngủ không được. Trong khi Tử Thanh không ngừng oán giận, Ngô Củ đã đẩy ra cửa gỗ, đi ra ngoài.

"Kẽo kẹt"

Tử Thanh hoảng sợ, vội vàng hô một tiếng:

"Công tử!"

Hắn kêu lên nắm lấy áo choàng bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo. Ra ngoài, hắn liền nhìn thấy công tử nhà mình đứng ở giữa sân, ngửa đầu nhìn không trung.

Sân nhỏ lại chật chội, không có bao lớn không gian. Mà trên mặt Ngô Củ lại mang theo biểu tình vui sướng, dùng một loại ánh mắt gần như si mê nhìn bầu trời.

Tử Thanh ngẩng đầu lên, cũng nhìn nhìn, khó hiểu gãi gãi đầu, lại nhìn nhìn, lại gãi gãi đầu, cuối cùng vội vàng đem áo choàng khoác ở trên vai công tử, lại giúp sửa sang một chút, kỳ quái nói:

"Công tử, ngài đây là nhìn cái gì? Công tử bệnh nặng mới khỏi, một chút gió cũng không chịu được, mau vào trong đi!"

Ngô Củ xua xua tay, nói:

"Không sao, ta cũng không phải làm bằng sứ."

Vẻ mặt Tử Thanh ngây thơ, nói:

"Công tử, sứ là cái gì?"

Ngô Củ sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được mà bật cười, lúc này mới nghĩ đến thời đại này còn chưa có đồ sứ. So sánh này không quá thỏa đáng, vì thế sửa miệng nói:

"Không dễ vỡ như nồi đất."

Tử Thanh nói:

"Công tử là vạn lần cao quý, sao có thể so sánh với đất."

Ngô Củ trong lòng có chút cười khổ. Công tử Củ đã sớm không phải cao quý, hiện giờ Ngô Củ cũng không phải. Ngô Củ bảo vệ một cái mạng, cũng không nghĩ sẽ có ý lừa ngươi gạt ta. Nếu Tề Hầu thật sự có thể buông tha, liền thành thành thật thật ở phòng bếp nấu ăn. Dù sao Ngô Củ biết nhiều thực đơn hơn người thời đại này, rất đa dạng phong phú, cũng không sợ Tề Hầu ăn ngán mà muốn giết người.

Ngô Củ nghĩ. Tử Thanh vẻ mặt rối rắm lại ủy khuất nói:

"Công tử, ngài bị ủy khuất sao?"

Ngô Củ quay đầu nhìn Tử Thanh, nói:

"Sao nói lời này?"

"Công tử chính là thiên kim chi khu. Tề Hầu thế nhưng kêu công tử đi làm thiện phu, rõ là muốn cho công tử gian nan bất kham. Công tử không biết, người khác đều nói công tử thành thế nào. Bọn họ không nói trước mặt công tử là bởi vì trước mắt tình thế còn chưa rõ. Không biết Tề Hầu có phải thật sự cho công tử đi phòng bếp hay không. Nếu công tử thật sự vào phòng bếp, sắc mặt những người đó có thể càng khó nhìn, chỉ sợ sẽ chỉ vào mũi công tử nói lời hỗn láo."

Ngô Củ nghe hắn tức giận bất bình chỉ là cười một chút, lắc lắc đầu. Bất quá chỉ là vô tình thoáng nhìn, Ngô Củ thế nhưng nhìn thấy phía sau những cây cối tươi tốt có một cái bóng đen.

Bóng đen thân hình cao lớn, vừa thấy Ngô Củ toát ra mồ hôi lạnh.

Là Tề Hầu!

Tề Hầu vô thanh vô tức đứng ở sau một bụi cây. Hắn bất động thanh sắc, hiển nhiên đang nghe bọn họ nói chuyện.

Trong lòng ngực Ngô Củ "thình thịch". Tử Thanh vừa rồi cho rằng không ai nghe được, không có lựa lời, trong chốc lát là vạn lần cao quý, trong chốc lát là thiên kim chi khu, lời này vào tai Tề Hầu chỉ sợ đều là phạm tối kỵ.

