Đăng vào: 12 tháng trước
Với phong thái của một bác sĩ, Vũ Ôn nhanh chóng tắt điện thoại cũng như chuẩn bị dụng cụ.
- Có thể là cha cô bé, Tiểu Viễn có tình yêu cha rất mãnh liệt.
- Con không biết cô ấy, người hãy làm giúp con việc này nhé!
- Ưhm, được! Ta sẽ trao đổi với ông ấy.
- Tiểu Viễn làm sao?
Han bối rối chỉ có thể lắp bắp:
- Em không biết....Kia....Kia nói là em ấy bị thương....!chỉ vậy thôi...!
Hai phút sau.
Cửa đã được Vũ Ôn mở sẵn, Kia chạy vào trước, Ứng Thiên bế Thư Viễn chạy theo sau, không cần chỉ, anh đã quá quen thuộc với nơi này.
Vũ Ôn trố mắt bất ngờ khó hiểu khi nhìn thấy Ứng Thiên:
- Thiên?
Xua xua tay, Ứng Thiên cau mày:
- Có gì nói sau đi, chữa cho cô ấy trước.
Lặp lại việc băng bó như một thói quen, Vũ Ôn mở băng ra rồi chẩn đoán vết thương của Thư Viễn qua mắt.
- Bao lâu rồi?
Quá hiểu những câu hỏi thiên về y học của anh, Kia và Han thừa hiểu Vũ Ôn muốn hỏi máu đã chảy được bao lâu.
- Tầm 7 phút ạ!
Kia nói theo ước tính của mình.
- Em giữ chân dưới của cô ấy đi!
- Dạ.
Năm phút trôi qua, cả bốn người ở đây đều toát mồ hôi hột.
Vũ Ôn tháo găng tay rồi nói Han và Kia về trước, anh sẽ cùng Ứng Thiên nói chuyện.
Trừng đôi mắt sáng màu nâu nhạt hướng về Ứng Thiên, Vũ Ôn nhướn mày phải như chờ lời giải thích từ anh.
- Uh thì....thì...!
- Cậu làm em ấy bị như vậy?
Không vòng vo, Ứng Thiên gật cái rụp.
- Shh! Cái tên chết tiệt, cậu có biết nó nặng lắm rồi không?
Vũ Ôn như hét lên, anh hiểu mọi người quý trọng Thư Viễn đến nhường nào và chính anh cũng vô cùng yêu quý người con gái ấy như em gái ruột của mình.
Chuyện Ứng Thiên biết Thư Viễn từ trước, anh cũng biết, nhưng chỉ đến đoạn Ứng Thiên đóng vai trò là phù rể, thời gian còn lại anh phải tới bệnh viện gấp nên không hẳn hiểu câu chuyện này.
Như một đứa trẻ đang tự động nhận lỗi, Ứng Thiên chỉ lí nhí giải thích lí do của mình:
- Thì tôi gặp em ấy ở chợ, tính rủ em ấy cùng đi mua đồ, tôi thề là chỉ mới hơi kéo em ấy thôi nhưng rồi cô bé lại ngã khuỵu xuống rồi ngất, thực sự là tôi không biết em ấy bị thương.
- Haiz!
Bất lực nhìn người bạn của mình, Vũ Ôn không thể nói gì hơn.
- Nhưng theo tôi thấy là máu chảy khá ít mà, tại sao em ấy lại bị ngất chứ?
- Cậu nghe này, sau khi xem thông tin mà bác Từ cấp, nó nói rằng Thư Viễn sinh ra đã không hẳn khoẻ mạnh, em ấy thiếu canxi trong máu, phải đi làm việc từ sớm.
Sức khỏe của em ấy chưa được hồi phục hẳn, chịu 7 phút đã là quá sức rồi.
Nếu tâm trí em ấy không chắc, chỉ cần nhìn thấy máu đã có thể ngất xỉu rồi.
Ứng Thiên đã hiểu ra mọi chuyện, Vũ Ôn nói nhỏ trong miệng nhưng cũng đủ để anh nghe thấy:
- Không biết bao giờ em ấy tỉnh lại nữa, kiểu này chắc phải liên lạc với bác Từ rồi!
Tút, tút....!
- Ta nghe đây.
Đầu dây bên Từ Phiến phát ra giọng nói cứng cỏi của ông.
- Bác Từ! Bác có thể để con gặp phu nhân không?
Từ Phiến chuyển máy sang cho Mỹ Na, vừa cầm máy bà đã nói không ngừng nghỉ:
- Vũ Ôn à? Khoẻ không con? Ta muốn hỏi thăm Tiểu Viễn quá, mà con ở cạnh nhà Dịch Phong mà, con bé thế nào rồi con?
- Phu nhân, con khỏe, con có chuyện muốn nói với người.
- Có chuyện gì sao?
Mỹ Na đang muốn hỏi anh rất nhiều chuyện dường như im bặt lại.
- Thì là...sức khỏe của Tiểu Viễn không tốt cho lắm, con muốn người khuyên em ấy nên ở nhà và không cần đi làm, người thấy thế nào?
- Cái này....thật ra...con bé đặt nặng vấn đề kinh tế lắm, chiếc thẻ đen ta đưa cho con bé...chưa từng sử dụng một lần nào cả, Tiểu Viễn muốn kiếm sống trên năng lực của con bé, bản thân ta cũng không cản được.
- Phu nhân à, thực ra là con rất muốn cô bé ở nhà, cô bé rất cần được bồi bổ lại sức khỏe, có ai có thể khuyên em ấy được không?
- Có thể là cha cô bé, Tiểu Viễn có tình yêu cha rất mãnh liệt.
- Con không biết cha cô ấy là ai, người hãy làm giúp con việc này nhé!
- Ưhm, được! Ta sẽ trao đổi với ông ấy.
Cúp máy, Mỹ Na quay ra nhìn Từ Phiến với gương mặt khá khó xử, ông hiểu cái nhìn của vợ và chỉ nói:
- Không phải chúng ta cũng sắp gặp ông ấy sao?
- Ông nói đúng, chúng ta đã định sẽ gặp ông ấy từ trước rồi.
Mỹ Na ngập ngừng:
- Liệu ông ấy có còn giận chúng ta không?
- Sẽ còn, vậy nên ta cần báo đáp cho con gái ông ấy.
Cầm tay vợ để an ủi, ánh nhìn của Từ Phiến cũng trở nên xa xăm.
- Phải đền bù cho ông ấy thôi!
Ông lặp lại câu nói trong vô thức..