Chương 147: 147: Sự Khác Thường Của Mộ Dung Liên

Vết Nhơ Dư Ô

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đại Trạch là một tòa thành nhiều mưa, lúc Cố Mang kiểm kê lương thảo xong, sắc trời thế mà đã tối sầm, ngoài núi xa có mây dày cuồn cuộn, ùn ùn kéo về phía ngoại thành.

Cố Mang sắp xếp cho tu sĩ vận chuyển lương thảo đến doanh trại nghỉ ngơi, đoạn sai người phủ vải dầu lên kho lương và cỏ khô.

Gió thổi vù vù ngoài biên ải, các tiểu tu sĩ nhốn nháo tranh thủ chặn bốn góc vải dầu trước khi mưa to trút xuống.

Cố Mang nghe có người la hét: “Nhanh lên nhanh lên, trời mưa rồi kìa, che nhanh được ăn cơm, che chậm thì húp cháo, chúng ta đang giành cơm với ông trời đấy!”
(1) Vải dầu: Vải bôi dầu cây trẩu để nước không thấm vào được.
Năm xưa còn trong quân Vương Bát, Cố Mang thường xuyên hô câu này, vì vậy y ngẩng phắt đầu lên, quả nhiên thấy được một thuộc hạ cũ của mình xắn cao ống quần đứng trên đống lương thảo, đang hò hét chỉ huy.
Thấy Cố Mang nhìn mình, thuộc hạ cũ kia bước “sàn sạt” trên đống thóc vàng ươm qua đây hỏi: “Ngươi là cận vệ của Mặc soái?”
“… Phải.”
“Mới tới phải không, đừng đứng đực ra đó, cận vệ của quân Bắc Cảnh chúng ta cũng phải làm việc đấy, mau đi hỗ trợ đi!”
“Ồ, dĩ nhiên là được.” Cố Mang bèn xắn tay áo, chống tay nhảy lên đống thóc, giúp người nọ chặn gạch đá ở các góc tấm vải.
Thuộc hạ cũ kia hài lòng nhìn y: “Tay chân nhanh nhẹn phết, thảo nào được làm tùy tùng của Mặc soái.”
Cố Mang giẫm trên đống thóc mềm, vừa phụ người nọ chặn góc vải vừa tán dóc đôi câu.

Thuộc hạ cũ kia là một kẻ lắm lời, cứ lằng nhằng lải nhải bên tai Cố Mang: “Nè nè nè, phải chặn thêm một cục cạnh cục này.”
“Cục gạch trên tay ngươi chưa đủ nặng, tại ngươi không biết thôi, mưa to gió lớn ở biên ải khủng khiếp lắm, thổi một phát là mấy cục gạch nhỏ bay lên trời như lá cây luôn đấy.”
“Cái gì? Nói quá à? Chẳng có nói quá chút nào đâu, ngươi đừng thấy ta ít tuổi mà lầm nha, ta là lính cũ của quân Bắc Cảnh đấy.

Lúc quân Bắc Cảnh còn gọi là quân Vương Bát, ta đã ở trong quân doanh rồi, ta và Cố… khụ, ta còn từng đánh giặc với Cố Mang nữa.

Cách chặn gạch của ta là năm xưa Cố Mang dạy cho các anh em dưới trướng đấy.”
Cố Mang cảm thấy thú vị, nín cười trêu đối phương: “Năm đó Cố Mang đích thân dạy ngươi chặn gạch hả?”
“Chứ sao nữa? Ta học một phát là biết ngay, y còn khen ta thông minh á.

Ngươi cười cái gì? Không tin à?” Tiểu tu sĩ trừng to mắt: “Ta thật sự không có gạt ngươi, ngươi đừng nhìn cái tên Cố Mang đó sau này dở chứng mà lầm nha, năm xưa lúc y còn trong quân đội, phải nói là ra hình ra dáng lắm.”
“Thật sao.”
“Thật chứ, Mặc soái lạnh lùng, Cố Mang thân thiện, tác phong trị quân của hai người họ khác xa nhau, ban đầu khi chúng ta được sắp xếp sáp nhập vào quân Bắc Cảnh, ta còn không thích ứng được nè.”
Cố Mang cười nói: “Mặc soái không phải lạnh lùng đâu, chỉ là ngài ấy không giỏi ăn nói thôi, thật ra ngài ấy đối xử với các ngươi cũng tốt lắm.”
Tiểu tu sĩ nhích cục gạch đặt hơi lệch, nói: “Ầy, tóm lại Mặc soái là thế đấy, nói năng hay làm việc đều nghiêm túc như vậy, còn lạnh nhạt không thích để ý người ta nữa.

