Đăng vào: 12 tháng trước
Rốt cuộc Đoàn Xuân Châu cũng không thể trở thành bà mối.
Theo thời gian ngày càng gần, Đoàn Xuân Châu không còn tâm tư đến tác hợp hai người, chỉ hận không thể đạp một chân liền nhảy đến trước mặt Ngọc Băng Khiết, sợ nàng còn hận mình.
Trời chiều ngã về tây, trên cửa chính phủ lên một lớp ánh sáng vàng, ba chữ Kim Thiền Phái như đâm vào mắt Đoàn Xuân Châu.
Lấy đi hay không lấy? Tiết Tử Linh vừa đi vừa thất thần nghĩ, chợt nghe có người gọi tên nàng.
Quay đầu liền thấy một bộ váy lam chạy như bay đến.
"Doanh Quân cô nương?" Trang Trừng nhận ra là cô gái rất có lễ phép lần trước.
Tiết Doanh Quân thở gấp đứng trước mặt Tiết Tử Linh, cười nói: "Hoan nghênh các vị, ta đưa mọi người vào."
Tiết Tử Linh chỉ chỉ xuống đất: "Cá của ngươi."
Tiết Doanh Quân nhặt con cá chép vừa nhảy ra, thả vào thùng nước lại: "Chê cười rồi, ta vừa đi bắt cá. Mọi người là đến gặp Chưởng môn sao?"
Trang Trừng: "Đúng, mời Doanh Quân cô nương dẫn đường."
"Được." Lần này không có nhắc đến chuyện "đi nhanh chút".
Trên đường đệ tử Kim Thiền phái nhìn thấy các nàng đều không có hỏi đến thân phận, thỉnh thoảng có người dừng bước lại hành lễ với Tiết Doanh Quân gọi một tiếng sư tỷ. Trang Trừng có chút nghi hoặc, cúi đầu trầm tư, đi tới bên ngoài điện, mới nhớ tới Kim Thiền Phái quả thật có một nhị đệ tử không thường lộ diện.
Không nghĩ tới một người suốt ngày ru rú trong nhà cũng có thể hoạt bát như vậy.
Tiết Doanh Quân đem giỏ cá để ở ngoài cửa, đưa các nàng đi vào.
Ráng hồng giăng đầy bầu trời chiếu ra ánh sáng mãnh liệt, đem hình dạng cổng lớn in trên mặt đất, kéo ra một mảnh vừa thẳng vừa dài, đến chân Ngọc Băng Khiết đột nhiên biến mất.
Ngọc Băng Khiết quay người đứng trong bóng tối, thẳng tắp như kiếm, không hề nhúc nhích.
Chẳng biết lúc nào Đoàn Xuân Châu đã bước lên trước, bước đi lúc nhanh lúc chậm, đứng ở nơi cách nàng ba bước, hốc mắt đỏ lên.
Môi nàng run run, phập phòng nói: "Khiết nhi!"
Cả người Ngọc Băng Khiết không thể nhận ra run một cái, xoay người lại.
Tiết Tử Linh nhịn không được vuốt da gà trên tay... thực buồn nôn.
Trang Trừng bắt được tay nàng, ngạc nhiên hỏi: "Làm gì sờ ta?"
"A... sờ nhầm." Tiết Tử Linh tự nhiên thu tay lại.
Vừa quay đầu, Đoàn Xuân Châu thấy rõ thù hận trong lòng Ngọc Băng Khiết, gương mặt lãnh khốc, trong lòng vừa thương xót vừa đau khổ.
"Yêu phụ, cuối cùng ngươi cũng rơi vào trong tay ta." Ngọc Băng Khiết cười lạnh. "Để xem lần này ngươi còn giở trò gì lừa gạt được ta?"
"Khiết nhi ta đã trở về." Đoàn Xuân Châu bước tới một bước, vươn tay muốn chạm vào nàng.
"Không được gọi ta như vậy!" Ngọc Băng Khiết nghiêm nghị quát, bỗng dưng bước khỏi bóng tối, một kích toàn lực đánh về phía Đoàn Xuân Châu.
Đoàn Xuân Châu cứng rắn chịu một chưởng này, che miệng lui lại vài bước, mạnh mẽ chống đỡ mới có thể đứng vững. Máu tươi từ kẻ tay nàng chảy ra, nhỏ xuống mặt đất, rất nhanh đọng thành một bãi.
