Đăng vào: 12 tháng trước
Nơi gọi là Đông Cung chính là nghe tên đoán nghĩa, đó là toàn bộ phần cung thành ở phía Đông.
Mặc dù mọi người đều dùng Đông Cung để gọi, nhưng thật ra nơi này cũng có một tên chính thức -- -- Thanh Ninh Cung.
Thanh Ninh Cung ở phía Đông Bắc của Văn Hoa Điện, vẫn luôn được sử dụng làm Đông Cung kể từ khi Hoàng đế đăng cơ sách phong cố Thái tử Ý Khánh.
Mới năm ngoái, nơi này vẫn là chỗ ở của tiền Thái tử phi của cố Thái tử Ý Khánh cùng hai Quận chúa, hiện giờ ba mẫu nữ phải ảm đạm rời khỏi tòa cung điện đã ở mười mấy năm di cư ra ngoài cung.
Sau khi phu thê Ngụy Vương nhập chủ Đông Cung, cũng đem theo con cái cùng tiến vào.
Chương Hàm đi theo Trần Thiện Chiêu vừa vào đại môn Thanh Ninh Cung, lập tức có nội thị ra đón.
Vừa bước vào chính điện đã thấy Thái tử và Thái tử phi ngồi chờ, hai người họ đều vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, trông vừa hiền lành lại vừa thân thiết.
Nghi chế yết kiến Đông Cung rất đơn giản, đều là hành lễ bốn bái, Thái tử và Thái tử phi là trưởng bối nên đương nhiên ngồi nhận quỳ lạy.
Chờ đến khi hai người đứng dậy, Thái tử phi liền thân thiết ra kéo Chương Hàm đến trước người, quan sát trái phải trên dưới một phen rồi mỉm cười.
“Ngày đó gặp ngươi ở Quỳnh uyển, ta liền cảm thấy là người có phúc khí, hiện giờ xem ra quả thực như thế.
Nếu không nhờ mối hôn nhân này, Triệu Vương Thế tử không biết khi nào mới có thể thức tỉnh, thật đúng là xung hỉ không sai.”
Lời này vừa nói ra, Trần Thiện Chiêu tức khắc biến sắc, còn Chương Hàm thản nhiên đáp: “Thái tử phi nói quá lời, đều do Hoàng Thượng nâng đỡ nên mới ban hôn.
Còn phần xung hỉ mà nói, thiếp thân lại không biết lời này từ đâu đồn ra.
Thế tử gia chỉ ở ngự tiền cố gắng trần tình, lúc đó vì quá mức kích động nên dập đầu đến đổ máu, ở nhà dưỡng thương mấy ngày mà thôi, hôm đón dâu cũng đích thân tới nghênh.
Huống chi trước đó đã được tứ hôn, còn thương thế của Thế tử gia sau khi tứ hôn mới có, chuyện hôn nhân xung hỉ hẳn là người ngoài nghe nhầm đồn bậy.”
Đây là câu giải thích cho thương thế của Trần Thiện Chiêu trước đó được công bố ra ngoài.
Trần Thiện Chiêu thấy Thái tử phi bị Chương Hàm chỉnh lưng vẻ mặt cứng đờ, bèn cười như không cười hỏi: “Thái tử Cửu thúc, cháu nằm trên giường nhiều ngày nên hình như kiến thức bị hạn hẹp.
Sao thế ạ, bên ngoài lại có người đồn đãi hôn sự của cháu là xung hỉ à?”
Thái tử sầm mặt liếc thê tử một cái, thấy nàng ta tức khắc ngượng ngùng không lên tiếng, lúc này mới cười ôn hòa: “Thật ra mọi người đều lo lắng cho tình trạng của ngươi nên đồn đãi lung tung rối loạn.
Nhưng phải công nhận thằng nhóc ngươi thật có phúc, vừa lúc tỉnh lại đuổi kịp ngày nghênh thân, còn được phụ hoàng ngự tứ hoành phi.
Nhóm hoàng tử chúng ta không ai có được ân ngộ như vậy đâu nhé.”
Lời như thế thốt ra từ miệng Thái tử lại không hiện vẻ ghen ghét mà mang theo vài phần trêu chọc hài hước giữa trưởng bối đối với vãn bối, thậm chí Thái tử còn kêu Trần Thiện Chiêu vén tóc, thật cẩn thận xem xét vết thương đã lên da non, lúc này mới nghiêm túc dặn dò vài câu, không thiếu được phần nhắc nhở Chương Hàm phải cẩn thận chăm sóc.
