Chương 122: Thu hoạch

Vô Củ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tề Hầu nói, quân lính Tống quốc nghe lệnh, lập tức đi qua muốn bắt người. Trịnh quốc xác thực có mang binh đến, thế nhưng cũng không có nhiều người như vậy. Hơn nữa quân đội cũng không ở bên, Phó Hà một chút liền bị bắt.

Phó Hà hô to:

"Ta là đặc sứ Trịnh quốc! Người Tề quốc dựa vào cái gì chém ta?! Coi như ta có tội, cũng phải mang về Trịnh quốc cho quốc quân xử phạt! Một người Tề quốc, dựa vào cái gì xử trí ta!?"

Tề Hầu nghe, chỉ là cười khẩy nói:

"Yên tâm đi Phó đại phu, thủ cấp ngươi sẽ trở lại Trịnh quốc, Trịnh Bá cũng sẽ thấy ngươi trung tâm. Chỉ tiếc... chính ngươi không thấy được!"

Phó Hà nghe nói, đột nhiên rùng mình một cái, liên tục run rẩy. Đặc sứ các quốc gia nhìn cảnh này, đều có mấy phần không tin.

Lẽ nào Tề Hầu thật muốn chém đặc sứ Trịnh quốc? Đó chẳng khác nào cùng Trịnh quốc tuyên chiến. Nếu như nói tuyên chiến, Tống quốc tuyên chiến mới phải. Tề quốc chỉ bị thương một đặc sứ, mà không phải quốc quân, sao so được với Tống quốc.

Mọi người nghĩ thầm, đều liếc nhìn Ngô Củ, tâm lý cảm thấy địa vị Đại Tư Nông này thực sự là không bình thường. Dù sao Tề Hầu bởi vì người này bị thương mà tức giận đến vậy, còn muốn chém đặc sứ Trịnh quốc.

Phó Hà giãy dụa nói:

"Các ngươi không thể chém ta! Các ngươi dựa vào cái gì chém ta!? Ta là người Trịnh quốc! Ta là Thượng đại phu Trịnh quốc!"

Phó Hà không có sợ hãi, đoán chắc Tề Hầu không dám chém mình. Mà Tề Hầu  nổi nóng, coi như trên lưng mang tội chém đặc sứ, bất nhân bất nghĩa, hôm nay cũng nhất định phải chém Phó Hà.

Phó Hà hô to, người vây xem càng ngày càng nhiều. Ngô Củ vội vã lôi kéo Tề Hầu một chút, thấp giọng nói:

"Quân thượng, nếu như ngài chém đặc sứ Trịnh quốc, chính là có tội danh đi quá giới hạn. Nếu Trịnh quốc bẩm báo Thiên tử, e sợ quân thượng... Quân thượng bây giờ đang mưu đồ bá nghiệp, vẫn là..."

Ngô Củ nói đến đó, Tề Hầu đã giơ tay lên ngăn lại, nói:

"Nhị ca không cần phải lo lắng, cái tội danh đi quá giới hạn, Cô rất thích. Đầu Phó Hà ngày hôm nay Cô nhất định phải chém rồi!"

Tề Hầu nói như vậy, thậm chí ngay cả Ngô Củ cũng không thể khuyên. Có thể thấy được Tề Hầu có bao nhiêu tức giận HunhHn786.

Bất quá lúc bọn họ nói chuyện, thình lình nghe có người kêu lên.

"Ôi!!!"

Còn có kẻ nhát gan trực tiếp la lên.

"A a a a"

Là một vị đặc sứ khác của Trịnh quốc, luôn cùng Phó Hà bất hòa. Cao Cừ Di nhìn thấy chuyện này, cảm thấy mình có thể có lợi, đứng ở phía sau, kéo ra bảo kiếm của mình chém xuống một cái.

Máu tươi cuồn cuộn phun ra ngoài khi đầu Phó Hà rớt xuống. Máu tươi phun mạnh đến mặt Hoa đại phu. Hắn kinh hô một tiếng.

Mắt thấy đầu lâu lăn long lóc trên đất, máu nóng phun lên mặt, Hoa đại phu sợ đến hét lên một tiếng, dĩ nhiên bị hù doạ rồi, trực tiếp ngất xỉu ngã trên mặt đất.

Nhóm sĩ phu cũng sợ đến hồn phi phách tán. Đái Thúc Bì sợ đến ngã ngồi trên đất, máu tung toé đâu đâu cũng có. Đầu Phó Hà lăn trên đất, còn hiện ra dáng dấp nhếch miệng gào thét.

Cao Cừ Di đã sớm không vừa mắt Phó Hà, bây giờ có cơ hội này, đương nhiên phải lấy lòng Tề Hầu. Sau khi trở về hắn sẽ cùng Trịnh Bá nói chuyện, một là bảo vệ Trịnh Bá, hai là bảo vệ quan hệ Trịnh quốc cùng Tề quốc. Cao Cừ Di cũng coi như là lập công.

Trong lúc mọi người không kịp chuẩn bị, Cao Cừ Di đã chém bay đầu Phó Hà. Tề Hầu chỉ là hơi sửng sốt một chút, lập tức liền vội vàng nói:

"Che lại."

Hắn nói, liền nghe Ngô Củ kêu một tiếng.

"A..."

Kêu một tiếng, Ngô Củ vội vã quay đầu, che miệng. Tựa hồ là bị đầy đất máu tươi dọa, còn có cái đầu rơi lăn trên mặt đất.

Tề Hầu vội vàng ôm Ngô Củ phát run nôn khan, đối với Cao Cừ Di nói:

"Làm phiền Cao đặc sứ đem đầu Phó Hà giao cho Trịnh Công. Thời điểm đó mong Trịnh Công cho Tề quốc một câu trả lời hợp lý."

Cao Cừ Di nhanh chóng nói:

"Vâng vâng vâng, hết thảy đều là do nghịch thần Phó Hà có lỗi, cùng Trịnh quốc tuyệt không có quan hệ. Sau khi về nước Cừ Di cũng sẽ báo cáo với quả quân, để quả quân cho Tề Công một câu trả lời hợp lý."

Tề Hầu vội vã gật gật đầu. Cảm giác Ngô Củ đang run rẩy, hắn liền phất phất tay, nói:

"Được."

Hắn nói xong, nhanh chóng ôm Ngô Củ lên truy xe. Ngô Củ co quắp ngồi xuống, Tề Hầu vội vàng lấy ra khăn lau mái dính trên áo bào của Ngô Củ.

Ngô Củ mới nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi ghê sợ đến run run. Dù sao ý thức bên trong là người hiện đại, cũng tiếp thu giáo dục của người hiện đại, tuy rằng Ngô Củ lúc thường thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, thế nhưng cũng không thể chịu đựng được.