Ngọc Băng Khiết khiếp sợ, không tự chủ được nghiêng về phía trước, nhưng lập tức thu hồi, không có bước ra một bước kia.
"Nàng vẫn không nỡ bỏ ta." Đoàn Xuân Châu nhìn nàng, "Tại sao phải thu lực?"
"Hừ, làm sao có thể để yêu phụ ngươi chết đơn giản như vậy?" Ngọc Băng Khiết đem nấm đấm đang phát run giấu ở phía sau, thống hận bản thân mềm lòng, kéo ra một nụ cười tàn nhẫn, giễu cợt nói: "Đừng hao tâm tổn trí mà dùng khổ nhục kế, cũng đừng vọng tưởng ta sẽ đối với ngươi hạ thủ lưu tình, đây đều là ngươi nợ ta!"
Tiết Tử Linh đá Trì Chí một cước.
Trì Chí bổ nhào về phía trước, ổn định thân mình, điềm tỉnh phẩy phẩy tay áo, đi đến trước mặt Đoàn Xuân Châu, nhấn lên cổ tay nàng một cái, lập tức sợ hãi nói: "Nguy hiểm thật!"
Nếu không phải nhìn thấy một cước kia của Tiết Tử Linh, Trang Trừng gần như tin là sự thật.
Trì Chì vừa lắc đầu, vừa nhăn mặt thở dài, trên cổ tay Đoàn Xuân Châu sờ tới sờ lui, mãi đến khi sờ tới trong mắt Ngọc Băng Khiết bốc hỏa, hung dữ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiết Tử Linh: "Bà ta tự phế độc công."
Ngọc Băng Khiết vốn không tin nàng nói, hỏi thăm Trì Chí: "Trì tiên sinh, tên trộm kia nói có thật không?"
Trì Chí: "Đúng là như vậy."
Ngọc Băng Khiết khẽ giật mình, không biết nên phản ứng thế nào.
Năm đó Đoàn Xuân Châu phản bội nàng, không phải bởi vì trong lòng có người khác, mà là vì luyện công. Nàng đã thua bởi một môn độc công! Ở trong lòng Đoàn Xuân Châu, Ngọc Băng Khiết nàng, so ra còn kém hơn một môn võ công! Mà bây giờ, cái người xem luyện công như tính mạng này, lại tự phế độc công?
"A, yêu phụ ác độc nhà ngươi, biết sợ chết rồi sao? Nửa người vào đất, cuối cùng cũng biết tiếc mạng sao?" Ngọc Băng Khiết cười lạnh nhìn nàng.
"Khiết nhi, ta tỉnh, ta thật sự tỉnh." Hai mắt Đoàn Xuân Châu rưng rưng, rơi mà không rơi. "Nàng hận ta hai mươi năm, ta lại cả ngày tỉnh tỉnh mê mê, là ta thực xin lỗi nàng! Ta biết mấy năm này nàng trôi qua khổ cực, nàng phạt ta đi, ta đều nhận hết! Ta đã trở về, ta đã trở về! Khiết nhi."
"Hận?" Ngọc Băng Khiết run khóe môi. "Ta không hận ngươi. Ta chỉ muốn lấy hết ngũ tạng của ngươi, đem ngươi chế thành tượng người -- sạch sẽ nhất, trung thành nhất, đặt ở đầu giường của ta mỗi ngày nhìn xem, làm ngươi một tiếng cũng không thể nói, cũng sẽ không gạt ta; một bước cũng không dời, cũng không thể vứt bỏ ta; tim không thể nhảy, não cũng không cần, cũng sẽ không suy nghĩ làm tổn thương ta."
Đoàn Xuân Châu như bị sét đánh. Chỉ có giam cầm, không có hận, càng không có yêu, Khiết nhi đối với nàng, tâm đã chết rồi sao? Giữa các nàng cách trở hai mươi năm, đã đem tất cả ăn mòn không còn gì rồi sao?
"Ngu xuẩn." Tiết Tử Linh thầm mắng, đi đến trước mặt Đoàn Xuân Châu hỏi. "Bà còn lừa gạt bà ta nữa không?"
Đoàn Xuân Châu lắc đầu, một giọt nước mắt chảy xuống.
"Còn bỏ bà ta đi nữa không?"
Trong mắt Đoàn Xuân Châu đã lấy lại chút ánh sáng, kiên định lắc đầu.