Ngô Củ thấy Tề Hầu bất động thanh sắc, bản thân cũng bất động thanh sắc, giọng thực bình tĩnh, quay đầu nói với Tử Thanh.<HunhHn786>

"Tử Thanh, lời này không thể nói tiếp, nói sẽ bị phạt!"

Tử Thanh hoảng sợ.

"Công tử......"

Ngô Củ lại nói:

"Quân Thượng ban ân, lưu ta ở phòng bếp, ta đã thấy đủ. Ta ngu dốt không có chí lớn, hơn nữa vừa lúc thích nấu ăn. Tử Thanh, ngươi cũng thấy rồi, ta nấu so với mấy thiện phu còn muốn ngon hơn."

Tử Thanh còn muốn nói, Ngô Củ giơ tay ngăn lại, đột nhiên lộ ra một nụ cười ăn chơi trác tán.

"Nếu nói...... còn có cái gì bất mãn, vậy khả năng chính là rượu ngon cùng mỹ nhân. Vào phòng bếp không lo không có rượu ngon, ta cũng sẽ ủ rượu. Nói ra chỉ thiếu mấy mỹ nữ kiều nương. Nếu có mỹ nhân vờn quanh, làm thiện phu cũng có khác nào một việc vui trong nhân gian chứ."

Ngô Củ diện mạo thanh tuấn, khuôn mặt văn nhã, dáng người thon gầy. Một thân bạch sam, khoác áo choàng ngắn tay mỏng màu trắng, tóc đen thả dài càng khiến dung mạo bất phàm, khí chất cao nhã. Nhưng mà thần thái khi nói chuyện cùng ngữ khí toát ra vẻ giống loại ăn chơi trác táng. Vẻ mặt tưởng tượng đến mỹ nhân làm Tử Thanh cũng sửng sốt.

Bất quá đích xác đúng là như thế. Công tử thích mĩ nhân, chỉ sợ thiên hạ này không ai không yêu sắc đẹp. Khi Công tử ở Lỗ quốc, Lỗ Công đã đưa đến không ít mỹ nữ.

Tử Thanh cũng không biết có phải công tử nhà hắn đã thay đổi, còn tưởng rằng công tử nói đại. Dù gì biểu tình Ngô Củ cùng thần thái phi thường đúng chỗ, cũng lộ ra khí chất quý tộc.

Ngô Củ nói xong, lại cùng Tử Thanh bàn về mỹ nhân, bình phẩm về các dạng mỹ nhân mình yêu thích. Tử Thanh nghe mà mặt đỏ tai hồng, dù gì hắn tuổi còn nhỏ, vội vàng nói:

"Công tử, đi ngủ thôi, thời điểm không còn sớm."

Ngô Củ gật gật đầu, giống như lơ đãng đi vào phòng, duỗi cái eo nói:

"Sợ là chỉ có thể ở trong mộng mới gặp gỡ mỹ nhân."

Tử Thanh nghe công tử còn đang nói về mỹ nhân, rất là ngượng ngùng, vội vàng đóng cửa lại, tiến lên cởi bỏ áo choàng. Tay hắn mới vừa đụng tới bả vai công tử, công tử lại cầm mạch môn của hắn. Tuy rằng sức lực không lớn, nhưng khí thế thực đủ.

Tử Thanh sợ tới mức thiếu chút nữa hô lên. Ngô Củ lập tức giơ tay che lại miệng hắn, thấp giọng suỵt một tiếng. Tròng mắt Tử Thanh loạn chuyển, nhẹ giọng nói:

"Làm...... làm sao vậy, công tử?"

Vẻ mặt Ngô Củ ăn chơi trác táng thối nát đột nhiên liền biến mất, hạ giọng nói:

"Tử Thanh, từ nay về sau ngươi phải nói năng cẩn thận, lời như mới vừa rồi không thể lại nói!"

Tử Thanh kỳ quái nói:

"Công...... Công tử?"

Ngô Củ thở dài.

"Ngươi mới vừa rồi có biết Tề Hầu ở trong viện hay không?"

"A!"

Tử Thanh sợ hãi kêu một tiếng.

"Rầm"

Hắn lại quỳ gối trên mặt đất, sợ tới mức toàn thân phát run, liền nói:

"Công tử...... Công tử đừng làm ta sợ......"