Có điều quen rồi thì cũng ổn, dù sao cũng đỡ hơn giao cho Vọng Thư quân.”
Cố Mang kinh ngạc: “Giao cho Vọng Thư quân?”
“Đúng rồi.

Nghe đồn năm đó khi Quân thượng cải tổ quân Vương Bát từng định giao cho Vọng Thư quân, hoặc là dứt khoát giải tán phân chia đến các quân doanh khác.

Nhưng rồi sau đó chẳng biết vì đâu, nghe bảo là Mặc soái đi nói gì đó với Quân thượng, Quân thượng mới giao đội quân này cho Mặc soái.”
“…”
Nụ cười trên mặt Cố Mang nhạt dần, y lâm vào trầm tư —— Thì ra ban đầu Quân thượng định xử trí ba vạn tàn quân mà y để lại như thế.
Nhưng y biết Quân thượng là người thế nào, nếu không có trao đổi mang tính lợi ích, Quân thượng sẽ không tùy tiện thay đổi ý định ban đầu.

Mặc Tức đã làm gì mới khiến Quân thượng thay đổi chủ ý nhỉ?
“Ây dà, mưa rồi.” Tiểu tu sĩ chọt chọt Cố Mang: “Còn một ít cuối cùng, chặn gạch xong thì về doanh trại tránh mưa đi.

Trong kho lương có dù giấy dầu, lát nữa ta dẫn ngươi đi lấy.”
Cố Mang tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Được.”
Chẳng mấy chốc mưa đã tuôn như trút, mọi sắc màu của đất trời như tức thì bị xối cho nhạt đi.

Đại Trạch Đại Trạch, tên của tòa thành này bắt nguồn từ thế đấy.
(2) Đại Trạch: Đầm nước lớn.
Cố Mang đứng dưới mái kho lương, các tu sĩ hỗ trợ cất lương thảo kẻ thì bung dù, người thì căng kết giới, lục tục cười đùa chạy đi xa.

Quân Bắc Cảnh vẫn giống như ngày trước Cố Mang còn dẫn dắt, phần lớn đều là các thanh niên cực kỳ lạc quan và nhiệt huyết, cho dù ngày mai phải đại chiến cũng không thể ngăn họ rượt đuổi nô đùa dưới màn mưa.
“Qua đây đi, mưa lớn hơn chút rồi, nhưng mà vẫn đội mưa về được.” Tiểu tu sĩ rủ Cố Mang: “Chỗ của chúng ta là vậy đó, mấy thói quen xấu mà lúc trước Cố Mang để lại không sửa được, náo loạn chẳng có quy củ gì, lúc đó y là người chạy trong mưa nhanh nhất đấy.”
Cố Mang đứng dưới mái hiên khô ráo, cười nói: “Bởi vì lúc đó y còn trẻ, nếu đổi thành bây giờ, chắc chắn y cũng không nghịch nổi.

Ngươi về trước đi, ta chờ mưa nhỏ một chút rồi mới về.”
Tiểu tu sĩ không miễn cưỡng, tự mình đạp nước chạy đi, biến mất trong màn mưa chảy xiết.
Trong kho lương không còn ai, Cố Mang lặng lẽ đứng cạnh hàng rào gỗ, ngửa đầu nhìn đất trời bao la, nước mưa làm dấy lên mùi bùn đất tanh nồng, mái hiên nước tụ thành dòng, mặt đất lõm thành từng vũng.
Cố Mang đứng ở một bên, nhìn các tu sĩ quân Bắc Cảnh choàng vai bá cổ hét ầm ĩ, nhìn bóng lưng trẻ trung của bọn họ tiếp nối nhau đi xa, cuối cùng nhìn thấy Cố Mang hai mươi tuổi và Mặc Tức mười bảy tuổi cười đùa đội một tấm vải dầu chạy vào trong màn mưa.
Cố Mang chớp chớp cặp mắt xanh, thế là những bóng hình kia đều trở nên mơ hồ.
Lúc mưa rơi nhỏ dần, Cố Mang bung dù giấy dầu chuẩn bị về.