Đây là lần đầu tiên Ngô Củ nhìn thấy đầu người rớt xuống đất, còn có nhiều máu như vậy. Ngô Củ phút chốc cảm giác phi thường buồn nôn và sợ hãi, qua một hồi lâu mới thanh tĩnh lại.

Tề Hầu nhẹ nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng, thấy Ngô Củ tốt một chút, nói:

"Không có chuyện gì tốt rồi, Nhị ca?"

Ngô Củ lắc lắc đầu, nói:

"Tạ ơn Quân thượng."

Tề Hầu đưa khăn lau máu cho người hầu, chính mình cũng lấy khăn khác lau tay, lúc này mới cười nói:

"Nhị ca là người thiện tâm. Không giống Cô, đã sớm không cảm thấy kinh ngạc loại tình cảnh này."

Ngô Củ nhìn về phía Tề Hầu, muốn nói chuyện, thế nhưng cảm giác vẫn là hết sức buồn nôn.

Vừa nãy thực sự là bị sợ hết hồn, tình cảnh kia khủng bố như phim kinh dị, còn thêm hiệu ứng đặc biệt. Đột nhiên Ngô Củ ý thức được cuộc sống tại thời đại này, vốn là tàn khốc như vậy. Chỉ là cho tới nay, Ngô Củ vẫn không có thực sự chứng kiến sự tàn khốc đó, nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm mà thôi.

Ngô Củ ngưng trệ một trận, rồi thấp giọng nói:

"Củ không sao."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Lập tức sẽ đến cung, uống chén trà nóng. Qua mấy ngày việc này giải quyết xong, lễ cưới cũng xem không thành, chúng ta liền về nước."

Ngô Củ gật gật đầu, Tề Hầu nói:

"Trước tiên nhắm mắt một chốc."

Ngô Củ xác thực uể oải, hơn nữa truy xe lắc lư, rất nhanh liền ngủ. Khi tỉnh lại, Ngô Củ phát hiện mình đã ở trong phòng, Tử Thanh cùng Yến Nga đều ở bên cạnh. Yến Nga đang pha trà, Tử Thanh đứng bên giường.

Hai người nhìn thấy Ngô Củ tỉnh rồi, kinh hỉ vây lại. Yến Nga cười nói:

"Gia tỉnh rồi? Uống ngụm trà nóng? Vừa rồi Quân thượng phân phó nhiều lần, để ngài ngủ một lát, tỉnh lại uống trà nóng."

Ngô Củ gật gật đầu, mở chăn ngồi dậy, hỏi:

"Quân thượng đi nơi nào?"

Tử Thanh nói:

"Vừa rồi đặc sứ Trịnh quốc Cao Cừ Di tiến cung, nói là thăm bệnh. Quân thượng đi nói chuyện cùng Cao Cừ Di."

"Ừ"

Ngô Củ đem trà Yến Nga bưng đến uống một ngụm, cảm giác trong bụng ấm áp, dị thường thoải mái, không khỏi thở phào một hơi.

Yến Nga còn nói:

"Đúng rồi, Tống Công đã tỉnh!"

Ngô Củ vừa nghe, kinh hỉ nói:

"Thật a?"

Yến Nga nói:

"Tất nhiên là thật, vừa tỉnh lại không bao lâu. Mới có người lại đây thông báo, là Triển tướng quân cho người đến thông báo để ngài yên tâm đó."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Tốt quá, thay y phục, ta đi xem Tống Công."

Tử Thanh vội vã khuyên can, nói:

"Ngài thân thể như vậy chớ vội đi. Bây giờ canh giờ cũng đã trễ, hay là dùng bữa tối, ngày mai lại đi? Còn nữa, Tống Công mới vừa tỉnh lại, đã gọi Công tử Mục Di qua đó. Ngài lúc này qua đó cũng không thích hợp, vẫn để cho Tống Công cùng Tống công tử trò chuyện đi."

Ngô Củ không cân nhắc chuyện này, được Tử Thanh nhắc như thế, nói:

"Nói đúng, vậy dùng cơm thôi, vừa vặn ta cũng đói bụng."

Tống Công đã tỉnh, sốt cao một ngày rốt cục hạ sốt. Triển Hùng vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn. Triển Hùng luôn canh giữ ở bên cạnh Tống Công, bởi vì sợ người khác lại hại Tống Công, mọi thứ luôn tự thân làm.

Đến hoàng hôn, Tống Công sốt cao đã chậm rãi hạ xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu bình thường.

Triển Hùng ngồi ở bên cạnh giường, dùng khăn ấm giúp Tống Công lau mồ hôi, để tránh khỏi có mồ hôi trên người gặp gió lại cảm lạnh. Mặc dù là mùa hè, thế nhưng Tống Công bởi vì mất máu còn trúng độc, nên thể chất cực yếu. Triển Hùng cẩn thận từng li từng tí một. Bận rộn một trận, ngồi bên cạnh ngẩn người, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương Tống Công.

Ngự Thuyết bộ dạng rất thanh tú. Lần đầu tiên Triển Hùng nhìn thấy Ngự Thuyết, hắn vẫn là Công tử, là một người mặt mày dơ bẩn. Thuộc hạ của Triển Hùng phát hiện Ngự Thuyết, cho là dân chạy nạn, liền đem Ngự Thuyết lưu lại trong đội ngũ.

Thế nhưng nào có biết, Ngự Thuyết tắm rửa sạch sẽ phi thường đẹp đẽ, trong thanh tú lộ ra kiên cường. Khi đó Ngự Thuyết tuổi cũng không nhỏ, tuyệt đối không có nữ khí, thế nhưng dung mạo rất tinh xảo. Triển Hùng nhìn thấy hắn lần đầu tiên liền bị kinh sợ. Dù sao Triển Hùng vẫn luôn là nam thẳng. Tuy rằng hắn được sinh ra trong gia đình quý tộc cũng từng xa hoa lãng phí, thế nhưng cũng không có tánh xấu, vẫn là ngay thẳng.

Triển Hùng yêu thích sắc đẹp, thế nhưng chưa từng nghĩa tới nam tử lại kinh diễm, hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy. Quan trọng nhất là Ngự Thuyết tuy rằng chán nản, thế nhưng đôi mắt sáng, vẫn luôn lóe hào quang, phảng phất đặc biệt nhiệt tình.

Triển Hùng chỉ là thưởng thức sắc đẹp, thế nhưng không có ý cưỡng bách Ngự Thuyết. Là Ngự Thuyết tự đề xuất muốn cùng Triển Hùng trao đổi. Lúc đó Triển Hùng suy tính rất lâu, có lẽ là bị ma quỷ ám ảnh thôi.

