Chương 44: Câu Chuyện Thứ Năm (2)

Tử Vong Tuần Hoàn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



  Loại côn trùng này rất đáng sợ, sau khi trứng được ấp sẽ hóa thành con, bình thường chỉ toàn nằm ngủ, trong lúc ngủ có thể ngẫu nhiên ăn hết những phần không gian bên cạnh, cứ chừng mười mấy hoặc hai mươi năm lại tỉnh giấc một lần, cho tới khi nào ăn hết toàn bộ thế giới thành "Động đen", nó mới đẻ trứng, rồi lại tiếp tục nuốt một Vũ Trụ. "Cửa" chính là lấy năng lượng làm thức ăn.


Vũ Trụ, vốn đã là một loại năng lượng, năng lượng ổn định của "không gian" tạo thành "thời gian", "thờigian" là một loại năng lượng chuyển động, "thời gian" không ngừng trôi qua có tác dụng cung cấp động lực để duy trì sự ổn định cho "không gian". Đây chính là cái gọi là âm và dương, tĩnh và động.

"Cửa" mà Lý Tịnh bắt được chính là một con ấu trùng mới từ trong trứng ấp nở ra, cũng chính là "Cửa" duy nhất còn sót lại trong thiên hạ, không may lại bị rơi vào tay Vệ quốc công và Lục Tiên, chuyện mà họ đang đối mặt là một vấn đề nan giải chưa bao giờ từng nghĩ tới.

Tuy nói rằng thế gian vạn sự vạn vật đều không tách rời hai cực âm dương, ví như nếu có ban đêm thì ắt sẽ có ban đêm, có nam đương nhiên sẽ có nữ. Nhưng ở một trình độ nào đó, thuyết âm dương này lại là một thứ năng lượng không có sự ngang bằng nhau giữa hai cực, mà chỉ có vậy mới có thể hình thành sự cân bằng, chẳng hạn như thế giới mà chúng ta đang sống đây, chính là lấy năng lượng của "dương" làm chủ.

Trong miệng của "Cửa", cũng chính là sau cửa, lại không phải bụng của nó, mà là đường thông với một Vũ Trụ khác, cho nên gọi nó là "Cửa" là hết sức phù hợp.

Nếu thế giới của chúng ta lấy dương làm chủ, âm làm phụ, thì Dị giới này lại lấy âm làm năng lượng chủ đạo. Cho dù Phật tổ hay quần thần trong truyền thuyết có sống lại, chỉ e cũng không hiểu biết gì về Dị giới này.

................................................� � �.............................................� �.

Lục Tiên mời Vệ quốc công Lý Tịnh cứ quay về Trường An trước, sau đó đích thân làm pháp thuật khiến mây vần gió nổi, thả "Cửa" giữa lưng chừng không gian, đề phòng nó lại tiếp tục hại người trong lúc ngủ.

Ba ngày sau, Lục Tiên đưa đệ tử cùng gia quyến của các đệ tử rời khỏi Tử Yên Quan trên núi Thanh Thạch, chọn một sơn cốc thanh tịnh không bóng người để cư trú, nơi này, núi non trùng điệp, bốn bề là rừng rậm bao phủ, tách biệt hẳn với thế tục.

Lục Tiên quyết định lấy "Nguyên thần" của mình để xâm nhập vào trong miệng "Cửa", tranh thủ cứu bách tính thiên hạ trước khi "Cửa" thức giấc.

Nhưng công lực của bản thân sau khi đi vào trong "Cửa" có thể tiêu diệt được nó hay không, quả thật vẫn rất khó nói. Vậy là bố trí trước mọi việc, lệnh cho mọi người từ nay chỉ được ẩn cư trong cốc, không được bước chân ra ngoài, sau đó cử một người làm tộc trưởng và phải luôn coi việc diệt trừ tận gốc "Cửa" là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.

Lục Tiên lập tức tạo ra một chiếc hố rất lớn, cho "Cửa" vào một sơn động cực lớn dưới mộ thất, sau đó Lục Tiên ngồi niệm trong mộ thất, để Nguyên thần đi vào trong "Cửa".

Vì Lục Tiên đã tu hành thành tiên, Nguyên thần tuy không còn nhưng thân thể có đến hàng trăm năm cũng không bị thối rữa, cho tới những năm dân quốc mới dần bị phân rã. Đám đệ tử e ngại một ngày nào đó sư phụ mình quay về nhưng lại không có nhục thể, nên không cho vào quan tài, mà cứ đặt nguyên trên giường đá trong mộ thất như vậy.

Sau khi Lục Tiên vào "Cửa" thì mãi không thấy có động tĩnh gì, "Cửa" vẫn nằm yên ngủ say, mãi đến một đêm nọ của hai mươi năm sau, thiên địa biến sắc, thời gian và không gian bị xáo trộn, "Cửa" cuối cùng cũng chết.

Đệ tử của Lục Tiên tất thảy mừng rỡ, quỳ bái trước di thể của sư phụ, chúc mừng việc diệt trừ "Cửa" đã thành công.

Nhưng, sự việc lại diễn biến theo chiều hướng ngược lại với sự kỳ vọng của mọi người, "Cửa" tuy đã chết, nhưng vong linh của nó đã thức giấc, không những vậy còn cuồng bạo hơn cả nhục thể của "Cửa", bản tính ưa phá hoại cũng tăng lên gấp bội.

May sao, vị tộc trưởng kế nhiệm lại là người tài trí trác tuyệt, cũng chuẩn bị lấy Nguyên thần của mình để trấn áp vong hồn của "Cửa", nhưng "Tu vi" (chỉ sự tu luyện, năng lực của một người) thua xa Lục Tiên, có thể trấn áp được bao lâu cũng chưa biết chắc được.

Vị tộc trưởng này dựa vào tài trí siêu phàm đã nghĩ ra một cách, ông ta lệnh cho môn nhân đệ tử, sau khi mình chết, phải lập tức chọn một bé gái mới sinh trong "Cửa" làm Thánh Nữ, cho trưởng lão có chức vị cao nhất trong tộc làm sư phụ của cô, để cô sống trong ngôi nhà lớn nhất thôn, cho đọc thông lời niệm chú hàng trăm vạn chữ, đồng thời răn dạy đạo lý cứu chúng sinh thiên hạ.

Từ nhỏ đến lớn, Thánh Nữ đều sống trong thế giới cách biệt với chúng sinh, ẩn cư tu luyện, chỉ chờ linh hồn của "Cửa" có động tĩnh bất thường thì sẽ lập tức tiến hành nghi thức "Phóng thần".