Lúc đi ngang qua lều trại chính trong quân, không ngờ lại thấy ánh nến tỏa ra từ trong đó, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp kia rọi vào vũng nước bùn, hạt mưa vừa rơi xuống, bóng sáng ấy lập tức run từng hồi.
Cố Mang dừng bước, nhủ thầm, lẽ nào muộn như vậy rồi, Mặc Tức vẫn chưa trở về?
Y biết Mặc Tức có thói quen suy tính một lần nữa sau khi giảng giải bố cục chiến lược, nhưng lần này thời gian có vẻ quá dài rồi, đừng nói là một lần, suy tính được cả năm sáu lần ấy chứ.

Y cảm thấy kỳ lạ, vì vậy bèn thu dù tựa vào bên lều trại, khẽ vén màn bước vào.
Trước bàn cát đúng là có một người đang khoanh tay trầm tư, nào ngờ người đó không phải là Mặc Tức, mà là…
Cố Mang hơi sửng sốt.
Mộ Dung Liên?
Mộ Dung Liên nửa ngồi nửa tựa bên bàn cát, tay cầm một tẩu thuốc khói mờ bay lượn lờ.

Gã nheo cặp mắt đào hoa, vừa lười nhác hút thuốc phiện, vừa nhìn bản đồ trên bàn cát.


Có lẽ vì tiếng mưa rơi quá lớn, hoặc có lẽ vì gã quá tập trung, gã không nghe được tiếng Cố Mang bước vào, chỉ đưa tay rút vài lá cờ nhỏ, cắm xuống những cửa ải hiểm yếu khác nhau trên bàn cát.
Cố Mang quan sát một hồi, chợt thấy mồ hôi lạnh ròng ròng —— Vị trí dưới các lá cờ của Mộ Dung Liên quỷ quyệt mà sắc bén, tuy tuyến đường hành quân không giống với Mặc Tức, song cách thức lại hung hãn như nhau.

Nếu tiến hành theo bố cục của gã, dù rằng phần thắng không lớn bằng Mặc Tức, song chỉ cần thắng được, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Mặc Tức.
Mộ Dung Liên không phải đang đùa, gã thật sự đang nghiêm túc suy tính.
Hơn nữa gã còn liên tục điều chỉnh cách nghĩ của mình, đổi lá cờ đại diện cho các năng lực pháp thuật khác nhau hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần gã điều chỉnh, Cố Mang đều nhìn ra được mưu tính và mạch nghĩ cực bén nhạy của gã…
Vậy Mộ Dung Liên ban ngày tùy tiện bày sách lược tiến quân, dễ dàng bị Mộ Dung Mộng Trạch phá giải là sao đây?
“Khụ khụ khụ!”
Đột nhiên một trận ho tức phổi khiến Cố Mang tỉnh khỏi cơn trầm tư, Mộ Dung Liên buông tẩu thuốc xuống, nhíu mày ho sặc sụa không ngừng, sắc mặt của gã trông u ám khó tả, một tay ấn trước ngực như đang cố áp chế thứ gì đó, song cuối cùng vẫn sặc ra chút máu.
“…” Mộ Dung Liên dùng khăn trắng viền vàng lau vết máu, ánh mắt trông hết sức tối tăm.
Gã ngồi thẳng người dậy, nhìn bàn cát chốc lát, thế rồi nâng bàn tay đang đeo nhẫn ngọc bích, nhổ hết những lá cờ đã dày công bố trí trên bàn cát, chậm rãi phá hủy chiến cục đã thiết kế chỉn chu.

truyện đam mỹ
Làm xong chuyện này, gã phất bàn tay trắng nõn, ném đống cờ rải rác kia qua bên cạnh, sau đó cụt hứng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sâu trong ánh nến mờ, sườn mặt của Mộ Dung Liên trông gầy gò mà cô quạnh đến lạ.