Triển Hùng hồi tưởng lại, nở nụ cười, lẩm bẩm nói:

"Ta thật sự là... bị quỷ mê tâm."

Hắn nói, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Ngự Thuyết. Đôi môi Ngự Thuyết tái nhợt, khô nứt, thế nhưng vẫn cứ mềm mại, giống y như lần đầu bọn họ hôn môi.

Triển Hùng nhớ lại lần đầu tiên làm tình, động tác của hắn có chút thô bạo, còn tưởng rằng Ngự Thuyết có kinh nghiệm. Thế nhưng Ngự Thuyết hoàn toàn không có kinh nghiệm, động tác phi thường trúc trắc, cho nên vết thương đầy rẫy, chảy rất nhiều máu. Ngày hôm sau Triển Hùng mới phát hiện, Ngự Thuyết quả thực mất nửa cái mạng, sau đó mấy ngày cơ hồ không thể bước đi, khôi phục cũng rất chậm. Thế nhưng Ngự Thuyết cũng không có bỏ cuộc giao dịch này, vẫn cứ không tiếc tất cả...

Triển Hùng nhẹ nhàng hôn môi Ngự Thuyết. Hôn một chút sau đó hắn ngẩng đầu lên. Phút chốc đôi mắt hắn cùng Ngự Thuyết chạm vào nhau. Trong nháy mắt Triển Hùng ngây ra.

Chỉ là trộm hôn một chút, dù sao Ngự Thuyết vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Nào có biết trộm hôn một chút Ngự Thuyết liền tỉnh rồi, hơn nữa một mặt kinh ngạc nhìn chính mình. Thật giống lúc này là thật tỉnh rồi, cũng không phải là nằm mơ!

Triển Hùng bị làm cho sợ hãi, vội vã đứng lên, nói:

"A... Cái kia... Ngươi... Ngươi đã tỉnh? Muốn... Muốn uống nước?"

Tống Công Ngự Thuyết một mặt kinh ngạc nhìn Triển Hùng, sau đó chậm rãi gật gật đầu, tiếng nói khàn khàn.

"Cảm ơn...."

Triển Hùng vội vã xoay người lại, luống cuống tay chân rót nước, kết quả còn đem nước nóng đổ trên tay mình.

"Ui..."

Hắn còn đánh rơi cả chén xuống đất.

"Lộc cộc"

Chén lăn trên đất, nước đâu đâu cũng có. Triển Hùng vội vàng ngồi chồm hỗm xuống kiếm, đầy vụn về.

Nằm ở trên giường Ngự Thuyết nghe động tĩnh, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn. Tuy rằng nghiêng đầu còn có chút đau, thế nhưng hiện tại ý thức đã khôi phục, chỉ là hơi chút mệt. Hắn liền thấy Triển Hùng luống cuống tay chân. Nhặt chén lên, lại đụng rơi ấm nước. Nhặt ấm nước lên, liền đụng bàn làm những vật trang trí rơi xuống. Triển Hùng ảo não gãi tóc của chính mình, vội vàng đem đồ vật trên đất nhặt lên hết đặt ở trên bàn.

Ngự Thuyết vừa thấy đã bật cười. Triển Hùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Ngự Thuyết cười. Hắn hình như chưa từng thấy Ngự Thuyết cười vui. Ngự Thuyết tướng mạo rất đẹp, cười rộ lên càng đẹp mắt, có một loại khí chất ôn nhu không tả được. Triển Hùng ngây ngẩn cả người, nhanh chóng liền rót một chén nước, đi tới, nói:

"Ta không biết ngươi còn có thể cười đó?"

Ngự Thuyết thu nụ cười, nói:

"Đương nhiên."

Triển Hùng chậm rãi dìu hắn lên, để dựa vào trong lòng của mình, cẩn thận cho uống nước.

"Ta trước đây chưa từng thấy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cười đấy."

Ngự Thuyết uống nước, kỳ quái liếc mắt nhìn Triển Hùng. Rõ ràng trước đây quan hệ của hai người giằng co khó giải quyết. Hiện tại Triển Hùng nói chuyện rất ôn nhu, khiến Ngự Thuyết hết sức kỳ quái.

Triển Hùng đút nước, nói:

"Ngươi nằm xuống đi, Tử Ngư rất lo lắng cho ngươi, ta đã kêu nó đến."

Ngự Thuyết:

"Ừ"

Triển Hùng nhanh đi kêu tự nhân đem tiểu Công tử đến, sau đó liền đi về nhìn Ngự Thuyết, nói:

"Đói bụng, ta cũng nói người chuẩn bị bữa tối, một phút chốc dùng bữa tối thôi."

Ngự Thuyết:

"Ừ"

Hắn liền thấy Triển Hùng ngồi xuống ở bên cạnh, đưa tay đem một cái khăn cho vào chậu nước, sau đó lấy ra vắt khô, sau đó lau chùi cái trán cho hắn.

Ngự Thuyết trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

"Đặc sứ Tề quốc thế nào rồi, ta nhớ tới lúc đó..."

Triển Hùng nói:

"Nhị ca không có chuyện gì, bất quá vì cứu Tống Công tổn thương tay. Sau đó Tống Công cùng Nhị ca đều trúng độc, náo loạn một hồi lâu. Bất quá hôm nay đã giải quyết, thích khách cùng người hạ độ đều tra ra được."

Triển Hùng đem việc xảy ra nói cho Tống Công nghe một lần. Ngự Thuyết tựa hồ cũng không thấy kỳ quái khi Hoa đại phu cùng đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà mưu hại mình, chỉ nói là:

"Làm phiền hà đặc sứ Tề quốc rồi, thật ngại ngùng."

Triển Hùng nói:

"Ngươi dưỡng thân thể cho tốt lại nói."

Vừa lúc đó, nghe được tiếng bước chân liên tiếp, một thân ảnh nhỏ nhanh chóng vọt vào, chính là Tiểu Tử Ngư.

Đừng thấy Tiểu Tử Ngư trước mặt bá quan hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thế nhưng kia đều là Ngô Củ dạy, còn có học tập từ Triển Hùng. Kỳ thực trong lòng Tiểu Tử Ngư vẫn là rất sợ sệt. Dù sao nó chỉ là đứa bé còn chưa tới bốn tuổi.

Tử Ngư nghe nói quân phụ tỉnh rồi, cũng không nghĩ quy tắc, liền chạy đến, giày nhỏ nện trên đất phát ra âm thanh lanh lảnh. HunhHn786 Tử Ngư gấp gáp xông lại, nhào tới giường, thế nhưng sợ làm tổn thương quân phụ liền nằm ở bên cạnh, tội nghiệp dùng đôi mắt ngập nước nhìn Ngự Thuyết, nhẹ giọng nói:

"Quân phụ, ngài đã khỏe một chút?"