Ngay sau đó, Thái tử mỉm cười nói: “Trước đó Hoàng gia gia ban thưởng ngươi nhiều thứ như vậy, ta lại không có gì tốt đưa ngươi.
Vừa vặn được mấy quyển sách quý, ngươi muốn đi xem thử một chút?”
Ánh mắt Trần Thiện Chiêu sáng lên, khóe mắt lén liếc nhanh sang Chương Hàm một cái, thấy trên mặt nàng không lộ biểu cảm gì nhưng đôi tay khép lại trước người nhẹ nhàng khẽ động từ trên xuống dưới, biết nàng ra ám hiệu kêu mình yên tâm, hắn vui vẻ nói: “Thật tốt quá ạ, xem ra cháu không những có phúc mà còn rất may mắn.
Mong Thái tử Cửu thúc thu xếp công việc bớt chút thời gian dẫn cháu đi xem được không ạ? Chậc, nếu không có thời gian, xin cứ tìm đại người nào đó dẫn cháu đi cũng được!”
Thấy Trần Thiện Chiêu quả nhiên hăm hở, Thái tử không nhịn được bật cười, dặn dò Thái tử phi đưa Chương Hàm đi dạo khắp Đông Cung một chút rồi lập tức dẫn người rời chính điện.
Lúc này, Thái tử phi dường như hoàn toàn quên mất hai chữ "xung hỉ" của mình làm không khí vô cùng xấu hổ, cười tủm tỉm nói: “Triệu Vương Thế tử chính là tính tình như vậy, có sách liền quên hết thảy.
Lúc trước còn từng hỏi Tri Vương mượn một số bạc lớn mua bộ Thái Bình Quảng Ký, ngay cả phụ hoàng nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu.”
Nếu là người khác vừa mới tân hôn đến yết kiến Đông Cung mà bị phu quân bỏ rơi đi theo Thái tử đọc sách, thế nào cũng sẽ khó chịu trong lòng.
Tuy nhiên Chương Hàm thật sự hiểu biết anh chàng Trần Thiện Chiêu đến không thể hiểu hơn, cho nên Thái tử vừa đưa ra đề nghị là nàng biết ngay vị Đông Cung trữ quân muốn mang đi Trần Thiện Chiêu tất nhiên có nguyên do khác, lập tức ra hiệu ám chỉ Trần Thiện Chiêu cứ yên tâm mà đi theo.
Nghe xong Thái tử phi nói lời này, nàng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
“Đa tạ Thái tử phi đề điểm.
Thế tử gia nổi danh yêu sách, thiếp thân đã biết.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Thái tử phi tươi cười đầy mặt gật đầu, lôi kéo Chương Hàm ra ngoài, “Cứ để hai đại nam nhân đi đọc sách của họ, chúng ta cũng rảnh rang tâm sự riêng tư.”
Tẩm điện của Thái tử phi là điện chính trong hậu viện của Thanh Ninh Cung, sâu hai gian, rộng bảy gian.
Trong minh gian đặt bảo tọa, hai bên trái phải là bốn ghế dựa đều có đệm ngồi và đồ gác chân, màu sơn có vẻ cũ xưa, hiển nhiên đã xài qua vài năm, hơn phân nửa là đồ tiền Thái tử phi của cố Thái tử Ý Khánh để lại.
Nhưng khi Chương Hàm đi theo Thái tử phi vào Đông phòng, đập vào mắt lại là nguyên bộ nội thất bằng gỗ hoa lê mới tinh, từ trường kỷ đến bàn cao và kệ trưng bày không thiếu thứ gì.
Dưới lời mời liên tục của Thái tử phi, Chương Hàm vẫn không ngồi chung trên trường kỷ mà chỉ chiếm lấy chiếc ghế dựa đầu tiên.
Sai người pha trà mang tới, đầu tiên Thái tử phi làm như không chút để ý nói vài câu chuyện vu vơ, sau đó đưa mắt ra hiệu cho người hầu lui xuống hết rồi nhìn Chương Hàm hỏi dò: “Nghe nói từ nhỏ đến lớn ngươi được nhận nuôi bởi Nhị cô thái thái đã qua đời của Cố gia, không được ở chung với người nhà? Gia giáo của Cố gia nổi danh ở kinh thành, trách không được lần đầu ta gặp ngươi liền cảm thấy đoan trang tao nhã hơn nhiều so với các thiên kim tiểu thư khác.”