"Còn tiếp tục chỉ nghĩ đến bản thân, bỏ qua tâm ý bà ta, làm cho bà ta đau lòng nữa không?"
"Không!" Đoàn Xuân Châu đẩy Tiết Tử Linh ra, tiến lên ôm cổ Ngọc Băng Khiết, than khóc: "Khiết nhi, ta thề với trời, nếu ta dám lừa nàng, vứt bỏ nàng, là tổn thương nàng, ta liền sống không được chết không xong, sau khi chết chịu hết tất cả hình phạt! Nàng để ta ở lại đi!"
Ngọc Băng Khiết cũng chầm chậm chảy nước mắt. Năm đó nàng thừa dịp Đoàn Xuân Châu sau sinh suy yếu, phát điên đem Đoàn Xuân Châu làm trọng thương, đến khi Đoàn Xuân Châu gần chết, nàng cũng đã hối hận. Hai mươi năm rồi, nàng không ngừng tìm tung tích Đoàn Xuân Châu, chẳng lẽ chỉ bởi vì hận sao? Các nàn còn có mấy cái hai mươi năm có thể hoang phí? Hai mươi năm người chỉ có thể gặp trong mộng, giờ phút này lại thật sự chân thật mà ôm mình vào lòng, rốt cuộc Ngọc Băng Khiết khóc thành tiếng.
Tình cảnh cảm động lòng người như vậy, thật là khiến người xem... xem đến phiền. Tiết Tử Linh thầm nghĩ tranh thủ thời gian lấy Ngưng Băng Phục Linh rời đi, há miệng muốn đánh gãy đôi phụ nữ trung niên đang chân thành ôm nhau, nhưng mà thoáng nhìn qua Trang Trừng hai mắt đang óng ánh tỏa sáng, bất đắc dĩ đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Cũng may hai người phụ nữ trung niên coi như có chừng mực, không bao lâu liền thu liễm tâm tình.
Trang Trừng ân cần hỏi thăm: "Ngọc chưởng môn, từ lúc cáo biệt đến giở vẫn ổn chứ?"
Thái độ của Ngọc Băng Khiết với nàng không có chuyển biến tốt hơn chút nào, lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi đã mang người đến, ta sẽ không nuốt lời." Nàng đi đến pho tượng thủy tổ sáng lập môn phái, đem một chiếc hôm bằng vàng giao cho Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh nhận lấy hộp liền đi.
Trang Trừng vội vàng cáo từ, nói đến một nữa đột nhiên bị người cắt ngang...
"Sắc trời đã tối."
Vẫn luôn giả bộ như không tồn tại, Tiết Doanh Quân đột nhiên đứng ra, chuyến hướng Ngọc Băng Khiết, cúi người hành lễ: "Sư phụ, đệ tử thỉnh cầu sư phụ cho phép đệ tử dàn xếp khách nhân nghỉ lại một đêm."
Tiết Tử Linh hơi nhướng mày.
Rõ ràng Ngọc Băng Khiết rất không thoải mái, nhưng, nếu là nhị đệ tử nàng yêu thích chủ động thỉnh cầu, nàng sẽ không nể mặt Tiết Doanh Quân. "Chuẩn."
Tiết Doanh Quân mong đợi mà nhìn về phía Tiết Tử Linh, vẻ mặt ngây thơ vô tội, dường như người khôn khéo vừa rồi không phải là nàng.
Tiết Tử Linh gật đầu.
Trang Trừng lấy Tiết Tử Linh làm chuẩn.
Trì Chí không có tư cách phản đối.
Vì vậy Trang Trừng nói: "Vậy làm phiền Doanh Quân cô nương rồi, đa tạ."
Mặt trời đã chìm vào núi tây, không thấy bóng dáng.
Tiết Doanh Quân an bài ba gian phòng nghĩ liền nhau, sau khi đưa người đến, nàng không ở lâu liền rời đi. Rất nhanh, có người đưa cơm tới.
Trong lòng Tiết Tử Linh biết lý do Tiết Doanh Quân giữ mọi người lại, thật ra là vì lưu lại nàng. Đối với Kim Thiền Phái, Tiết Tử Linh không có bao nhiêu hiếu kỳ, dứt khoát ngâm nước trà ngồi chờ trong phòng.
Đến trước một bước chính là Trang Trừng.
"Doanh Quân cô nương đã tới chưa?"