Ngự Thuyết nhìn thấy con trai, lại nghe được Triển Hùng nói những câu kia, gian nan giơ tay lên vuốt ve mặt Tử Ngư mấy lần, nhẹ giọng nói:

"Tử Ngư ngoan, quân phụ rất tốt. Con thật ngoan, rất hiểu chuyện, quân phụ đã nghe nói."

Tử Ngư được khen ngợi, trong nháy mắt vui mừng, có chút đắc chí. Dù sao Ngự Thuyết lúc thường rất nghiêm túc, lại bận chính sự, chỉ là tranh thủ đến dạy võ nghệ, căn bản sẽ không khen ngợi Tử Ngư.

Bây giờ Tử Ngư nghe được khen ngợi, mũi cũng đỏ, lại khóc lên. Ngự Thuyết thật đau lòng, nói:

"Bé ngoan, đừng khóc."

Tiểu Tử Ngư oan ức nói:

"Quân phụ, ngài nhanh khỏe lên."

Ngự Thuyết cười, nói:

"Tất nhiên."

Triển Hùng vội vàng liền đem Tử Ngư khóc nhè ôm lên, nặn nặn mũi, nói:

"Ngoan, Tử Ngư là nam tử hán, đừng khóc. Quân phụ tỉnh rồi, nên cao hứng mới phải. Nhanh đi xem bữa tối cho quân phụ xong chưa."

Tử Ngư vội vã, nói:

"Dạ, Tử Ngư nghe Triển sư phó!"

Tử Ngư nói liền từ trên người Triển Hùng trượt xuống, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài xem bữa tối chuẩn bị xong chưa.

Ngự Thuyết nhìn Triển Hùng, kỳ quái nói:

"Ngươi khi nào thì biến thành sư phó của Tử Ngư?"

Triển Hùng cười cười, nhíu mày nói:

"Khi ngươi không có khí lực phản kháng."

Triển Hùng nói ám muội, làm hại Ngự Thuyết có điểm hiểu lầm rồi. Hắn trừng Triển Hùng một cái.

Ngô Củ ở trong phòng, chuẩn bị dùng bữa tối. Rất nhanh bữa tối đã chuẩn bị xong. Tử Thanh còn cố ý chuẩn bị muỗng nhỏ cho Ngô Củ thuận tiện múc đồ ăn.

Ngô Củ vừa muốn ăn, liền nghe tiếng bước chân, có người từ ngoài vội vã đi vào, dĩ nhiên là Tề Hầu. Tề Hầu bộ dạng  vội vã, phong trần mệt mỏi. Hắn đi vào đem ngoại bào cởi ra ném qua một bên, còn có thể nhìn ra được trên trán đều là mồ hôi, tựa hồ đi rất gấp.

Trước đó đặc sứ Trịnh quốc Cao Cừ Di tìm đến Tề Hầu. Tề Hầu cùng Cao Cừ Di nói mấy câu. Nghe nói Ngô Củ tỉnh rồi, hắn liền vội vã chạy về. Bên ngoài khí trời vô cùng nóng bức, Tề Hầu là loại thân nhiệt cao tất nhiên ra không ít mồ hôi.

Tề Hầu ngồi xuống, Tử Thanh rất có nhãn lực liền thêm một bộ bát đũa.

Tề Hầu rửa tay, cười nói:

"Nhị ca dùng bữa không tiện, Cô đút cho ngươi ăn."

Ngô Củ vừa định nói mình có thể dùng cái muỗng, có muỗng đây, Tử Thanh đã chuẩn bị đủ loại muỗng. Kết quả Tử Thanh liền im lặng đem muỗng dọn đi. Ngô Củ nhìn chằm chằm Tử Thanh, dùng ánh mắt như nhìn "kẻ phản bội".

Tề Hầu ném cho Tử Thanh một ánh mắt tán thưởng.

Yến Nga thì lại là hoàn toàn không để ý tình hình, cười híp mắt nhìn Tề Hầu đút Ngô Củ ăn cơm.

Tề Hầu gắp thịt cùng đồ ăn đút cho Ngô Củ, còn lấy canh đến. Tất cả đều là đại bổ, cho Ngô Củ ăn. Ngô Củ vừa mới bắt đầu còn có chút ái ngại, dù sao Tề Hầu là quốc quân, đút chính mình ăn cơm có điểm kỳ quái. Thế nhưng sau đó bởi vì cũng đói liền thả lỏng, cuối cùng bị Tề Hầu đút đến quả thực muốn phun ra, cảm giác như nhồi cho vịt ăn.

Tề Hầu thấy Ngô Củ ăn no, lúc này mới nhớ tới chính mình. Bất quá trên bàn đều thành cơm thừa canh cặn, Tề Hầu lại ăn say sưa ngon lành.

Ăn xong bữa tối, Tề Hầu còn muốn "hầu hạ" Ngô Củ rửa ráy. Ngô Củ lúc thường rửa ráy đều không cần người hầu hạ, chớ nói chi là để Tề Hầu hầu hạ. Ngô Củ luôn mãi khéo léo từ chối, Tề Hầu lúc này mới một mặt tiếc nuối nói:

"Vậy Nhị ca tự mình tắm rửa phải cẩn thận, Cô ở phòng bên cạnh, có việc nói Tử Thanh đi gọi Cô."

Ngô Củ đáp ứng ba lần, Tề Hầu lúc này mới lưu luyến không rời mà đi.

Ngô Củ chỉ là tay phải bị thương, thời điểm rửa ráy không đem tay phải bỏ vào trong nước là được, chỉ là cởi quần áo mặc quần áo không tiện mà thôi.

Ngô Củ ngồi ở trong thùng tắm, thoải mái ngâm nước nóng. Vừa lúc đó, thình lình nghe có tiếng bước chân, dọa Ngô Củ giật mình một cái. Liền thấy Tề Hầu cười híp mắt đi vào, hơn nữa là nghênh ngang đi vào. Ngô Củ sửng sốt, Tề Hầu nói:

"À, không có chuyện gì, Cô chỉ là quên mất ngoại bào ném ở chỗ Nhị ca. Nhị ca chậm rãi tắm, Cô liền đi."

Hắn nói, nhặt lên ngoại bào, sau đó đôi mắt còn xoay chuyển vài vòng, đuổi theo Ngô Củ dùng sức đánh giá. Ngô Củ cảm giác mình bị ánh mắt Tề Hầu đốt thủng.