Đây gần như là chuyện "bí mật" cả kinh thành đều biết, cho nên khi Thái tử phi hỏi thăm, Chương Hàm chỉ mỉm cười gật gật đầu, bộ dáng không muốn nhiều lời.
Thấy nàng ngoan ngoãn lắng nghe, Thái tử phi bèn nói một cách ôn hoà: “Ta biết ngươi thân thiết với Cố gia, nhưng hiện giờ đã gả vào vương phủ, cha huynh ngươi cũng là thuộc hạ của vương phủ, không nên lui tới Cố gia quá nhiều.
Triệu Vương và Võ Ninh Hầu lần này cùng xuất chinh, nửa đường lại phân binh, đủ có thể thấy Võ Ninh Hầu có ý tranh công với Triệu Vương.
Hơn nữa, Cố gia cũng không tính là thân thích chân chính của ngươi, chỉ cần không xé rách mặt mũi là được.
Nếu cứ liên tục tới tới lui lui, người ngoài nhìn vào không phải chỉ đơn giản như vậy, trong lòng Triệu Vương cũng khó tránh khỏi có cân nhắc.”
Thấy mặt Chương Hàm lộ vẻ kinh nghi, Thái tử phi biết lời của mình đã có hiệu dụng, lập tức thành thật chỉ bảo: “Ngươi là Thế tử phi, trưởng tức của Triệu Vương, mai mốt Triệu Vương rời kinh, toàn bộ vương phủ ở kinh thành đều do ngươi chưởng quản, nhất cử nhất động của ngươi đều là mặt mũi của phủ Triệu Vương, vạn sự phải coi vương phủ làm trọng.”
“Thiếp thân hiểu được.
Đa tạ Thái tử phi đề điểm.”
Chương Hàm rốt cuộc lộ ra một tia cảm kích, khom người đáp ứng.
Nhìn nàng phản ứng như vậy, Thái tử phi biết câu nói lỡ ảnh hưởng lúc nãy hẳn là đã được vãn hồi, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời vẻ mặt càng thêm thân thiết.
Nàng ta lại hướng dẫn Chương Hàm thêm vài câu ứng xử cách nào để chu toàn lễ nghĩa với các trưởng bối trong vòng tông thất.
Thấy phần làm nóng người đã thành công, Thái tử phi làm như vô tình hỏi: “Từ trước đến nay phủ Triệu Vương ở kinh thành đều không có nữ chủ nhân.
Thế tử gia lại không phải người lo quản chuyện vặt, cho nên toàn phủ đều cho các quản sự chung tay xử lý.
Hiện giờ ngươi đã vào cửa, Triệu Vương có phân phó nội vụ sau này xử trí như thế nào chưa?”
Mặc dù Chương Hàm ngồi phẩm trà thơm nếm thử bánh ngọt ngon miệng do phòng bếp nhỏ của Đông Cung đưa lên, trông rất thoải mái nhàn nhã mà nói chuyện, vẻ mặt dường như đã thả lỏng cảnh giác đối với Thái tử phi, nhưng trong lòng Chương Hàm vẫn cực kỳ đề phòng.
Ngay lúc này nghe Thái tử phi hỏi thăm nội vụ vương phủ, nàng cúi đầu uống một ngụm trà thơm, nuốt xuống rồi nói: “Sáng nay khi bái kiến phụ vương, phụ vương đã đề cập qua, nói là sẽ cho thiếp thân tiếp nhận quản lý nội vụ vương phủ."
Triệu Vương thật đúng là nam nhân chỉ biết ở bên ngoài đánh giặc! Mặc dù vương phủ ở kinh thành không so bằng ở Bảo Định, nhưng một đống nội vụ cần cai quản cũng lớn cỡ nào, sao có thể cứ thế mà giao cho tân tức phụ mới vừa vào cửa?!
Thái tử phi cực kỳ kinh ngạc, nhưng không chút nào hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Chương Hàm.
Tuy Chương Hàm nói ra có vẻ đạm nhiên, nhưng trên nét mặt lại toát ra mấy phần vui mừng đắc ý.
Cho nên, Thái tử phi càng cười thâm sâu, tán dương Chương Hàm vài câu rồi nói: “Đây là chuyện tốt động trời, tức phụ nhà ai vừa mới vào cửa cũng bị bà bà hướng dẫn quản sự, đủ thấy ngươi được Triệu Vương tin cậy đến độ nào.