"Ngươi đã nhìn ra?" Tiết Tử Linh ngạc nhiên hỏi.
Trang Trừng không phục nói: "Ta cũng không phải luôn rất đần."
"Ta hiểu." Tiết Tử Linh nói. "Đại ngu như trí."
Trang Trừng liếc nàng một cái.
"Không phải trước đây cô nói, Ngưng Băng Phục Linh chỉ cần cắt một khối là được sao?"
"Là như thế không sai, nhưng ta làm sao có thể chỉ cần một khối? Đó cũng không phải tác phong của ta." Tiết Tử Linh nói, "Còn nữa, đồ vật Trì Chí ăn vào miệng, ngươi trông chờ hắn nhổ ra?"
Trang Trừng cả kinh nói: "Hắn ăn?!"
Tiết Tử Linh vội ho một tiếng: "Đồ vật vào tay Trì Chí, ngươi trông chờ hắn giao ra được sao?"
"A." Trang Trừng cúi đầu uống trà.
Lúc này có người gõ cửa, Trang Trừng đặt chén trà xuống nói: "Ta đi trước."
"Ân."
Mở cửa, đúng là Tiết Doanh Quân.
"Doanh Quân cô nương."
"Trang thiếu trang chủ."
Trong phòng ngoài phòng thay đổi người.
"Tiết Tử Linh!" Chữ cuối cùng hơi cao giọng, hoạt bát cực kỳ.
"Chuyện gì." Tiết Tử Linh có chút vui vẻ nhìn xem nàng.
Tiết Doanh Quân hỏi: "Vì sao ngươi họ Tiết?"
"Có liên quan gì tới ngươi sao?"
"Có." Tiết Doanh Quân nghiêm túc gật đầu.
"Bởi vì sư phụ muốn ta lấy họ Tiết.
"Không phải, là bởi vì trong tã lót của ngươi có một chiếc khăn tay thêu chữ "Tiết"?" Tiết Doanh Quân hỏi ngược lại.
Tiết Tử Linh hơi ngừng lại.
Tiết Doanh Quân không để nàng nói tiếp, tiếp tục nói: "Lúc ta mới gặp ngươi, cảm thấy ngươi rất thân thiết, nghĩ lại quả thật có chút quen mắt, nhưng vẫn luôn không nhớ ra, vì vậy sau khi ngươi đi rồi, ta về nhà tra một phen. Ta mới phát hiện, ngươi và bà ngoại có chín phần giống nhau. Bà ngoại mất sớm, mẹ không giống bà ngoại, bởi vậy ta không thể lập tức phát hiện."
"Bà ngoại của ngươi." Tiết Tử Linh nói.
Tiết Quân Doanh giả bộ như không nghe thấy: "Ngươi đã nghe qua 'Tiết gia Lư tây' chưa? Mươi chín năm trước, Tiết gia bị trả thù, hai tỷ muội song sinh vừa qua trăm ngày bị bắt đi, cuối cùng chỉ cứu được muội muội trở về, kẻ xấu truyền tin về nói, tỷ tỷ đã bị giết chết, nhưng mà Tiết gia cũng không từ bỏ tìm kiếm, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Năm đó hai tỷ muội song sinh, trong tã lót đều có một chiếc khăn tay thêu chữ Tiết."
Tiết Doanh Quân lấy một chiếc khăn tay trong lòng ra, đưa cho Tiết Tử Linh. Chiếc khăn kia vẫn được giữ như mới, ngay cả màu sắc cũng không hề phai. Một góc khăn tay thêu lên chữ Tiết, đường may tỉ mỉ, cất chứa tình yêu của mẫu thân với đứa con của mình, vừa nhìn liền biết.
Tiết Tử Linh không có nhận.
"Tỷ tỷ..." Tiết Doanh Quân gọi một tiếng, cầm khăn tay quơ quơ trước mặt nàng.
Tiết Tử Linh lơ đãng mà liếc nàng một cái.
Tiết Doanh Quân mất mác rũ tay xuống: "Muội hiểu, đột nhiên nghe chuyện như vậy, nhất thời tỷ khó chấp nhận. Tỷ tỷ, cha mẹ đều mong chờ được đoàn tụ với tỷ, tỷ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai muội lại đến tìm."
Cửa phòng két... một tiếng. Lại két... một tiếng.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Tiết Tử Linh một người.