May mắn chính mình là nam tử, cái mình có Tề Hầu cũng có. Nếu không Tề Hầu đây chính là công nhiên đùa giỡn lưu manh a!

Ngô Củ cũng không biết, tuy rằng Ngô Củ là nam tử, thế nhưng Tề Hầu đây cũng là đùa giỡn lưu manh!

Tề Hầu nhìn đến hài lòng, có phúc lợi, liền ung dung đi mất.

Ngô Củ tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn muốn đi thăm Tống Công bên kia.

Cứ như vậy qua một thời gian, Tống Công cùng Ngô Củ đều được dốc lòng chăm sóc. Mỗi ngày ăn đồ đại bổ, vết thương đều khép lại không sai biệt lắm.

Vào lúc này truyền đến một tin tức. Đó chính là Vệ cơ không quen khí hậu, cuối cùng bất hạnh chết vì bệnh. Bởi vì Tống Công trọng thương, Vệ cơ chết bệnh, việc Tống cùng Vệ thông gia rốt cục bị ép đình chỉ, hơn nữa đình vô thời hạn. Các sứ thần đi một chuyến uổng công, thế nhưng chuyến này cũng coi như là kinh tâm động phách, có thu hoạch khác.

Đó là thu hoạch gì?

Thứ nhất là thấy được vở kịch lớn trong cung đình Tống quốc. Hoa đại phu ỷ vào gia tộc mình lợi hại, liền mưu hại quốc quân, quả thực tội không thể tha thứ.

Thứ hai là đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà rắp tâm hại người. Còn có Trịnh quốc đấu tranh nội bộ. Một đặc sứ khác là Cao Cừ Di chém bay đầu Phó Hà. Đây chính là máu tươi phun ba trượng, tình cảnh kinh người.

Thứ ba là đặc sứ Thiên tử Kiềm Mưu biến thành thái giám. Rể Thiên tử biến thành thái giám, đây là đề tài để mọi người bàn tán say sưa. Trong nháy mắt một truyền mười, mười truyền trăm, tin tưởng rất nhanh liền có thể truyền đến Lạc Sư.

Nhiều chuyện náo nhiệt như vậy thoạt nhìn đặc sứ các quốc gia cũng coi như là có thu hoạch.

Lại có thêm một thu hoạch khác, chính là đặc sứ Củ của Tề quốc không phải người bình thường. Bởi vì đặc sứ Củ bị thương đã khiến Tề Hầu tức giận rồi. Tề Hầu mang theo quân Tống bao vây dịch quán. Việc này có thể nói là kinh sợ các nước.

Bởi vì Tống cùng Vệ không thể thông gia, khi Tống Công bệnh khá hơn một chút liền tự mình đưa tiễn đặc sứ các quốc gia, còn nhận lỗi, thoạt nhìn phi thường cung kính.

Không được mấy ngày, sứ thần các quốc gia đều đi. Vệ quốc Công tử Xích thời điểm đi, còn đối với Tống Công nói hết lời hay, muốn sau một thời gian lại đưa Công chúa khác đến đây cùng Tống Công kết thân. Tống Công không nói đáp ứng, cũng không nói từ chối, chỉ là đem Công tử Xích đưa đi.

Những quốc gia khác đều đi, chỉ còn lại Tề quốc. Bởi vì chuyến này Tề quốc đến mục đích kỳ thực cũng không phải là tham gia lễ cưới, một mặt là vì quấy tung lễ cưới, mặt khác lại là vì xuất binh đánh Toại quốc. Hiện tại lễ cưới thất bại, chỉ còn lại việc xuất binh.

Tống Công vì biểu đạt cảm tạ Tề Hầu khi hắn bị trọng thương bắt giữ nghịch thần, hơn nữa còn cảm tạ Ngô Củ cứu mạng, mặt khác cũng để cho tiện thảo luận xuất binh, bởi vậy cố ý xếp đặt một yến tiệc.

Ngô Củ mấy ngày nay ở Tống cung. Tống Công bày tiệc, thời điểm hoàng Ngô Củ cũng đã tắm rửa ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi dự tiệc.

Tiệc hôm nay xem như là nửa cái quốc yến. Dù sao còn phải thương thảo chuyện tấn công Toại quốc, bởi vậy rất nhiều sĩ phu tham gia, quy cách thoạt nhìn cực kỳ long trọng.

Từ khi Hoa đại phu có chuyện, Tống Công lập tức bắt tay chỉnh đốn Hoa gia. Hoa gia xuống dốc, Đái Thúc Bì lại có chỗ tốt, không cần tự mình ra tay, liền đem Hoa gia đạp đổ. Bởi vậy Đái Thúc Bì đặc biệt đắc ý, trong triều đình hiện tại không người có thể chống lại hắn. Bởi vậy Đái Thúc Bì mấy ngày nay tuy rằng im lặng, thế nhưng tâm lý lại phi thường kiêu ngạo.

Hôm nay dự tiệc, Đái Thúc Bì muốn dùng thân phận quốc tướng chiêu đãi khách, tâm lý càng cực kỳ kiêu ngạo.

Mọi người dồn dập đi đến yến thính. Thời điểm Ngô Củ, Tề Hầu, Triển Hùng đến, Tống Công Ngự Thuyết vẫn chưa có đến, thế nhưng tiểu Công tử Tử Ngư đã đến. Một thân hình nho nho trong xiêm y Thái tử, trên eo đeo một đoản kiếm, thoạt nhìn khí thế bừng bừng, vừa đáng yêu vừa anh tuấn, sau khi lớn lên nhất định rất ghê gớm.

Tiểu Tử Ngư thấy được bọn họ, lập tức cao hứng chạy tới, chắp tay nói:

"Tử Ngư bái kiến Tề Công, đặc sứ Tề quốc, Triển sư phó!"

Tử Ngư nói chuyện có trật tự, hơn nữa phi thường có lễ phép. Ngô Củ không nhịn được đưa tay nặn nặn khuôn mặt nhỏ bé. Tử Ngư ngoan ngoãn cũng không trốn. Tề Hầu bất đắc dĩ nhỏ giọng nói:

"Nhị ca, ngươi đã nắm đỏ mặt con nhà người ta."

Ngô Củ ho khan một tiếng, nghĩ thầm.

Hết cách rồi, quá mềm nhũn, mềm nhũn, còn non non, chẳng khác nào đậu hũ trơn tuồn tuột. Tử Ngư còn đặc biệt nghe lời, mím môi để mình nựng. Nếu không nựng cho đã, mình liền không phải là nam nhân!