Gã đan hai tay lại, cứ vô thức vân vê chiến nhẫn ngọc bích kia.
Qua thật lâu, Cố Mang nghe gã lầm bầm nói một câu: “… Buồn cười thật… lẽ nào ta… thật sự không bằng ngươi…”
Lẽ nào ta thật sự không bằng ngươi.
Câu này cứ quanh quẩn ở bên tai Cố Mang, gần như vang suốt chặng đường về.
Y nghĩ mãi mà không sao hiểu được, nếu Mộ Dung Liên đã có suy tính riêng, lại không muốn chịu thua, cớ sao phải qua loa cho có trong buổi họp quân chứ?
Cớ sao phải chờ đến khi đêm lặng vắng bóng người, gã mới hút một tẩu Phù Sinh Nhược Mộng, ngồi giữa làn khói mịt mù mà thê lương, lặng lẽ tự bày binh bố trận, suy tính một trận chiến quyết liệt mà rầm rộ khí thế…
Lúc Cố Mang trở lại lều chủ soái, Mặc Tức đang gửi tin truyền âm cho Quân thượng, hắn thả chim truyền âm bay lên cao, thấy Cố Mang bước vào, nét mặt mới thả lỏng đôi chút.
“Đi đâu vậy? Sao muộn thế mới về.” Nói đoạn vuốt tóc Cố Mang: “Mắc mưa hả?”
“… Ta đi kiểm kê lương thảo nhập kho.

Không có mắc mưa, có dù nè.” Cố Mang dụi dụi mũi, không kể cho Mặc Tức nghe chuyện mình bắt gặp Mộ Dung Liên trong lều trại chính.
Mặc Tức ôm y vào lòng, sưởi ấm cho y chốc lát rồi mới hỏi: “Phòng bếp có đưa cơm tới, ăn trước rồi nghỉ ngơi nhé?”
Cố Mang bèn ló đầu ra nhìn, quả nhiên thấy được trên bàn đặt vài món đơn giản, bên cạnh còn có một ống trúc, trong ống đựng cơm nóng.
“Đệ cũng chưa ăn hả?”
“Ta chờ huynh ăn chung.”
Cố Mang há miệng, lẽ ra định nói dạ dày của đệ kém thế nào đâu phải đệ không biết, chờ ta làm cái gì, chừa lại cho ta một ít là được rồi.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt dịu dàng của Mặc Tức, lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.

Y thở dài một tiếng, đưa tay véo gò má tựa sứ ngọc của sư đệ —— Có lẽ trong khắp thiên hạ này chỉ có mình y được véo má của Mặc soái như vậy thôi.
Cố Mang nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Đệ đó.”
Ngồi xuống trước bàn mới phát hiện thì ra đây đều là những món mà trước đây tu sĩ quân Vương Bát rất thích ăn nhưng lại ăn không được.

Một đĩa thịt kho tàu sánh ngậy, ăn kèm màn thầu trắng, một đĩa măng trộn ngó sen và một chén canh trứng, tuy rằng không phải là món gì thịnh soạn, nhưng để cho toàn quân trên dưới ai nấy cũng được ăn một phần ắt hẳn phải tiêu tốn không ít.
Cố Mang nói: “Đệ cải thiện cơm nước cho bọn họ tốt quá, hồi xưa nếu ta muốn cho bọn họ ăn một bữa thịt thà, quả thật phải van ông lạy bà rất nhiều lần, hoặc là phải bán sắc dụ dỗ quả phụ ở quán rượu đầu thôn.”
Mặc Tức múc một chén canh, đẩy qua cho Cố Mang, nói: “Huynh đã làm đủ nhiều cho bọn họ rồi.

Sau này không cần bán thân cho quả phụ nữa, nếu thật sự muốn bán thì bán cho ta nè.”
Cố Mang cắn đũa nở nụ cười.
Canh trứng trong quân doanh lấy từ một nồi lớn, rắc hành lá tươi xanh, nhưng Mặc Tức biết Cố Mang không thích ăn hành, vì vậy đã sớm vớt bỏ hành bên trên.

Hắn nhìn Cố Mang uống canh nóng ừng ực, xua tan cơn ẩm ướt do mưa rào mang đến, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng đến mơ màng.
Đổi thành bất cứ ai khác trên đời này, nhìn thấy ánh mắt đó của Mặc Tức chắc sẽ tưởng đâu gặp phải quỷ, chỉ có Cố Mang sẽ không nghĩ như vậy.

Y uống canh xong, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của Mặc Tức, thế là nhếch miệng cười một cách tự nhiên.
Mặc Tức thở dài, lấy khăn tay trắng tinh lau miệng cho Cố Mang, nói: “Sao vẫn y như trước đây vậy, uống canh xong chẳng bao giờ nhớ lau miệng cho sạch cả.”
“Ôi thiếu gia ơi, ta làm sao kỹ tính như ngài được, ta cạp đất mà lớn chứ bộ.”
“…”
Hai người lại tán gẫu một lát, ăn được phân nửa, Cố Mang ngẫm nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Đúng rồi, Mặc Tức, ta có chuyện này muốn nói với đệ.”.