Hiện giờ tuy Triệu Vương Phi không ở kinh thành, nhưng Triệu Vương lên tiếng cũng giống nhau.
Chẳng qua, đại nghiệp của vương phủ lớn vô cùng, nghe nói của hồi môn ngươi mang theo chỉ là ba nha hoàn cùng hai phòng người làm, vương phủ to như vậy chợt vào tay thật không dễ dàng quản lý.”
“Đa tạ Thái tử phi nhớ thương, nội vụ của vương phủ thiếp thân sẽ chậm rãi làm quen, cũng không tham nhiều cầu mau.”
“Vậy là tốt rồi.” Thái tử phi thấy Chương Hàm không để sót ra một giọt nước, nàng ta vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười, làm như vô tâm mà liệt kê từng cửa hàng sản nghiệp nổi tiếng ở kinh thành là những nơi kiếm tiền nhiều nhất, cuối cùng đột nhiên cảm khái, “Muốn nói đến công việc quản lý trướng mục, điều cần thiết nhất là lanh lợi, giống như chưởng quầy của các cửa hàng lớn.
Bọn họ đều là bảo bối trấn giữ cửa hàng cho các nhà, đại đa số còn có cổ phần danh nghĩa trong đó, bình thường không có khả năng đầu quân cho nhà khác.
Vương phi các nhà đều ít nhiều gì cũng có sản nghiệp hồi môn, nhưng xử lý tốt hay xấu không quan hệ đến gia sản có bao nhiêu, mà lại quan hệ trọng đại đến cách dùng người.
Ví dụ như Tần Vương Thế tử, năm đó mẫu gia còn cho ba cửa hàng ba gian ở ba mặt phố chính, thế mà mấy năm nay làm ăn buôn bán chẳng kiếm được bao nhiêu...”
Thái tử phi làm như đang tán chuyện phiếm về vương phi các nhà, Chương Hàm giống như cảm thấy hứng thú chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng thầm nghĩ vị Thái tử phi này tin tức linh thông một cách dị thường.
Ai cũng nói Thái tử khi còn là Ngụy Vương chẳng nói năng gì, nhưng chẳng nói năng gì không có nghĩa hoàn toàn không làm gì.
Cứ nhìn vị này sau khi trở thành Thái tử từ từ "trồi lên mặt nước", mọi người đều nhìn chằm chằm mà vẫn có thể lập ra kế hoạch đường đi nước bước rõ ràng, không thể nghi ngờ là thành quả của những khổ công lúc trước.
Nàng đang nghĩ ngợi thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Thái tử phi.
“Lại nói tiếp, trước đó khi Tam công tử của Cố gia bị đoạt tước nhận lệnh cưỡng chế về quê, thật ra còn có chút lời đồn đãi truyền ra trong kinh thành, nói là hắn có ý tưởng không an phận đối với vị tỷ tỷ kết nghĩa của ngươi, thậm chí còn tính toán thu gom tất cả.
Tuy nói lời đồn đãi thường là vô căn cứ, nhưng đã có chuyện như vậy, hiện giờ ngươi là tông phụ trưởng tức của phủ Triệu Vương cũng càng nên tránh xa Cố gia mới phải.”
Hạ nhân Cố gia xưa nay thận trọng, huống chi chuyện kia nàng cũng chỉ khóc lóc kể lể trước mặt Thái phu nhân, Cố Chấn cũng không có khả năng thật sự đi nói khắp nơi, loại chuyện này làm sao Thái tử phi có thể biết được? Chương Hàm trong lòng kinh ngạc, đồng thời nghĩ đến lúc trước đã kết luận là Tống mụ mụ để lộ tin tức cho Cố Chấn nhưng lại không rõ Cố Chấn tại sao nắm chắc sẽ thu gom tất cả, nàng chỉ cảm thấy một khối ghép hình vẫn luôn thiếu một mảnh hiện giờ đã trồi lên mặt nước.
- - -- Lúc trước người cho Cố Chấn lá gan có lẽ chính là Thái tử! Thái tử cần một người thăm dò hướng đi Cố thị, Cố Chấn tên bại gia tử không thể nghi ngờ là quân cờ tốt nhất! Chẳng qua coi bộ Cố Chấn cũng không biết quý nhân đứng sau lưng bảo kê mình rốt cuộc là ai, hoặc là bị cảnh cáo không dám lộ ra, lúc này mới rơi vào kết cục đoạt tước về quê!.