Tiểu Tử Ngư vẫn là thích nhất Triển Hùng. Đừng thấy Ngô Củ sinh ra dung mạo rất thân thiện, thế nhưng bộ dạng vò khuôn mặt Tử Ngư như quái thúc. Bởi vậy Tiểu Tử Ngư thích nhất Triển Hùng. Triển Hùng là Đại tướng quân, cũng là sư phó của nó.

Tử Ngư ôm chân Triển Hùng. Triển Hùng vội vã đem Tử Ngư ôm lên, cười nói:

"Tiểu tử, sư phó dạy kiếm pháp, luyện đến đâu rồi?"

Tử Ngư lập tức nghểnh ngực nhỏ, vỗ vỗ chính mình, âm thanh vang dội nói:

"Sư phó yên tâm, Tử Ngư đã luyện hết sức thành thục."

Triển Hùng cười cười, nói:

"Tốt, vậy một chốc sư phó cần phải thử ngươi?"

Tử Ngư gật đầu nói:

"Sư phó cứ việc thử thách."

Bọn họ đang nói chuyện, Ngự Thuyết liền từ giữa điện đi ra. Mọi người thấy Tống Công đi ra, dồn dập hành lễ.

Bởi vì Ngự Thuyết trên cổ có một vết thương lớn, bởi vậy mặc xiêm y cao cổ, cố ý che lấp chặt chẽ. Hắn chậm rãi đi ra, cười nói:

"Hôm nay Cô mời tiệc khách quý Tề quốc, mọi người không cần giữ lễ tiết, đều mời ngồi thôi."

Hắn nói, hướng về phía Tề Hầu nói:

"Tề Công, xin mời ngồi."

Tề Hầu chắp tay nói:

"Tống Công khách khí."

Tề Hầu nói, bắt đầu đi đến chỗ, ngồi xuống. Ngô Củ cùng Triển Hùng ngồi ở bên cạnh Tề Hầu. Tử Ngư ngồi bên cạnh Tống Công. Rất nhanh liền khai yến.

Lần này mục đích là thương thảo xuất binh, tướng quân Tề quốc Triển Hùng cùng Đại Tư Mã Tống quốc đều ở đây. Phía bắc Toại quốc giáp Tống, phía nam là Tề quốc, đúng lúc là hai mặt giáp công, phi thường thuận lợi cho tác chiến.

Kỳ thực tấn công Toại quốc căn bản không có cái gì có thể thảo luận. Bởi vì Toại quốc quá nhỏ bé, mặc dù là quốc gia phụ thuộc Lỗ quốc, thế nhưng Lỗ quốc bây giờ chính là lâm vào nạn đói, căn bản không khả năng vươn tay viện trợ. Hơn nữa Lỗ quốc cũng là một trong những quốc gia tham gia ký minh ước.

Tuy rằng Toại quốc là vì Lỗ quốc mới xé bỏ thiếp mời, thế nhưng cũng chỉ có thể trách Toại quốc không đầu óc. Bây giờ Lỗ quốc căn bản không quản Toại quốc, không bỏ đá xuống giếng đã là chuyện tốt.

Thế nhưng Tề Hầu không làm sao yên tâm, nguyên nhân không gì khác là bởi vì Tề Hầu đã sống qua một đời.

Tề Hầu cả đời tham gia vô số chiến dịch, có to có nhỏ, cũng tự mình tham gia chiến đấu. Coi như đối xử vô lễ Đàm quốc cũng là vây thành ba năm mà không lấy, để thể hiện là Tề quốc có lòng nhân nghĩa. Thế nhưng chỉ có đối xử Toại quốc lấy đồ thành làm pháp. Bất kể là quốc quân, quân đội hay là bách tính đều một mực tàn sát.

Vì sao Tề Hầu đột nhiên lòng dạ độc ác như vậy?

Đó là bởi vì Tề quốc sau khi đánh thắng chiếm Toại quốc, trú quân tại Toại quốc. Mà bè phái Toại quốc cũ lại giả ý khao quân Tề quốc. Sau khi quân Tề quốc quá chén, hậu quả có thể tưởng tượng được. Quân Tề quốc uống say, bộ hạ cũ Toại quốc tàn sát quân Tề không còn một mống.

Việc này truyền tới tai Tề Hầu, Tề Hầu vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ. Bởi vậy hắn hạ lệnh lần thứ hai trú quân, đồng thời đồ thành, người Toại quốc không giữ lại ai.

Bởi vì Tề Hầu tức giận, lúc đó ai khuyên cũng không nghe, nhất định muốn đồ thành. Kết quả chính là Tề Hầu tuy rằng báo thù, thế nhưng để lại vết nhơ. Sau khi xưng bá, rất nhiều quốc gia đều dùng chuyện này để nói xấu.

Tề Hầu bây giờ sống lại, đương nhiên sẽ không đồ thành, thế nhưng cũng sẽ không muốn tổn thương binh mã của chính mình, nhất định phải chuẩn bị sớm mới được.

Tề Hầu xa xôi nói:

"Toại quốc không thực lực, cũng không có tài lực, mà muốn chống lại Thiên tử, chỉ vì Toại quốc là một con chó săn Lỗ quốc. Bây giờ Lỗ quốc suy yếu, đã không rảnh bận tâm Toại quốc chết sống. Liên quân Thiên tử có thể đến thẳng Toại quốc Tôn Vương lập uy, chỉ là có một điểm..."

Tề Hầu dừng một chút, còn nói:

"Người Toại quốc đều giả dối gian nịnh, Thiên tử lúc này mới phát ra lệnh liên quân. Nếu đã định Tề quốc làm Thống soái, chỉ hy vọng Tống Công có thể ghi khắc một điểm. Không nên để cho trong quân uống rượu, để tránh khỏi hỏng đại sự, uống rượu phải phạt nặng."

Trong quân không thể uống rượu, ở đâu cũng đều có quy định này. Tống Công có chút buồn bực, chẳng biết vì sao Tề Hầu lại đưa ra chuyện này.

Ngô Củ cũng có chút buồn bực, kỳ quái liếc mắt nhìn Tề hầu. Ngô Củ không biết Tề Hầu là trọng sinh, thế nhưng cũng nghĩ đến vết nhơ của Tề Hoàn Công, trong lòng sinh kỳ quái.

Nếu Tề Hầu đã nhấn mạnh trong quân không thể uống rượu, sao trong lịch sử còn có thể để bộ hạ cũ Toại quốc tàn sát Tề quân?

Ngô Củ nghĩ thầm.

Lẽ nào bởi vì mình xuất hiện, cho nên quỹ đạo đã bắt đầu cải biến?

Bởi vì điểm không uống rượu này thật sự là chuyện hợp tình hợp lý, Tống Công cũng rất đồng ý. Bất quá Đái Thúc Bì thì lại cho là Tề Hầu ở không đi gây sự.