Ngô Củ thở dài nói:

"Ta dọa ngươi làm cái gì, mới vừa rồi Tề Hầu ở đó, những lời của ngươi đều bị nghe được. Ngươi nghe đây, chúng ta trước mắt là tù nhân. Tề Hầu không giết ta, không phải thật sự muốn ta nấu cơm cho hắn ăn. Thiện phòng của Tề cung, thiện phu rất nhiều, người đứng nấu, người làm việc vụn vặt linh tinh cũng ngàn người có thừa, có cần ta nấu cho hắn sao?"

Tử Thanh nghe mở to hai mắt, gật gật đầu, nghẹn họng nhìn trân trối. Ngô Củ lại nói:

"Tề Hầu giữ một mạng của ta vì sớm giết sẽ bị người ta lên án, tất nhiên muốn kéo dài. Mạng ngươi không tốt, theo chủ tử như ta, ngày sau mọi chuyện nên cẩn thận, từng bước châm chước."

Tử Thanh dùng sức gật đầu, lại hoang mang, sợ tới mức muốn khóc, nói:

"Công tử, ta không dám, ta đều nghe công tử, híc híc......"

Ngô Củ bất đắc dĩ xua xua tay, nói:

"Chớ khóc, Tề Hầu mới vừa rồi không có làm khó dễ, hẳn là không có việc gì."

Tề Hầu mới vừa rồi đích xác tới viện của Ngô Củ. Mấy ngày hành quân mệt nhọc, kỳ thật Tề Hầu hẳn là nên đi ngủ, nhưng đột nhiên nhớ tới mình còn dưỡng một con "Hổ" bị bẻ răng, trong lòng luôn có chút bất an.

Đời trước Công tử Củ không có gì uy hiếp, cho nên Tề Hầu mới để lại một mạng. Nhưng thật sự lưu lại, Tề Hầu trong lòng cũng như có một cây dầm trong thịt. Tuy rằng thứ này không sắc bén, nhưng vô duyên vô cớ luôn vướng mắc, cũng khó tránh khỏi không thống khoái.

Tề Hầu không có kinh động bất luận kẻ nào, tự mình đi đến. Khi đi tới nơi, hắn nghe được bên trong phòng có người nói chuyện, cũng không có đi vào, chỉ là ẩn thân ở sau lùm cây trong sân.

Ngay lúc này cửa mở, một nam tử thân mặc trường bào màu trắng từ bên trong đi ra. Sắc mặt nam tử có chút tiều tụy tái nhợt, nhưng lại càng hiện ra thanh tuấn bất phàm. Trên mặt người kia lộ ra một nụ cười tươi, bình thản vô tư nhìn bầu trời đêm, cũng không biết đang cười cái gì.

Tề Hầu nhìn đến ngẩn ra. Cũng không biết đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng gặp qua nụ cười như thế.

Khi còn bé hắn là công tử không chỗ dựa, nhận nhiều khi dễ, không ai cho hắn gương mặt tươi cười. Lúc đi lưu vong ngay cả Bào Thúc Nha sư phó cũng là thở ngắn than dài, cả ngày mặt ủ mày ê. Sau khi kế vị gặp được toàn là một đám tươi cười nịnh nọt, lắc lư không chừng. Không có một nụ cười nào giống Công tử Củ lúc này, buông lỏng không có bất luận cái gì ngăn cách cùng phòng bị.

Tề Hầu nhíu nhíu mày.

Đã trở thành tù nhân, lại có dáng vẻ này. Chỉ thiếu một cái xe tù, thế nhưng còn có thể cười ra như vậy?

Tề Hầu bất động thanh sắc đứng ở chỗ tối. Thực mau tiểu đồng ra tới, hai người nói một phen. Tề Hầu đều mặc kệ không lên tiếng, cho đến cuối cùng Công tử Củ mang theo tiểu đồng trở vào, còn mặc sức tưởng tượng ra mỹ nữ.

Tề Hầu nhìn đến khi cửa phòng đóng lại, rốt cuộc hoạt động thân thể một chút, xoay người trở về. Trước khi đi hắn còn liếc mắt sâu kín nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt kia, khóe miệng cong lên, cười nói:

"Mỹ nhân?"