Dù sao đánh trận không thể uống rượu, đây là điều đương nhiên. Còn nữa, đánh trận vận chuyển lương thảo còn chưa đủ, làm sao có khả năng mang theo rượu cho binh lính hưởng dụng. Đây không phải là có bệnh?

Đái Thúc Bì rất không vừa ý cũng không để ở trong lòng.

Tống Công ngược lại cung kính đáp ứng, cười nói:

"Tề Công, đặc sứ, Triển tướng quân, Ngự Thuyết kính ba vị."

Tống Công chúc rượu, quan viên Tống quốc cũng giơ ly rượu lên tiếp kính.

Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người uống có chút hơi say. Ngô Củ bởi vì trên cổ tay có thương tích, cho nên cũng không có uống say, chỉ là uống một chút liền dừng lại, để tránh khỏi đối với vết thương không tốt.

Tống Công bởi vì là vai chính, uống nhiều mấy ly, sắc mặt có chút hồng. Triển Hùng sợ hắn uống rượu đối với vết thương không tốt, liền nói Tử Ngư đi khuyên nhủ, không cho Tống Công uống nhiều.

Tống Công đang cùng người khác nói chuyện, nghe Tử Ngư nói, ngẩng đầu nhìn về phía Triển Hùng ngồi bên cạnh Ngô Củ. Triển Hùng nào có biết Tiểu Tử Ngư bán đứng chính mình. Hắn chỉ là nói Tử Ngư khuyên nhủ Tống Công. Kết quả Tử Ngư cùng Tống Công nói Triển Hùng lo lắng, bởi vậy không cho Tống Công uống rượu.

Tống Công sinh kinh ngạc. Chẳng biết vì sao, từ sau khi hắn bị thương, Triển Hùng thay đổi rất nhiều. Tính tình ôn nhu rất nhiều, hơn nữa ánh mắt toát ra quan tâm. Điều này làm cho Tống Công cũng không thích ứng. Bọn họ vốn nên là loại quan hệ gặp mặt liền rùm beng, hơn nữa còn sẽ động thủ...

Triển Hùng nắm lấy Tử Ngư bán đi chính mình, vô cùng tức giận, nói:

"Tiểu tử thúi."

Tử Ngư thì lại vô cùng chính nghĩa nói:

"Triển sư phó, ngài muốn quân phụ làm thê tử thì phải chủ động một ít a!"

Triển Hùng sững sờ, nhanh chóng nói:

"Lời này không thể nói mò, cho quân phụ ngươi nghe được, ta liền phải gặp tai ương."

Tử Ngư nói:

"Yên tâm đi sư phó, Tử Ngư chỉ nói cùng sư phó câu này."

Mọi người đang nâng ly uống rượu, liền nghe có huyên tiếng ồn ào truyền đến. Một người nữ tử vọt vào, bên cạnh có tự nhân giữ lấy, còn có thị vệ ngăn chặn. Mà nữ tử kia tâm tình rất kích động.

Ngô Củ nghiêng đầu nhìn một cái. Thì ra là Tống Hoa Tử, Ngô Củ không khỏi liếc mắt nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu thấy là Tống Hoa Tử, nhíu nhíu mày. Dù sao trước đó Tống Hoa Tử còn đối với Ngô Củ quăng mị nhãn. Kết quả hắn lại nhìn thấy Ngô Củ liếc nhìn chính mình, ý nghĩa không rõ, làm cho Tề Hầu có chút không hiểu ra sao.

Tống Hoa Tử xông tới, liền quỳ xuống, khóc lóc nói:

"Quân thượng! Quân thượng ngài tha cho ca ca ta đi! Ca ca ta nhất định là bị người hãm hại. Hắn sẽ không mưu hại quốc quân! Hoa gia tất cả đều là trung thần a Quân thượng. Nhớ năm đó còn là Hoa gia nâng đỡ tiên công kế vị!"

Tống Hoa Tử vừa vặn chọt trúng chỗ làm Tống Công phẫn nộ. Xác thực, năm đó là Hoa Đốc có công giúp Tống Trang Công làm quốc quân Tống quốc. Thế nhưng Hoa Đốc cũng là vì có thể khống chế Tống quốc cùng Trịnh quốc, bởi vậy mới muốn chọn Tống Trang Công làm một con rối để lợi dụng.

Hiện tại Hoa Đốc chết rồi, Hoa gia còn muốn lợi dụng Ngự Thuyết. Ngự Thuyết trong lòng làm sao có thể không biết. Trong lòng hắn rất rõ ràng. Ngự Thuyết ghét nhất chính là Hoa gia tự phong trung thần, kỳ thực dã tâm ai ai cũng biết.

Bây giờ Hoa đại phu mưu hại quốc quân, dĩ nhiên phải định tội, chờ đợi bị chém. Mà Tống Hoa Tử lại đến đâm tổ ong. Ngự Thuyết sắc mặt phi thường không dễ nhìn.

Vào lúc này Đái Thúc Bì lại chớp mắt một cái. Bây giờ Hoa đại phu tất nhiên phải chém, trong triều không người có thể chống đối cùng Đái Thúc Bì. Thế nhưng Đái Thúc Bì liền cân nhắc đến Tống Công kỳ thực rất thông minh, cũng muốn xử lý mình. Vì vậy Đái Thúc Bì muốn biểu đạt cung kính, biểu đạt chính mình chẳng hề bài xích dị kỷ, liền chắp tay nói:

"Quân thượng, Thúc Bì cho là Hoa đại phu mặc dù có sai, thế nhưng cũng là xuất phát từ bị bức bách. Cho nên Thúc Bì cả gan cầu xin, thỉnh Quân thượng khoan dung tha Hoa đại phu tội chết."

Hắn nói như vậy vì biểu đạt chính mình đại công vô tư, có thể vì kẻ địch cầu xin, còn quỳ xuống, những người khác thấy được dồn dập liếc mắt nhìn.

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm.

Đái Thúc Bì này khi không lại giả người tốt, vào lúc này còn giúp đỡ Tống Hoa Tử chọc tổ ong vò vẽ!

Quả nhiên, liền nghe Ngự Thuyết cười lạnh một tiếng, nói:

"Hay lắm, cả quốc tướng cũng cầu xin cho Hoa đại phu, thực sự là tốt a."

Đái Thúc Bì cảm giác Ngự Thuyết nói chuyện có chút không đúng, liền vội vàng ngẩng đầu lên. Liền thấy Ngự Thuyết đỏ cả mặt, vì có uống rượu, đã không có vẻ đè nén như ngày thường, trái lại hắn mạnh mẽ vỗ bàn một cái.

Ngự Thuyết gào to.

"Đái Thúc Bì! Ngươi còn dám cầu xin cho người khác. Ngươi cho rằng Cô hiện tại không dám làm gì ngươi. Ngươi có thể vĩnh viễn làm quốc tướng?! Nếu như không phải bởi vì ngươi vì tư lợi, kết bè kết cánh, mượn cớ đem tất cả người hầu bên cạnh Cô đổi đi, Hoa đại phu sao tìm được sơ hở? Nếu không phải là ngươi đem phần lớn y quan trong cung đổi thành thân tín của chính mình, làm sao có thể cho Hoa đại phu lợi dụng!? Đái Thúc Bì a Đái Thúc Bì, người tham cũng phải có mức độ. Ngươi muốn làm Hoa Đốc thứ hai sao?"

Đái Thúc Bì hoàn toàn không nghĩ tới, hắn chỉ là muốn biểu đạt mình vô tư, kết quả biến thành như vậy. Ngự Thuyết chưa từng phát giận lớn như vậy, phút chốc tất cả triều thần đều quỳ xuống, một chữ cũng không dám nói. Đái Thúc Bì cũng mông lung, nhanh chóng dập đầu lạy, nói:

"Quân thượng... Quân thượng minh giám, Thúc Bì... Thúc Bì không có..."

Đái Thúc Bì lắp bắp nói. Ngự Thuyết cười lạnh một tiếng, nói:

"Ngươi không có? Ngươi cảm thấy Cô là người ngu, Cô không hiểu chuyện, cho nên muốn muốn thao túng quyền uy, đem Cô cùng các đại phu chơi trong lòng bàn tay? Nếu như hôm nay Cô không làm rõ, ngươi còn muốn lường gạt Cô tới khi nào? Đái Thúc Bì, ngươi quả nhiên là cả gan, hơn nữa thật là to gan, mình đã sai còn cầu xin cho người khác. Được rồi!"

Ngự Thuyết nói, vung tay một chút.

"Người đâu, cách chức quốc tướng Đái Thúc Bì, hạ lệnh cưỡng chế đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không cho phép ra ngoài!"

Rất nhanh có người đến tháo mũ Đái Thúc Bì xuống. Đái Thúc Bì sợ đến cả người xụi lơ, bị lôi đi. Tống Hoa Tử bên cạnh cũng bị dọa, run rẩy không nói ra được một câu.

Ngự nói lạnh lùng nói:

"Đưa Hoa cô nương trở về. Kể từ hôm nay, không được truyền đòi, một mình tiến cung sẽ chém hai chân."

Rất nhanh lại có cung nữ đến đưa Tống Hoa Tử xuất cung. Tống Hoa Tử sợ đến nhanh chóng liền chạy.

Một hồi yến tiệc, kết quả biến thành buổi cách chức.

Tề Hầu mỉm cười chắp tay nói:

"Tống Công quyết đoán mãnh liệt, thật là tác phong minh quân."

Tề Hầu nói một câu nịnh nọt, quả thực giúp Ngự Thuyết giải quyết lúng túng. Ngự Thuyết liền kính Tề Hầu mấy chén.

Ngự Thuyết bởi vì tức giận, uống tương đối gấp, liền uống ba chén, lúc này thực sự là không chịu nổi, liền đứng dậy cáo từ. Để Đại Tư Mã phụ tá Công tử Mục Di ngồi cùng các vị khách, hắn tự mình rút lui.

Ngự Thuyết loạng choà loạng choạng hướng tiểu tẩm cung. Cung nữ cùng tự nhân đỡ Ngự Thuyết đi chưa được mấy bước liền nghe phía sau có người vội vã chạy tới. Quay đầu nhìn lại là Triển Hùng. Triển Hùng chạy tới, nói:

"Tống Công không có chuyện gì chứ?"

Ngự Thuyết nhìn thấy Triển Hùng, có chút mê man. Cũng vì uống say, Ngự Thuyết bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt rất nhanh có chút sương mù. Triển Hùng vừa thấy, sợ hết hồn, vội vàng cho tự nhân và cung nữ lui ra hết. Bởi vì trước đó lúc Tống Công hôn mê, đều là Triển Hùng chăm sóc Tống Công. Bởi vậy cung nhân bên cạnh Tống Công đã quen nghe lệnh Triển Hùng, rất nhanh liền đều tản ra.

Ngự Thuyết nhìn Triển Hùng, chậm rãi đi tới, bước chân có chút lảo đảo, một chút ngã về phía trước. Triển Hùng nhanh chóng ôm lấy Tống Công, nói:

"Ngươi không có chuyện gì chứ? Say đến như vậy, ta dìu ngươi trở về."

Ngự Thuyết lại cầm lấy vạt áo Triển Hùng, chôn đầu ở trong lồng ngực của hắn, khe khẽ lắc đầu. Tóc Ngự Thuyết có chút tán loạn, hiện ra vô cùng lười biếng. Hơn nữa hai mắt hắn mê man, Triển Hùng nhìn mà có chút miệng khô lưỡi khô.

Triển Hùng muốn đem Ngự Thuyết đỡ dậy. Ngự Thuyết lại gắt gao nắm lấy hắn, đột nhiên nhẹ giọng nói:

"Muốn làm?"

Triển Hùng sợ hết hồn, liền nghe Ngự Thuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng nói:

"Triển tướng quân thật rất có tinh thần đó."

Triển Hùng lúc này mới ý thức được mình có chút xấu mặt, vội vã đem Ngự Thuyết đỡ dậy. Ngự Thuyết lại không rời ra, tay ôm lấy cổ Triển Hùng, ngẩng đầu lên hôn cằm của hắn. Thoạt nhìn đích thực là say không nhẹ. Ngự Thuyết híp mắt lại, ánh mắt trong trẻo, quả thực là phong cảnh đẹp vô hạn. Tự động mở vòng tay, Ngự Thuyết đưa miệng đến lỗ tai Triển Hùng cười khẽ nói:

"Triển tướng quân?"

Triển Hùng bị tán tỉnh, hô hấp cũng mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi lại như vậy, ta sẽ giết chết ngươi."

Ngự Thuyết cười khẽ một tiếng, vẫn cứ, thấp giọng nói:

"Có thể a."

Triển Hùng trong đầu "ầm" một tiếng, lập tức dùng vận tốc như sét đánh chạy vào tiểu tẩm cung.

Ngự Thuyết một đường tán tỉnh, uống say đã vậy còn quá đòi mạng. Triển Hùng liền đem hắn ấn lên tường bên cạnh bụi hoa. Cũng may mà là trời tối, chung quanh không có cung nhân đi ngang qua.